Tiên Hồng Lộ

chương 621: kẻ bạc tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Phàm không nghĩ tới thái độ Đại trưởng lão của Tam Hiền Môn ác liệt như thế, không chút nào nể mặt, hận không thể đem đám người mình trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.

Nguyên Anh đại tu sĩ đặt ở bất kỳ nơi nào Nội Hải, thân phận địa vị đều rất cao thượng.

Không có bất kỳ thế lực nào lại dễ dàng kết thù cùng Nguyên Anh đại tu sĩ, cho dù là thế lực siêu cấp Nội Hải cũng không ngoại lệ.

Mà thái độ lão Nho tu tử bào này đích xác làm người ta ngạc nhiên.

- Hừ, tiểu lão nhân, dám vô lễ với lão đại ta, có phải không da ngứa thiếu ăn đòn?

Hồ Phi nổi giận, lông khỉ toàn thân run rẩy, trên người phóng ra một cỗ khí tức cuồng bạo cấm kỵ, cả căn phòng chìm trong một bầu áp lực kinh hãi.

Năm sáu vị bậc cao Nguyên Anh đám Niệm Vi lập tức có một loại cảm giác khó thở, cỗ khí tức đáng sợ kia trực tiếp uy hiếp đến linh hồn bọn họ.

"Người này thật là đáng sợ, xem khí tức này ít nhất có thể sánh vai Nguyên Anh đại tu sĩ"

Trong lòng lão Nho tu tử bào thất kinh, lập tức cảm thấy tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu là một vị Nguyên Anh đại tu sĩ tới khởi binh vấn tội vậy thì cũng thôi, nhưng nếu là hai vị trở lên, vậy hết sức khó giải quyết.

Bởi vì dõi mắt toàn bộ Tam Linh Sơn, tu vi đạt tới Nguyên Anh đại tu sĩ trở lên chỉ có hai người, một là Đại trưởng lão hắn, còn một người khác là Đặng Thi Dao. Mà Đặng Thi Dao lại không ở Tam Linh Sơn, chỉ có một mình lão Nguyên Anh đại tu sĩ tọa trấn Tam Linh Sơn.

- Tiểu tử lông khỉ, chẳng lẽ ngươi muốn là địch cùng t Tam Linh Sơn ta?

Lão Nho tu tử bào tự nhiên sẽ không yếu thế, quát lớn một tiếng, thanh âm như sấm dậy, vang vọng toàn bộ Tam Linh Sơn.

Trên người lão cũng phát ra một cỗ khí tức dương cương chính khí mênh mông cuồn cuộn đối kháng với Hồ Phi.

Vút Vút Vút

Vừa dứt lời, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng xé gió, bay tới hơn ngàn tu sĩ, rậm rạp một mảnh, hội tụ trên không trung Tam Linh Sơn, bao vây chặt toàn bộ đại sảnh.

Trong lúc nhất thời ba người Dương Phàm chìm trong vòng vây hơn ngàn tu sĩ Tam Linh Sơn.

Tình thế nguy ngập cấp bách.

Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi, trong nháy mắt lại khôi phục trấn định thong dong.

- Tiểu tử lông khỉ, dám vô lễ với Đại trưởng lão. Để bản trưởng lão bắt các ngươi chém đầu.

Một thanh niên thử sinh quát lạnh một tiếng, trong tay một cây bút lông khẽ vung lên, một dải hào quang xanh sáng khí thế như cầu vồng trực tiếp quét về phía ba người Dương Phàm.

- Tiểu oa nhi, ngươi còn dám động thủ trước!

Hồ Phi cười hắc hắc, thân hình nhoáng lên một cái, tàn ảnh thoáng hiện, tia điện cong khẽ chớp lập tức xuất hiện bên cạnh thư sinh thanh niên." Ba" một tiếng đẩy ra một chưởng. Một mảnh điện hồ màu tím trước tiên đánh trúng nho sinh thanh niên.

PhốcRoẹtCrắc

Vẻn vẹn là tia điện cong phá không mà ra, thế như tồi khô lạp hủ đánh nát vòng phòng ngự bảo hộ của thanh niên nho sinh thân hình tê cứng, một mảnh cháy đen.

Mà lúc này, một chưởng toàn lực của Hồ Phi mới ầm ầm ập tới.

- Cứu ta

Trong mắt thanh niên nho sinh lộ ra tuyệt vọng, sợ hãi kinh hô.

Bậc cao Nguyên Anh khác cũng hơn ngàn tu sĩ bốn phía căn phòng khiếp sợ không hiểu, tiểu tử lông khỉ này nhìn qua tướng mạo xấu xí, lại có được thực lực đáng sợ cỡ này, chỉ vẻn vẹn một chưởng liền có khả năng diệt sát được Nguyên Anh sơ kỳ.

- Dừng tay!

Lão Nho tu tử bào vừa sợ vừa giận, thân hình nháy mắt lóe tới, tay áo vung lên, một mảnh quang phong màu tím gào thét mà ra giao kích với Hồ Phi.

Phanh - Ầm!

Dư ba cường đại tản ra đánh tan toàn bộ cãn phòng, tu sĩ lân cận đều tránh né, chật vật không chịu nổi.

đằng đằng đằng

Thân hình lão Nho tu tử bào liên tục lui ba bước mới gian nan đứng vững.

Mà thân hình Hồ Phi vững vàng, trong mắt lộ ra hưng phấn, chiến ý dạt dào.

Chỉ vẻn vẹn một lần giao phong, liền phân cao thấp.

Có lẽ cảnh giới pháp lực của Hồ Phi không bằng đối phương, nhưng lực lượng huyết mạch, thân thể biến thái cùng thần thông cường đại của hắn đều chiếm ưu thế thật lớn.

Lão Nho tu tử bào sau một kích rơi vào hạ phong, trong lòng một mảnh sóng dậy, vẻn vẹn một tiểu tử Nguyên Anh trung kỳ lại có thể áp chế được lão.

Vậy Dương lão đại trong miệng hắn, lại có thực lực thế nào?

Sau khi mảnh vỡ căn phòng biến mất, trên bầu trời tu sĩ đông nghịt, từ Trác Cơ đến bậc cao Kim Đan chừng hơn ngàn người đều thấy được cảnh tượng rung động này.

- Ha ha ha

Hồ Phi hai tay đấm ngực, đầu lưỡi liếm liếm môi, hét lớn:

- Đến đây nào. Lão thất phu, muốn đánh thì đánh cho thống khoái.

Dương Phàm lại cũng không ngăn cản, Hồ Phi trong lòng mừng rỡ càng thêm không kiêng nể gì, làm ra các loại tư thể sỉ nhục, đối với lão Nho tu tử bào một tràng mắng chửi khiêu khích.

Lão Nho tu tử bào tức giận run lên, chậm rãi nâng một bàn tay, hít sâu một hơi lạnh lùng tức giận nói:

- Ba người các ngươi có ý muốn là địch của Tam Hiển Môn ta? Một khi đã như vậy, dừng trách chúng ta lấy nhiều hiếp ít.

Khi lão nâng cánh tay lên, trên trời cao Tam Linh Sơn, hơn một ngàn tu sĩ tinh anh ánhlăng lệ nhất tề ngưng tụ pháp lực hoặc là tế ra Pháp bảo. Hào quang lấp lánh, khí thế hoành tráng.

Cả khu vực thoáng chốc chìm trong một loại áp lực khó thể thở nổi, chỉ đợi một tiếng ra lệnh.

Vút Vút Vút

Cùng lúc đó, bốn phía Tam Linh Sơn lại có ba bốn gã bậc cao Nguyên Anh, Kim Đan chạy đến, số lượng tu sĩ càng ngày càng nhiều

Trên không Tam Linh Sơn, thế cục gấp gáp càng ngày càng áp lực không yên.

Khó có thể tưởng tượng khi phần đông tu sĩ cùng lúc ra tay, sẽ sinh ra loại lực sát thương đến mức nào.

Ba người Dương Phàm thân trong vòng vây, bị cô lập chưa từng có, như thú trong vòng vây.

Hồ Phi không chút sợ hãi, trong mắt ngược lại đầy vẻ hưng phấn, theo thói quen xoa xoa tay, bộ dạng rục rịch muốn thử.

- Chiến thuật biển người sao?

Trong mắt Dương Phàm lộ ra ý cười, thì thào lẩm bẩm:

- Dường như không phải lần đầu tiên rồi

Nhớ ngày trước ở Bắc Tần, hắn lấy Bán Thiên Nhân Mô Thức đứng ngạo nghễ trước Khổng tước Thánh điện, một mình đối mặt mười vạn tu sĩ. Tam Đại Thiên Sư đều vui mừng không sợ, thậm chí còn chiếm ưu thế lớn lao về mặt khí thế.

Mà nay Dương Phàm tấn chức Diễn Căn hậu kỳ, có thể tùy thời tiến vào Bán Thiên Nhân.

Vân Vũ Tịch cùng hắn dắt tay sóng vai, trong đôi mắt sáng đầu tiên là lo lắng, dường như cảm nhận được sự tự tin của Dương Phàm, tâm ý tương thông, cũng hồi phục vẻ điềm tĩnh bình thản.

Thấy tình cảnh này, con ngươi lão Nho tu tử bào co rụt lại, chẳng lẽ ba người này một chút cũng không sợ?

Bọn họ rốt cục có chỗ ỷ lại nào?

Lông mày lão nhướng lên, chuẩn bị ra lệnh một tiếng khiến mấy ngàn tu sĩ đồng loạt động thủ, đem ba người này vùi lấp, xé rách.

- Gia gia, chờ chút

Bỗng nhiên, nho sinh mặt trắng Niệm Băng bên cạnh lão lên tiếng.

- Niệm Băng, ngươi có lời gì muốn nói?

Ánh mắt lão Nho tu tử bào thoáng ngưng.

Niệm Băng từ sau đi lên, ánh mắt chính khí lẫm liệt, quét về phía ba người Dương Phàm bị mấy ngàn tu sĩ vây quanh, cuối cùng dừng ở trên mặt Dương Phàm, lạnh lùng cười:

- Người này chết cũng không đủ, nhưng trước khi động thủ, Niệm mỗ lại muốn cảnh tỉnh vị cô nương bên cạnh hắn, để tránh thương đến kẻ vô tội.

Lời nói vừa ra, Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch hai mặt nhìn nhau, Dương Phàm giữ nguyên trầm mặc, trong mắt lộ ra mỉm cười.

- Xin hỏi vị cô nương này họ gì?

Niệm Băng giọng bình thản, trong mắt thần quang lóe ra nhìn chăm chằm Vân Vũ Tịch.

- Vân.

Khuôn mặt đẹp của Vân Vũ Tịch điềm đạm bình tĩnh, có chút khó hiểu.

- Vân cô nương.

Niệm Bảng gật gật đầu, cười nói:

- Người này là song tu đạo lữ của cô?

Hắn đưa tay chỉ Dương Phàm, trong mắt ý cười càng đậm, một bộ dạng nắm chắc thắng lợi.

- Vâng!

Hai má Vân Vũ Tịch ửng đỏ, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, thừa nhận thân phận song tu đạo lữ.

- Vậy thì tốt. Nếu là song tu đạo lữ, Niệm mỗ muốn nói cho cô một chuyện thật.

Giọng điệu Niệm Băng đột nhiên ngừng lại, lạnh nhạt quét về phía Dương Phàm:

- Vị đạo lữ bên cạnh cô lừa gạt cảm tình của nữ tử, là một tên bạc tình mười phần, phái ta có một vị nữ tu bị hắn lừa gạt cảm tình, suýt nữa đi vào đường cùng. Niệm mỗ tin tưởng, cô nương cũng chỉ là người bị hại, bị tên bạc tình này làm hại, lừa gạt cảm tình. Trước khi động thủ, Niệm mỗ vạch trần hành vi phạm tội của người này, đồng thời cũng không muốn cô nương cũng chết theo hắn.

Niệm Băng sau khi nói xong lời này, trong mắt có vài tia đắc ý.

Hắn tự nhận lời này hết sức độc ác.

Giờ phút này, dưới tình huống ba người bị mấy ngàn tu sĩ vây quanh, hắn vạch trần "Mặt thật" của Dương Phàm, bất kể Vân Vũ Tịch có tin hay không, đều nhất định suy nghĩ vì tính mạng mình.

Nếu tin tưởng, vậy thì rất tốt, dưới tình huống vạn phần hối hận rời khỏi kẻ bạc tình Dương Phàm này, khẳng định sẽ bởi vậy mà sinh lòng cảm kích với Niệm Băng, ngày sau có cơ hội được lòng người đẹp.

Cho dù Vân Vũ Tịch không tin, nhưng chung quy cũng nên suy nghĩ vì tính mạng mình, chỉ cần chọn vứt bỏ Dương Phàm, liền có thể vì bản thân tìm một đường sống, từ đó khiến Dương Phàm chết trong thống khổ oán hận.

Niệm Băng bộ dạng cười tủm tỉm, mang thâm ý liếc mắt nhìn Vân Vũ Tịch một cái, dường như đang nói: "Niệm mỗ cho ngươi một con đường sống, vậy xem ngươi lựa chọn như thế nào?"

Sau khi Dương Phàm nghe xong, sắc mặt cổ quái vô cùng, trong mắt ý cười càng đậm nhưng lại vẫn như cũ không có lên tiếng.

Hồ Phi nghe vậy giận dữ, liền chuẩn bị động thủ, lại bị Dương Phàm dùng mắt ngăn cản.

- Kẻ bạc tình?

Vân Vũ Tịch nao nao, chợt mặt đẹp hiện ý cười, giống như cầu vồng sau mưa, đẹp tuyệt tự nhiên, đôi môi khẽ hé phát ra thanh âm như tiếng của trời:

- Từ thật lâu trước đó, Dương đại ca đã từng thẳng thắn bộc bạch chuyện này với ta. Chàng cũng không phải kẻ bạc tình gì, chỉ là bất đắc dĩ

- Cái gì?

Tươi cười trên mặt Niệm Băng cứng ngắc, khó có thể tin nói:

- Nếu cô biết bộ mặt thật của người này, không ngờ còn nguyện ý theo hắn?

- Dương đại ca có thể thẳng thắn với ta, có thể thấy được sự chân thành của chàng. Hơn nữa lần này đến Nội Hải tìm Thi Dao, cũng là kết quả nhiều phen Vũ Tịch đề nghị

Trong đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch lục ý vô hạn, lúm đồng tiền thanh nhã tự nhiên, như gió mát sáng sớm trong rừng núi.

- Làm sao có thểViệc này còn là Vân cô nương đề nghị

Thanh âm Niệm Băng run run, khuôn mặt xanh mét, khó coi đến cực điểm.

Mà lúc này, mấy ngàn tu sĩ hội tụ xung quanh thấy tình cảnh này, đều vẻ mặt kinh ngạc cổ quái.

Bọn họ đồng dạng cũng có chút nghĩ không thông. Tiên tử tuyệt mỹ khuynh thành, khí chất điềm tĩnh tự nhiên này không ngờ nguyện ý đi theo một "Kẻ bạc tình".

Sau khi biết được chân tướng chuyện này, trong lòng Niệm Băng dâng lên vô tận không cam lòng cùng ghen tị

Đôi mắt hắn một mảnh lạnh băng, dừng trên người Dương Phàm, lại đảo qua Vân Vũ Tịch.

- Vân cô nương. Cô phải hiểu được tình huống hiện tại, chỉ cần gia gia ta ra lệnh một tiếng, ba người các ngươi sẽ táng thân nơi nàyVân cô nương chẳng lẽ cam nguyện cũng chết với người như vậy?

Khóe miệng Niệm Băng nhếch lên một độ cong.

Cảm tình có kiên trình đến đâu vị tất có thể đồng sinh cộng từ, huống chi là kẻ bạc tình như Dương Phàm?

- Vì sao đạo hữu nhiều lần có thành kiến với Dương đại ca? Vũ Tịch cũng không muốn giải thích.

Cho dù tính tình Vân Vũ Tịch có tốt đến đâu, dưới tình huống như vậy cũng rốt cục nổi giận, huống chi việc này liên quan đến tôn nghiêm vinh nhục của người âu yếm?

Trên khuôn mặt đẹp ngưng kết một tầng sương lạnh, Vân Vũ Tịch lạnh nhạt nói:

- Cho dù thật sự phải chết, Vũ Tịch cũng cam nguyện cùng Dương đại ca. Việc này cùng đạo hữu có quan hệ gì chứ?

Niệm Băng nghe vậy, cả khuôn mặt "bá" một cái, trắng bệch một mảnh, khó coi đến cực điểm.

Dưới sự chứng kiến của mấy ngàn tu sĩ, cả người hắn thiếu chút nữa hỏng mất. "Phốc" một tiếng, phun ra một búng máu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio