Tiên Hồng Lộ

chương 620: đuổi ra khỏi cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Niệm Vi thần sắc ngưng trọng, lập tức cảm thấy được việc này khó giải quyết.

Ba vị bậc cao Nguyên Anh trước mắt, thoạt nhìn không kẻ nào đơn giản, Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch đều là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, đặc biệt là Hồ Phi, cỗ khí tức đáng sợ cuồng bạo kia hoàn toàn không thua gì cường giả Nguyên Anh hậu kỳ.

Mà chân chính khiến nàng kinh hãi chính là vị nam tử cẩm bào thanh ngọc kia không ngờ là Nguyên Anh đại tu sĩ chân chính.

Dương Phàm không ẩn giấu tu vi, khí tức trên người hơi nội liễm, ở phương xa cảm ứng chỉ có thể mơ hồ xác định là bậc cao Nguyên Anh.

Chỉ có tới gần mới có thể phát hiện, tu vi người này không thấp hơn bất kỳ một Nguyên Anh đại tu sĩ nào trong Nội Hải.

"Ba người này thế tới hung hăng, tới Tam Linh Sơn ta rốt cục có ý đồ gì?"

Niệm Vi âm thầm kinh hãi, tư thái lập tức cung kính hơn nhiều.

- Hừ, chẳng lẽ Tam Hiền Môn không chào đón khách, phải nhiều người như vậy đi ralà muốn đánh nhau?

Hồ Phi hai tay chống nạnh, bá đạo ngang ngược nói, hung hăng trừng mắt nàng vài lần.

Thân thể mềm mại của Niệm Vi không khỏi run lên. Khi đối phương trừng mắt liếc tới, nàng đột nhiên sinh ra một loại ảo giác như dê con bất lực, bị cởi sạch xiêm y.

- Hồ Phi, không được vô lễ. Chúng ta tới Tam Linh Sơn là có việc cầu người.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Hồ Phi hừ khẽ một tiếng, khí tức thu liễm, không hề nói thêm một lời.

Niệm Vi thở phào một hơi, cung trang phía sau lưng gần như ướt đẫm, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của quái nhân lông khỉ kia.

Mà quái nhân lông khi này đối với thanh niên nho nhã bên cạnh lại nói gì nghe nấy, bộ dạng xem là cầm đầu, không khỏi làm nàng phỏng đoán thân phận người này.

- Xin hỏi tôn tính đại danh ba vị?

Niệm Vi thật cẩn thận hỏi.

Lúc này hai vị Nguyên Anh khác cùng hai chục vị bậc cao Kim Đan cũng không dám hé răng, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.

Chỉ có Niệm Vi kiên trì lên tiếng.

- Tại hạ họ Dương.

Dương Phàm chỉ thản nhiên nói. Đối với Niệm Vi này, hắn không có bất kỳ hảo cảm gì, thậm chí có một tia chán ghét.

Lúc trước ở động phủ Đặng Thi Dao, hắn chính tai nghe đến nàng này làm mồi, khuyên bào Thi Dao gả cho đệ đệ nàng Niệm Băng.

- Thì ra là Dương đạo hữu.

Niệm Vi miễn cưỡng cười:

- Ba vị nếu có chuyện, có thể trước tiến vào Tam Linh Sơn, để Đại trưởng lão tông chúng ta đi ra thương lượng cùng các vị.

- Chính có ý này.

Dương Phàm gật gật đầu, theo đám người Niệm Vi cùng tiến vào Tam Linh Sơn.

Trở lại chốn cũ, trong lòng hắn sinh ra cảm khái.

Đồng thời, Hồn Căn cảm quan dung hợp nắm trong tay toàn bộ Tam Linh Sơn, cũng không phát hiện Đặng Thi Dao.

Dương Phàm hơi có chút thất vọng.

Không bao lâu, Niệm Vi sắp xếp ba người Dương Phàm đến một phòng khách.

- Ba vị chờ chút, tiểu nữ đi mời Đại trưởng lão.

Niệm Vi khom người đi ra.

Thẳng đến khi ra khỏi phòng, Niệm Vi mới như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy đi tìm Đại trưởng lão Tam Hiền Môn.

Nhanh chóng bay tới một động phủ yên tĩnh ở Tam Linh Sơn, lấy ra một tấm ngọc phù màu trắng, phá mở cấm chế nhanh chóng đi vào.

Trong động phủ chim hót hoa thơm, phong cảnh hợp lòng người. Một lão Nho tu tử bào thần thái uy nhiêm cầm thước trong tay đang truyền thụ học thức cho một nho sinh mặt trắng.

- Tỷ tỷ, sao người lại tới đây?

Nho sinh mặt trắng kia vội vàng đứng dậy, ngạc nhiên vui mừng nói.

Lão Nho tu tử bào kia thần thái hơi chút dịu đi, ánh mắt đảo qua Niệm Vi, hỏi:

- Vi nhi, có chuyện gì mà kích động như thế?

Trong lời nói của lão có một tia trách cứ, đều là tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh, phương diện xử sự một chút cũng không trầm ổn.

- Gia gia. Có ba vị tu sĩ Nguyên Anh thần bí đột nhiên tới Tam Linh Sơn, hơn nữa thế tới hung hăng, chúng ta không dễ ứng phó

Niệm Vi gấp giọng nói.

- Không chỉ là ba vị tu sĩ Nguyên Anh, có gì mà phải thế?

Sắc mặt lão Nho tu tử bào trầm xuống.

- Gia gia. Trong ba người kia có một vị Nguyên Anh đại tu sĩ, thực lực sâu không lường được

Niệm Vi vội vàng giải thích.

- Nguyên Anh đại tu sĩ?

lão Nho tu tử bào sắc mặt trở nên ngưng trọng, hỏi:

- Người đó tên gọi là gì?

- Hắn tự xưng họ Dương.

- Họ Dương?

Lão Nho tu tử bào đầu mày đột nhiên nhảy dựng, thần thức đảo qua Tam Linh Sơn, cả kinh nói:

- Xem ra là hắn.

- Gia gia biết hắn sao?

Niệm Vi kinh ngạc nói.

Lão Nho tu tử bào bỗng nhiên khoát tay, trước người xuất hiện một bức tranh, trong tranh có một thanh niên nho nhã tay cầm một cây sáo ngọc, thần sắc hờ hững vô tình.

- Chính là hắn

Niệm Vi kinh hô một tiếng, lập tức nhận ra thân phận nam tử trong tranh, chính là vị Nguyên Anh đại tu sĩ vừa tiếp đón không lâu.

- Gia gia. Bức tranh này cũng quá giống thật, là tác phẩm của người phương nï?

Niệm Vi nhìn chằm chằm bức tranh, trong đôi mắt sáng lấp lóe tia sáng kỳ dị.

Tu sĩ Nho môn có rất nhiều người am hiểu đạo thơ vẽ, nàng cũng là cao thủ trong đó. Tuy nhiên sau khi nhìn bức tranh này, không khỏi khâm phục vạn phần.

- Chỉ là, nam tử trong tranh mặc dù trông rất sống động, cùng người thật không khác chút nào, nhưng thần vận lại quá mức lạnh lùng.

Niệm Vi lại nhíu mày.

Dương Phàm kia cùng nam tử trong tranh khác nhau ở thần vận. Trong tranh vẻ mặt quá mức lạnh nhạt.

- Nếu đã là vẽ, tự nhiên gửi gắm cảm tình cùng cố chấp của người.

Lão Nho tu tử bào lạnh nhạt cười.

- Như vậy bức tranh này rốt cục là tác phẩm của người nào?

Niệm Vi tò mò như trước, không kìm nổi hỏi dồn.

lão Nho tu tử bào không trả lời, thu hồi bức tranh, thì thào lẩm bẩm:

- Nàng từng dặn, ngày sau nếu người trong tranh tới tìm nàng, không nên nói rõ hướng đi của nàng.

- Là nàng

Niệm Vi kinh hô một tiếng.

Nho sinh mặt trắng kia nghe vậy cũng đột nhiên hiểu được, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo:

- Gia gia. Người trong tranh này chẳng lẽ là nam tử mà Thi Dao yêu trước khi tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết. Mà người nọ hiện tại lại tìm tới Tam Linh Sơn?

- Đúng, chính là người này.

Lão Nho tu tử bào gật đầu nói:

- Chỉ là không dự đoán được, không ngờ hắn tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ.

- Nguyên Anh hậu kỳ?

Nho sinh mặt trắng hai tay nắm chặt, ánh mắt run lên, vẻ mặt kiêng kị cùng không cam lòng.

- Hừ, Nguyên Anh hậu kỳ thì sao chứ? Tam Linh Sơn ta lấy Tam Hiền Môn cầm đầu, có bốn đại tông phái Nho môn tọa, cường giả Nguyên Anh có mười mấy người, bậc cao khác một hai trăm người, sao lại sợ vẻn vẹn ba người bọn họ?

Ánh mắt lão Nho tu tử bào sắc bén như kiếm, không giận tự uy. Một cỗ khí thế cường đại trong động phủ chợt lóe rồi biến mất khiến trong lòng Niệm Vi cũng nho sinh mặt trắng bỗng nhiên phát lạnh.

Nho sinh mặt trắng nghe vậy, hơi lộ ra vẻ vui mừng:

- Gia gia, Tam Hiền Môn ta thân là Nho môn đệ nhất tông Nội Hải, có thể nào mặc cho hai ba vị bậc cao Nguyên Anh bình thường bọn chúng tới giương oai? Ngài nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt.

- Niệm Băng, ngươi đừng hành động theo cảm tình, Thi Dao đã tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết đến mức độ vạn năm qua không người với tới, không thể nghịch chuyển.

Niệm Vi nghiêm nghị nói, tâm tư nàng càng tinh tế bình tĩnh một chút.

Nguyên lai nho sinh mặt trắng này là đệ đệ nàng Niệm Băng, ngày trước từng yêu thầm Đặng Thi Dao. Lúc trước Niệm Vi từng nhiều lần khuyên bảo Đặng Thi Dao từ bỏ Thái Thượng Vong Tình quyết, cùng hắn kết làm song tu đạo lữ, đều thất bại chấm dứt.

Mặc dù vào lúc này, trong lòng Niệm Băng vẫn có một tia ý niệm cố chấp như trước, không chịu buông tha, nghe nói nam tử lúc trước Đặng Thi Dao yêu đã tới Tam Linh Sơn, hắn sao có thể không sinh ra địch ý.

- Ha ha. Ta thật muốn đích thân đi gặp người này, xem rốt cục hắn có bản lĩnh gì lại có thể khiến kỳ nữ tử hiếm thấy trên đời như Thi Dao đối với hắn nhớ mãi không quên.

Khóe miệng lão Nho tu tử bào lộ ra mỉm cười.

- Gia gia, người

Niệm Vi bộ dạng muốn nói lại thôi.

- Niệm Vi, ngươi làm việc tính toán rất chu đáo, điểm ấy gia gia hiểu được.

Lão Nho tu tử bào vuốt râu mỉm cười:

- Nhưng làdõi mắt khắp Thiên Cầm Nội Hải, Tam Hiền Môn ta đã không cần sợ hãi bất kỳ thế lực cũng cường giả nào.

Niệm Vi trầm tư không nói, Niệm Băng thì lộ ra vẻ vui mừng:

- Gia gia. Ngài nên vì Thi Dao đòi lấy công bằng. Con đối với người không hề có nhân tính cảm tình như vậy, hết sức chán ghét.

- Yên tâm, các ngươi cũng theo ta đi.

Lão Nho tu tử bào tự tin tràn trề, mang theo Niệm Băng, Niệm Vi rời khỏi động phủ.

Ba người Dương Phàm trong phòng chờ thật lâu cũng không thấy người tới tiếp đãi.

- Dương lão đại. Chúng ta đã ngồi đây nửa ngày, không ngờ không ai tiếp đãi. Tam Hiền Môn này có phải không để chúng ta ở trong lòng hay không?

Hồ Phi không kiềm chế được, đứng bật dậy nhe răng trợn mắt nói:

- Nếu là như vậy, đừng trách Hồ gia dỡ hòn đảo nhỏ này của bọn chúng.

- Bình tĩnh đừng nóng vội.

Dương Phàm bình tĩnh hòa nhã nói:

- Mới qua nửa chén trà nhỏ.

Trong đôi mắt đẹp của Vân Vũ Tịch mang vẻ cười, điềm tĩnh dịu dàng, đồng dạng một chút không vội, hé miệng khẽ cười nói:

- Từ khi đến Nội Hải, ngươi vẫn nóng vội như thế (Chơi chữ: nguyên văn "hầu cấp" ý chỉ Hồ Phi là con khỉ cấp bách nôn nóng).

Đích xác, dùng từ nóng vội để hình dung Hồ Phi không còn gì thích hợp hơn.

Dương Phàm nghe vậy cũng không nhịn được buồn cười, thiếu chút nữa ôm bụng cười to.

Ngay khi hai người trêu ghẹo, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tổng cộng đi vào bảy tám người, đều là cường giả Nguyên Anh.

Trong số đó, đi đầu tiên là một lão Nho tu tử bào thần sắc uy nghiêm, hai bên phải trái có một đôi nam nữ, khuôn mặt có chút tương tự nhau, rõ ràng là huynh đệ, tự nhiên là hai tỷ muội Niệm Băng, Niệm Vi.

Ánh mắt Dương Phàm thản nhiên đảo qua, lập tức phán đoán ra thân phận lão Nho tu tử bào cùng thư sinh mặt trắng.

Ánh mắt lão Nho tu tử bào như diện, lạnh, lùng đảo qua ba người lại khó thể che giấu được kinh ngạc trên mặt,

Ba người bọn Dương Phàm, bất kỳ người nào đều cực kỳ khiến người chú ý, huống chi là ba người ở cùng một chỗ.

Nho sinh mặt trắng Niệm Băng vẻ đầy địch ý, lúc đánh giá ba người rất nhanh bị vẻ đẹp tự nhiên của Vân Vũ Tịch hấp dẫn, tim đập hơi gia tốc, cỗ địch ý trong lòng lại chuyển hóa thành không cam lòng cùng ghen tị mãnh liệt.

Trời cao vì sao bất công như thế?

Vì sao người này có thể gặp may mắn như vậy. Chẳng những có thể khiến kì nữ tử Nho môn như Đặng Thi Dao yêu, bên cạnh còn có đạo lữ đẹp như tiên này?

Niệm Băng tràn ngập ghen tị, không cam lòng cùng với lửa giận địch ý.

Ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, sinh ra một kế, âm thầm kêu hay, mặt mày hớn hở.

Dương Phàm đại bộ phận đều đánh giá lão Nho tu tử bào Nguyên Anh đại tu sĩ kia, lúc đảo qua người này, mặt lộ vẻ cổ quái.

- Dương mỗ chỉ là một khách qua đường bình thường, đến Tam Linh Sơn chỉ vì thỉnh giáo một chuyện, sẽ không ở lại lâu, quý sơn vì sao hưng sư động chúng, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách?

Dương Phàm đứng đây, ánh mắt đảo qua bảy tám gã bậc cao Nguyên Anh tại đây, thanh âm bìnhthản.

Tam Linh Sơn làm như thế, hiển nhiên là muốn từ uy danh áp bách ba người Dương Phàm.

- Đạo hữu nói đùa, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện hoan nghênh long trọng của Tam Linh Sơn ta đối với khách quý phương xa, huống chi, lấy thân phận Nguyên Anh đại tu sĩ của các hạ, ở bất kỳ nơi nào trong Nội Hải đều sẽ bị tôn là thượng khách.

thần sắc lão Nho tu tử bào chính khí, lời nói nghiêm nghị.

Trong lòng Dương Phàm thầm nói một câu: "Đám tu sĩ Nho môn quả nhiên thích cái trò này, làm cái gì đều phải đem mình ở điểm cao đạo đức".

- Dương mỗ cũng không vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề. Chuyến này ta tới đây bái phỏng Tam Hiền Môn, chỉ vì hỏi thăm một người

- Ngừng.

Lão Nho tu tử bào thình lình cắt ngang lời Dương Phàm:

- Lão phu biết ngươi muốn nghe tin tức của ai, nhưng thứ ta nói thẳng, lúc trước đã có hứa hẹn tuyệt đối sẽ không để lộ hành tung của nàng.

- Nếu đạo hữu không có vấn đề khác, Tam Linh Sơn cũng không chào đón các ngươi. Tiễn khách!

Lão Nho tu tử bào nhẹ phất tay áo, ý bảo tiễn khách, một bộ tư thái đuổi ra khỏi cửa.

Hai mắt Dương Phàm hơi híp lại, lão già này có phải cố ý muốn làm khó ba người mình?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio