Phốc -
Dưới cái nhìn chăm chú của mấy ngàn tu sĩ, Niệm Băng miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khó coi đến cực điểm, lại càng mất hết thể diện.
Là không cam lòng cùng ghen tị, hay là tuyệt vọng rít gào rơi xuống vực sâu, hỏi trời cao bất công?
Giờ này khắc này, người hơi có tâm kế tại tràng đều có thể nhìn ra quỷ kế lúc trước của hắn.
Chỉ là tất cả mọi người đều đánh giá sai tình yêu sâu sắc, khoan dung cùng thấu hiểu của Vân Vũ Tịch với Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm đầy cảm động, nắm chặt tay Vân Vũ Tịch, hai người nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Hai cỗ khí tức sinh mệnh gần gũi ở trước người hai người quấn cùũng một chỗ. Không cần ngàn lời vạn tiếng, tinh thần ý niệm lại trải qua trăm ngàn lần giao lưu nhắn nhủ.
Có lẽ là loại phù hợp hấp dẫn về công pháp của hai người đã quyết định từ lần đầu tiên họ gặp nhau cũng đã tâm ý tương thông, đều có hảo cảm với nhau.
Giờ phút này, khi Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch nắm tay cùng một chỗ, một người tuấn nhã phiêu dật, một người điềm tĩnh như tiên. Giống như thần tiên quyến lữ làm cho người ta ao ước.
Cho dù chết, bọn họ cũng sẽ không bỏ người khác.
Niệm Băng nhìn chằm chằm hai người, vẻ không cam lòng, kiêng kị trong mắt biến mất, thay vào đó là một mảnh âm lệ lạnh lẽo cực điểm, trào phúng cười:
- Tốt, tốt, tốt. Một đôi cẩu nam nữ, một người phụ lòng vô tình, một người khăng khăng một mực. Các ngươi đã muốn chết, Niệm mỗ cũng không ngăn trở, lại càng không cầu tình cho các ngươi
Bá!
Nói xong câu đó, thân hình hắn chợt lóe, lập tức lui ra phía sau gia gia.
Bởi vì khi hắn nói xong lời cuối cùng, đột nhiên cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh đến xương tủy, từ sâu trong linh hồn lại cảm ứng được một cỗ khí tức áp lực tử vong.
Vẻ bình thản trên mặt Dương Phàm biến mất, thay vào đó là đầy lạnh lẽo, cứ như vậy nhìn chằm chằm Niệm Băng.
Niệm Băng tránh sau gia gia, theo lý thuyết hẳn là ngăn cách hết ánh mắt này.
Nhưng là cặp mắt ẩn chứa sát ý kia dường như xuyên qua hết thảy trở ngại, truyền đến trong đầu hắn.
Dưới tình huống như vậy, lão Nho tu tử bào thân là Nguyên Anh đại tu sĩ thân hình cũng đành rùng mình một cái.
Từ góc độ người thứ ba mà xem, Dương Phàm chỉ nhìn chằm chằm lão, mà chính lão lại rõ ràng cảm giác được đối phương không phải đang nhìn mình.
Ánh mắt Dương Phàm phảng phất như xuyên qua thân thể lão, đang nhìn một người khác.
Loại cảm giác này, khiến hắn không rét mà run.
Toàn tràng một mảnh tĩnh mịch.
Ngay cả giờ phút này ở dưới mấy ngàn tu sĩ cường giả vây quanh, hắn cũng cảm thấy cô lập cùng bất lực chưa từng có.
- Nào có lý đó. Tiểu oa nhi này dám làm nhục lão đại
Hồ Phi là người đầu tiên phản ứng lại, hai mắt tóe lửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Niệm Băng, chuẩn bị động thủ.
Mà lão Nho tu tử bào thì ánh mắt hấp háy, đã làm tốt chuẩn bị phòng ngự.
Không biết vì sao, dưới ưu thế cực lớn của mấy ngàn tu sĩ, lão không ngờ không dám dễ dàng ra tay, có lẽ là dự cảm cực kỳ không ổn ở trong đáy lòng.
- Để cho ta tới!
Dương Phàm giọng lạnh lùng, ngắn gọn ba chữ trầm trọng có lực khiến thể xác và tinh thần Niệm Băng đều phải chịu áp lực lớn lao.
- Hắc hắc, tiểu oa nhi. Ngươi hết cứu rồi
Hồ Phi bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Niệm Băng không khác gì nhìn một người chết.
Trong lòng lão Nho tu tử bào "thình thịch" một hồi, theo đủ loại phản ứng của Hồ Phi, lão mơ hồ cảm thấy được Dương Phàm này không đơn giản, thực lực tuyệt đối siêu việt hạng Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường.
- NgươiNgươi muốn như thế nào?
Niệm Băng đánh cái rùng mình, mạnh miệng nói:
- Nơi này là địa bàn của Tam Hiền Môn chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn khiêu chiến mấy ngàn tu sĩ tại đây?
Dương Phàm khinh miệt cười, nhìn hắn vài cái, hờ hững nói:
- Dương mỗ cũng cho ngươi một cơ hội, dập đầu tạ tội, xin lỗi Vũ Tịch. Nếu không
- Nếu không ngươi muốn thế nào?
Thanh âm lão Nho tu tử bào như sấm động, chính khí nhìn thẳng Dương Phàm, trong mắt đầy ý lạnh:
- Các hạ thật sự không coi lão phu cùng toàn bộ Tam Hiền Môn ra gì sao?
- Vậy thì tính sao?
Dương Phàm không hề bận tâm nói:
- Ba người chúng ta vừa tới quý môn. Đại trưởng lão không phải đồng dạng như thế, thậm chí muốn đuổi chúng ta ra khỏi cửa sao?
- Ngươi
Giọng điệu lão Nho tu tử bào ngưng bặt.
Đám người Dương Phàm vừa tới Tam Linh Sơn cũng không có bao nhiêu địch ý, chỉ vì bái phỏng cùng hỏi thăm tung tích Đặng Thi Dao.
Mà ngược lại lão Nho tu tử bào này không nói hai lời, trực tiếp cự tuyệt đuổi ra khỏi cửa.
- Một khi đã vậy, Đại trưởng lão các hạ còn hy vọng xa vời Dương Phàm đem các ngươi để vào mắt sao?
Dương Phàm châm chọc cười.
- Hắc hắc. Tiểu lão nhân, mau gọi cháu ngươi đập đầu tạ tội, bằng không dừng trách hai huynh đệ chúng ta hủy Tam Linh Sơn của các ngươi.
Hồ Phi không quên thêm mắm dặm muối, chỉ cần có thể đánh nhau, hắn đương nhiên là thích.
Lời ấy vừa ra, trong lòng lão Nho tu tử bào sinh ra một ngọn lửa không tên: "Quả thực là buồn cười, hai tiểu tử vô danh nhưng lại vọng tưởng dỡ toàn bộ Tam Linh Sơn của mình?"
- Dập đầu tạ tội? Không có khả năng, lão phu tuyệt không cho phép. Chẳng những như thế, hôm nay các ngươi không chịu nhận lỗi với tu sĩ Tam Linh Sơn chúng ta, dừng mơ toàn thân trở ra.
Lão Nho tu tử bào nổi giận nói, thanh âm hơi run rẩy.
- Gia gia nói rất đúng, ta tuyệt đối sẽ không xin lỗi. Nếu không đường đường Tam Hiền Môn đại phải của Nội Hải chẳng phải là sợ ba người các ngươi?
Niệm Băng lời nói chính nghĩa, khẳng khái nói.
- Dương đại ca, bỏ đi. Chúng ta đi
Trong mắt Vân Vũ Tịch, có chút bất an.
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Nếu không chịu nhận lỗi với tứ đại tông phái Tam Linh Sơn chúng ta, đừng mơ sống sót rời đi.
Trong đó một vị nho sinh trung niên trong tay cầm chiết phiến, phì cười một tiếng.
Bá!
Niệm Băng lại từ sau lưng gia gia lóe ra, kích động mười phần nói:
- Tốt nhất có thể bắt sống ba người này tra hỏi
- Câm miệng
Trong mắt Dương Phàm rốt cục hiện lên một tia không kiên nhẫn, quanh thân hào quang màu đất lưu chuyển, một cỗ dao động nguy hiểm quỷ dị nhộn nhạo tràn ra.
- Không tốt!
Lão Nho tu tử ào thầm kêu không ổn, cũng không còn kịp nữa.
Chỉ thấy biểu tình của Niệm Băng đọng lại, thân thể nhanh chóng cứng ngắc, sau đó toàn bộ thân thể hóa đá, trở thành một pho tượng hình người.
Toàn bộ quá trình chỉ dùng không đến một hô hấp, mấy ngàn tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, gần như trơ mắt nhìn Niệm Băng bị hóa đá.
Lão Nho tu tử bào kinh giận đan xen, thân hình nhoáng lên, một bàn tay khoát lên trên thân thể hóa đá của Niệm Băng, tử khí tràn ra, cũng không thấy chuyển biến tốt, sắc mặt biến đổi không ngừng.
- Ha ha không cần thử. Thạch hóa thuật độc môn của Dương mỗ, không phải Hóa Thần kỳ không thể hóa giải. Với tu vi thực lực của hắn, các ngươi nhiều nhất chỉ có thể kéo dài sinh mệnh hắn được hai tháng.
Dương Phàm cười nhạt nói.
- Đệ đệ.
Niệm Vi mặt hoa biến sắc, đưa tay ôm đệ đệ biến thành tượng đá, vẻ mặt cừu hận nhìn Dương Phàm.
- Gia gia, người nhất định phải cứu đệ đệ.
Niệm Vi lo lắng không yên nói.
Lão Nho tu tử bào xem xét một lát, sắc mặt âm trầm, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên, lão cũng bó tay không biện pháp.
Sau một lát, lão hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người Dương Phàm:
- Nếu như thế, chỉ có thể trước tiên bắt ba người các ngươi.
Dứt lời, lão chậm rãi nâng một bàn tay, mấy ngàn tu sĩ trên trời cao thần kinh căng thẳng như dây đàn, mỗi người ánh mắt sắc bén, không khí áp lực cường đại bao phủ toàn trường.
Ba người Dương Phàm lập tức chịu đựng uy áp khủng bố như biển rộng núi cao của mấy ngàn tu sĩ.
Dưới tình huống như vậy, cho dù thực lực Dương Phàm, Hồ Phi cường đại tới đâu thần sắc cũng ngưng trọng vạn phần, không dám lơ là.
Ngay cả tu vi đạt tới Hóa Thần kỳ chân chính cũng không có khả năng một mình ngạnh kháng công kích của mấy ngàn tu sĩ, làm như vậy chỉ có một con đường chết.
Giờ phút này ba người thân trong tuyệt cảnh như thế, dưới tình huống bình thường, cơ hội có thể chạy trốn sẽ không vượt qua %, càng đừng nói cùng mấy ngàn tu sĩ này chống lại.
- Thi Dao, thực xin lỗi
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm, thanh âm bỗng biến lạnh, khẽ động niệm, trong phạm vi thiên địa ngàn dặm nội hải này Sinh Linh Chi Khí thổi quét mà ra, toàn bộ Tam Linh Sơn dưới chân lưng lay chấn động, hải vực lân cận lại càng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Một cỗ thiên địa uy khổng lồ lấy Dương Phàm làm trung tâm bao phủ toàn bộ Tam Linh Sơn.
Trong thiên địa vô số dòng sinh mệnh cộng minh, cùng dung hợp với Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể hắn.
Mạch đập của đại địa thông qua Hồn Căn tương liên cũng phù hợp cùng với nhịp đập của Sinh Mệnh Lục Chủng.
Lấy Sinh Mệnh Lục Chủng là nguồn suối của lực lượng, lấy Hồn Căn làm gốc của xúc tu nắm giữ một nửa bầu trời thuộc về mình.
Dương Phàm trong khoảnh khắc thoải mái bước vào Bán Thiên Nhân Mô Thức, khí thế khổng lồ vô cùng tận từ nửa bầu trời hắn nắm trong tay ập đến.
Toàn bộ Tam Linh Sơn, hơn vạn tu sĩ bốn tông phái Nho môn. Tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác vô lực hít thở không thông.
Đám bậc cao Nguyên Anh lão Nho tu tử bào nhất tề biến sắc. Vừa chuẩn bị động thủ, thiên địa phong vân rung chuyển, toàn bộ Tam Linh Sơn càng thêm lay động mãnh liệt, mơ hồ nghe được tiếng gãy đứt "Crắc".
- Đều xuống dưới cho ta!
Thanh âm Dương Phàm từ khoảng không thiên địa mà đến. Tiếng nói vừa dứt, một cỗ trọng lực kinh khủng phủ xuống.
Ầm
Cả khu vực lấy Dương Phàm làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng mấy trăm tu sĩ nhất tề rơi xuống đất. Ngay cả đám bậc cao Nguyên Anh đều không thể chống lại.
- Không tốt!
Mọi người kinh hô, từng người rơi xuông mắt đất cảm giác mặt đất lắc lư, đứng thẳng không xong.
Chỉ có lão Nho tu tử bào Nguyên Anh đại tu sĩ miễn cưỡng chống được đứng trong không trung, trong mắt kinh hãi không hiểu.
Thấy vậy, Dương Phàm cười lạnh một tiếng, đem trọng lực trong khu vực toàn bộ tập trung lên trên người một mình lão.
Ầm - Phanh!
Lão Nho tu tử bào như hòn đá rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch khóe miệng tràn ra tia máu, khó có thể tin nhìn chằm chằm hoảng sợ không yên nói:
- Dừng tay
Toàn bộ Tam Linh Sơn đều đang run rẩy, thêm vào trận pháp bốn phía đảo cũng rất nguy ngập. Nếu cứ tiếp tục xu thế này, mảnh đất bọn họ lấy làm kiêu ngạo trên biển này sẽ sụp đổ lún xuống.
Đến lúc đó, trong hải vực mênh mông không có nơi đặt chân, bốn đại tông phái trên đảo này đều chỉ còn trên danh nghĩa.
- Dừng tay!
Lão Nho tu tử bào run giọng kinh sợ hô to, thân hình theo mặt đất lay động, lời nói lộ ra bất đắc dĩ cùng sợ hãi.
Toàn bộ Tam Linh Đảo như rơi vào tận thế, vô số tu sĩ kinh sợ run rẩy, chân tay luống cuống. Mắt thấy toàn bộ hòn đảo liền muốn sụp đổ.
- Các ngươi không phải nhiều người, muốn chơi chiến thuật biển người sao?
Dương Phàm khoanh tay đứng trên mặt đất, toàn bộ hòn đảo mười dặm trôi trên mặt biển ở dưới chân hắn lun sợ lay động.
Giờ khắc này, dáng người cao ngất của hắn ở trong gió lớn gào thét, sóng biển gầm gừ lại có vẻ cao lớn như thế
Trong thân xác nhân loại nhỏ bé này lại có được lực lượng tự nhiên như cùng thiên địa, lấy uy thế như thần linh khiến cho chúng con kiến nhỏ dưới chân run rẩy cúng bái.
- KhôngDừng lại, mau dừng lại!
Lão Nho tu tử bào giận dữ kinh hô, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng khiếp sợ, thanh âm run rẩy không thôi.
Mà cháu gái Niệm Vi bên cạnh lão cũng chúng bậc cao Nguyên Anh còn lại đều bị dọa mặt không chút máu, thấp thỏm lo âu.
Lực lượng như vậy còn là "Người" có thể có sao?
Đối mặt lão Nho tu tử bào rít gào kinh hô, Dương Phàm không chút động dung, giọng điệu hờ hững:
- Ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Nếu là như thế, Dương mỗ làm cho cả hòn đào Tam Linh Sơn này sụp đổ, chìm vào Thâm Hải xóa tên khỏi Thiên Cầm Nội Hải.
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ Tam Linh Sơn đột nhiên lay mạnh một cái, chỉ nghe một tiếng "Crắc!" một vết nứt lớn kéo dài lan tràn vài dặm.
- Không tốt, muốn sụp đổ rồi
Toàn bộ hòn đảo một mảnh hỗn loạn tiếng kêu sợ hãi, giống như là ngày tận thế.