Tiên Lí Tình Duyên

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào một buổi xế chiều, Âu Dương Hoành mang về nhà một túi nhựa nói là vừa mới mua đồ ăn trở về. A Lam thầm nghĩ như thế nào hắn hôm nay lại chuyển tính, cư nhiên có thể bỏ ra nhiều tiền như thế mua thức ăn a? Hôm nay có phải mặt trời mọc ở hướng tây rồi hay không?

Âu Dương Hoành ở ngay cửa đã tỏ ra rất hào hứng, vui vẻ mà bước vào trong phòng ngồi xuống, cũng được, chỗ này sạch sẽ, mấy cái thùng này vẫn còn dùng được.

Ngồi xong, Âu Dương Hoành mở túi nhựa ra, lấy từng thứ từng thứ ra ngoài.

“Ta nói cho ngươi, hôm nay có buổi đại hạ giá nga, cho nên ta lập tức mua nhiều như thế này a. Mấy thứ này vẫn còn dùng được, mua về tiết kiệm được một chút tiền nga.”

Nguyên lai là như thế, A Lam không khỏi nhăn nhăn trán mànghĩ, hắn cũng chỉ có thể như thế này thôi chứ làm sao có thể khác được a.

Âu Dương Hoành vừa lấy đồ ra khỏi bọc vừa luôn mồm khoe khoang mấy thứ hắn vừa mới thu hoạch được hôm nay.

“Xem, loại này là hương tràng, một bao có mười cái mà ta chỉ mua bằng ba đồng tiền nga, còn có cái này là phương tiện diện mua một tặng một, ta liền mua đứt ba mao liền. Loại bánh mì này cũng hạ giá hơn phân nửa, thật sự là lợi mà!….”

“Cái này cũng mang đi giảm giá sao?” A Lam chỉ vào đống rau dưa vẫn còn ướt nước ngay bên cạnh.

“Nga, cái kia không phải, chỉ là ta thuận đường ghé qua chợ mua thôi. Tối hôm qua chỉ ăn cơm chiên, đêm nay liền ăn rau dưa cho tốt cho sức khỏe đi. Ngươi xem, chúng ta có thể dùng cả hương tràng lẫn phương tiện diện nga, thuận tiện, lại vừa có mỡ vừa có thịt…”

“Hơn nữa lại tiện nghi….” A Lam mở miệng nói câu cuối cùng, cái câu mà chắc chắn trăm phần trăm người kia sẽ nhắc đến.

“Đúng a, chính là như thế. Ngươi cũng cho là như vậy sao,” Âu Dương Hoành tự mình ngồi hớn hở, “A Lam ngươi thấy ta có phải là một người thật tốt còn biết quán xuyến cuộc sống không!”

A Lam thầm nghĩ, ngươi có phải là người tốt biết quán xuyến cuộc sống hay không ta không biết, ta chỉ biết là ngươi kì thật là một người ngược đãi bao tử của khách nhân thôi…

“Còn có mua gì nữa không?” A Lam thầm nghĩ một khi đã là đại hạ giá, thứ gì cũng hạ giá, hắn có hay không sẽ mua vài thứ đặc biệt về, tỷ như–

“Có hay không mua vài lon bia mang về, thật cũng lâu ngày cũng chưa có uống nha.”Ân, thật sự nhớ đến mà muốn chảy nước miếng mà.

“Không có, nếu khát thì uống nước lọc đã đun sôi đi” Âu Dương Hoành một tiếng đánh vỡ mộng đẹp của A Lam. Biết ngay là sẽ trả lời như vậy mà, A Lam khinh khinh mà nói.

“Ta chán ghét mấy thứ không có mùi vị như thế.” y nói.

“Thực nhiều chuyện!” Âu Dương Hoành nói xong liền lấy từ trong túi nhựa to đem mấy gói nhỏ nhỏ giống nhau đưa cho A Lam, “Này, ta vừa lúc mua vài gói lá trà, ngươi có thể pha trà mà uống. Thuận tiên pha giúp cho ta một ly. Đừng có bỏ nhiều lá trà quá đó.”

Không có biện pháp, dù gì lá trà cũng đỡ hơn phải uống nước lã, A Lam đành phải cầm mấy gói lá trà kia mà đi pha, rất nhanh liền mang hai chén trà nóng hổi đi ra, lại đem một chén đặt bên người Âu Dương Hoành.

Y câm lấy chén của mình, uống một ngụm xong nhất thời nhíu mày: “Không được a, mấy lá trà này nhất định chất lượng không tốt.”

“Chứ ngươi muốn uống loại một cân giá mấy trăm khối hả? Ngươi dùng nhiều như vậy ta còn chưa nói ngươi, ta chính là bình thường chỉ pha có vài miếng thôi! Ngươi có biết hay không cái này một bao đã muốn có giá đến bốn khối!” Âu Dương Hoành cũng cầm lấy chén uống một ngụm, gật gật đầu, “Kỳ thật hương vị loại này uống vào so với loại đắt tiền cũng đâu có khác nhau là mấy. Các ngươi cũng quả thực lợi hại a, trà uống vào mà cũng phân biệt này nọ cho được, ta như thế nào uống vào cũng đều cảm thấy như nhau một dạng cả thôi.”

Bởi vì khẩu vị của ngươi không giống người thường a, lời này A Lam cơ hồ muốn nói ra nhưng nghĩ lại vẫn còn khôn một chút liền nuốt mấy lời này đi xuống, chỉ sợ nói ra chỉ làm chính mình bị đá ra khỏi cửa…

“Ân, cho nên bữa tối hôm nay…… Nhiều đồ ăn thế này, biết nấu món gì ta?” Âu Dương Hoành nhìn một đống đồ chính mình mua về, lầm bầm lầu bầu mà nói.

A Lam quét mắt liếc một cái, trong lòng cũng thầm thở dài: Còn có thể nấu cái gì khác cơ chứ? Không phải cũng chỉ có mấy dạng này thôi hay sao?

“Dương Hoành, ngươi thường xuyên ăn mấy thứ này cũng không thấy ngán sao?” A Lam hỏi. Y dám khẳng định trước khi y đến đây, là một khoảng thời gian rất dài đó nha, Âu Dương Hoành chắc chắn đều là chỉ ăn mấy thứ như vầy.

“Ta đâu có phải ngày nào cũng ăn cùng một thứ đâu chứ. Ngươi xem, ta thường ăn mấy thứ như bánh mì nè, phương tiện diện, diện điều, trứng, rau quả, đậu hủ trắng, rất nhiều món a, luân phiên nhau mà ăn thì làm sao mà ngán được.”

“…..” A Lam tự nhiên thấy muốn đổ mồ hôi hột, xem ra chính mình ở đây mơ được một ngày được ăn thịt heo cũng không thể a. Thực đáng thương cho ta a, nhất định sẽ bị suy dinh dưỡng cho mà xem!

Bên kia Âu Dương hoành vẫn còn đang suy nghĩ về bữa tối.

“Đúng rồi, hôm nay chúng ta nấu món nóng nóng một chút, thêm một cái bánh mì được không a?” Hắn vỗ vai nói.

Ta có thể nói không sao? Dù sao cũng nhất định phải là phương pháp ăn “tiện nghi nhất, tiết kiệm nhất” a, A Lam trong lòng lại ai thán một tiếng. Số mệnh ta thật là khổ quá đi!

“Được, quyết định như vậy đi. Ta đi nấu đây, ngươi đem mấy thứ này cất cho thật chỉnh tề ngăn nắp đi nha.” Nói xong Âu Dương Hoành đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối.

A Lam chỉ còn có thể im lặng mà dọn mấy thứ bày bữa bãi này thôi.

“Đúng rồi, chủ tịch công ty ta chuẩn bị sang Mỹ mở rộng chi nhánh cho nên muốn giao toàn quyền quản lý công ty lại cho con trai hắn a. Vị chủ tịch mới này vốn là ở bên Mỹ du học mới về, nghe mấy vị nữ nhân viên nói hắn phi thường trẻ, lại còn rất đẹp trai nga” Âu Dương Hoành tại phòng bếp vừa nấu ăn vừa kể chuyện công ty hắn.

“Hừ, hơn cả ta sao?” A Lam nói lên đầy chất không phục.

“Thiết, người ta so với ngươi ít nhất còn có khí thế hơn a. Ngươi ngẫm lại mình xem, người ta mặc tây trang đi xe thể thao đa phong cách kìa!” Âu Dương Hoành tưởng tượng ra cái cảnh đó mà hao mắt nổ ra đầy hào quang hâm mộ văng tứ tung.

“Ngươi có gặp qua hắn rồi sao?” A Lam hỏi.

“Không có, ta chỉ là một viên chức nho nhỏ sao có cơ hội gặp nhân vật lớn như thế chứ.” Dù sao có nhìn thấy hắn thì cũng chả có cho ta được cái gì, có thấy hay không cũng chả có quan hệ gì a.

“Ngươi chưa có nhìn thấy hắn thì làm sao mà biết người ta phong cách như thế?”

“Tưởng tượng thôi cũng đủ biết a, người ta như thế tương lai sẽ trở thành chủ tịch công ty lớn, còn ngươi là ai a?”

“Hừ…. Nói không chừng ta so với hắn còn hơn như thế!” A Lam vẫn đầy chất bất phục nga.

“Loại chuyện này chờ khi nào ngươi có chứng cớ rõ ràng thì hãy nói sau. Ta còn mong ngươi chính là một đại siêu cấp có tiền đem toàn bộ tài sản chuyển giao cho ta đây này.”

“A a, ngươi thực là tham lam nha.”

“Pháp luật không có cấm không được mộng hão vào ban ngày.”

“Nhưng kia là thật.”

–oo–

Rất nhanh đồ ăn cũng đã được nấu xong, Âu Dương Hoành múc vào hai cái bát đặt lên trên bàn, lại lấy ra hai ổ bánh mì đặt bên cạnh hai cái bát.

“Ăn cơm ăn cơm”, hắn hét to.

A Lam cũng bước đi tới.

“Xem, loại bánh mì này thiệt lớn nha, lại tiện nghi, ăn lại ngon nữa.” Âu Dương Hoành cầm lấy bánh mì nhìn ngắm múa máy một phen, rồi lại thực thực vui mà cắn một phát.

A Lam cũng theo đó mà cầm lấy bánh mì của chính mì cắn một miếng, nhưng lại không hề có một chút nào có cảm nhận như đối phương a.

“Thực cứng, ăn không nổi a.” y nói.

Âu Dương Hoành vừa nghe xong liền muốn nổi quạu, hắn cầm bánh mì trong tay mình “tung chưởng” muốn đánh vào đầu đồi phương, cư nhiên một tiếng “bốp” cũng theo đó mà vang lên.

A Lam nào có kịp né tránh, bị mặt bánh mì vừa cứng vừa khô kia đập vào đầu, vẻ mặt liền đầy ủy khuất tựa như: là cứng thật, lại còn đánh ta…

Đúng là vậy, nhưng là không ăn được cũng phải ăn. Đương nhiên có thể lựa chọn phương án nhịn đói, chẳng qua có ai ngu mà chịu đựng như vậy, A Lam ta đây không phải đứa ngốc.

“Đúng rồi, ngươi bình thường không có đọc báo sao?” y ăn bánh mì uống canh nóng, lại thuận miệng hỏi.

“Ta đây từ xưa tới giờ chưa có mua báo bao giờ, lãng phí tiền như thế để làm gì?” Thật sự là câu trả lời không ngoài ý muốn.

“Nhưng tình huống xã hội, thế sự luôn thay đổi, ít nhiều cũng phải hiểu biết một chút. Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi không hề có một chút chú ý?” Ngươi mấy thứ này mà không biết thì chả khác gì ếch ngồi đáy giếng hết trơn á!

“Ai nói, công ty ta có máy tính. Giờ nghỉ trưa có thể vào xem một chút.”

“Còn ta ở đây vừa không có ti vi lại vưa không có máy tính, báo chí cũng không thể xem được. Ta thực cảm thấy rất buồn.” A Lam tỏ vẻ kháng nghị.

“Nếu ngươi không có việc gì làm sao không đi dạo vòng vòng khu này một chút ba.”

“Ta đã đi dạo rất nhiều lần đến nỗi thuộc như trong lòng bàn tay luôn rồi! Kỳ thật mua một tờ báo cũng không có tốn bao nhiêu tiền a.”

Âu Dương Hoành vừa nghe xong liền không khỏi nhướng mày.

“Ngẫu nhiên cũng không có tốn bao nhiêu tiền? Ngươi có biết giá một tờ báo là bao nhiêu sao chứ? Ta nói cho ngươi, một tờ báo giá phải tới một khối! Là một khối đó! Rau quả mua một cân còn không cần đến một khối ngươi có biết không! Ngươi có biết một khối có thể mua được cái gì không hả? Một khối có thể mua được hai bữa sáng a! Hoặc mua được một cân đại thước! Hoặc có thể mua được tới hai quả trứng kia kìa!” Âu Dương Hoành tung ra một tràng, thấy còn chưa nói đủ lại tiếp tục ai oán mà phun, “Hiện tại cái gì mà kinh tế phát triển, khai thông thương mại nhưng chính là vật giá leo thang, cái gì cũng đắt muốn chết, giá đi lại cũng theo thế mà tăng, khi trước rõ ràng chỉ tốn một khối, nay cải tiến lắp thêm điều hòa máy lạnh gì đó, lập tức liền tăng lên hai đồng tiền! Muốn tăng tới gấp đôi! Là gấp đôi đó! Kỳ thật nhiều lúc ta cũng muốn ngồi xe về, nhưng mà ta tính toán có thể mỗi thàng tiết kiệm được mấy chục đồng tiền! Mấy chục đồng tiền ngươi có biết có biết có thể mua được những gì không? Mấy chục đồng tiền đó có thể mua quần áo mặc được vài năm, có thể mua một đôi giày mang vài năm! Cũng có thể mua được mấy chục cân đại thước! Mấy chục cân đó ngươi có biết chưa, ngươi ngẫm lại xem từng ấy ăn được trong bao lâu?!”

Hắn thổ thổ mặt bàn vài cái, nhìn mặt rất ư là đầy giận hờn.

A Lam cũng theo đó chưng ra bộ mặt ngạc nhiên hết cỡ tựa như là nghe được câu chuyện xưa cực kì phấn khích nhất trên đời.

“Cuộc sống, đây là cuộc sống ngươi có hiểu không?” Âu Dương Hoành lại tiếp tục thổ thổ lên cái mặt bàn tội nghiệp, ra sức mà dạy đỗ miễn phí cho tên tiểu tử không biết “trời trăng mây gió” gì kia.

A Lam nhìn thấy trước mắt như con hổ đưa nanh đưa vuốt ra, vẻ mặt căm hận giống y chang tiểu hài tử, y cảm thấy chính mình tựa hồ đang nhìn thấy một con gà con đang vỗ cánh miệng kêu ác ác, thật sự khiến người ta không khỏi buồn cười.

“Uy, ngươi rõ ràng là đang cười ta, nhưng chính là ta đang nói sự thật!”

Ta đâu có nói ngươi là nói đùa hay nói giỡn a.

“Đúng rồi, ngươi không nhớ ra nổi sự tình trước kia sao?” Âu Dương Hoành đột nhiên nghĩ đến vấn đề trọng yếu mà hỏi.

A Lam gật đầu: “Â, ta không có nhớ ra nỗi.”

“Vậy ta đi ra ngoài tìm người nhà ngươi nha.”

“Ngươi như thế nào tìm được, ngay cả ta còn chưa biết họ là ai.”

“Ừ ha, vậy nghĩ cách làm cho khôi phục trí nhớ a.”

“Làm thế nào để khôi phục trí nhớ?”

“Hay là….” Âu Dương Hoành lo nghĩ một hồi, lại mỉm cười trưng ra hai cái răng nanh trắng sáng đến chói mắt, “Ta lấy cái gì cứng cứng đập thật mạnh vào đầu ngươi, nói không chừng sẽ nhớ lại hết tất thảy cho mà coi.”

A Lam lập tức ôm đầu, “Không cần!”

“Đừng sợ, trên ti vi bảo làm như thế hiệu quả lắm.”

“Ngươi nói chứ không phải ti vi nói.”

“Ngươi thực không cần?”

“Không cần!”

“Ta đây cũng không có biện pháp.” Âu Dương Hoành nước mắt cá xấu chảy thu hồi lại mấy câu nói đùa của mình.

A Lam lại tiếp tục gặm nhắm cái ổ bánh mì cứng như đá không phải cho người ăn kia.

“Dương Hoành,” một lát sau, hắn lại hỏi, “Tiền lương của ngươi bộ ít lắm hả?” Nếu không thì làm gì mà ki bo đến như vậy chứ.

“Ân…. không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là rất ít.” Âu Dương Hoành đáp.

“Là bao nhiêu?”

“Hai ngàn.”

Mặc dù là so với cảm nhận của A Lam thì số tiền này quả là thật ít đến đáng thương, nhưng y cũng biết, nếu lấy công việc một viên chức bình thường ra mà nói, kì thật có thể coi là một khoảng không ít đi.

“Tiền lương của ngươi không được cho là ít a, vì cái gì mà còn tính toán chi li như thế?” A Lam khó hiểu.

“Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.”

“Nga? Nguyên nhân gì?” A Lam rất chi là tò mò.

Âu Dương Hoành tựa hồ như đã gần mở miệng ra trả lời, nhưng lại rất nhanh có chút do dự dừng lại không nói nữa, chính là nói:

“Ta vì cái gì phải nói nguyên nhân ra cho ngươi chứ?”

A Lam thực ra là không có tò mò tọc mạch chuyện của người ta, quả thật là làm sao cho mấy người không có quan hệ biết mấy chuyện cá nhân, mà chính mình cùng với người này cũng không có quan hệ, chẳng qua là chỉ muốn quan tâm một chút.

“Chính là như vậy, nhưng hội sẽ thiếu mất mấy niềm vui thú trong cuộc sống. Ngươi phải biết rằng, tiền kiếm ra để sống vui, chứ không phải kiếm ra để chết tàn.” y là nói như vậy đó.

“Ai nói?” Âu Dương Hoành quả quyết phủ định, “Làm cho tiền tiết kiệm cứ càng ngày càng tăng thì khi nhìn lại thành tựu mình làm ra thấy thực thỏa mãn mới là hạnh phúc nhất a! Dù sao ngươi cũng sẽ chả hiểu nổi loại tâm tình này, có nói với ngươi cũng vô ích.”

A Lam cười nói: “Ta đương nhiên hiểu được, trong sách có nói đến mấy người nô tài đều là thuộc loại thế nào a.”

Âu Dương Hoành vừa mới nghe xong, nhất thời lông mi nâng lên thanh cái đảo tám tự: “Ngươi nói cái gì?”

A Lam thấy mình đã chọc đúng vào tổ kiến lửa liền vội vàng cố tả hữu mà tìm cách cứu vãn

“Kỳ thật….” một lát sau, Âu Dương Hoành mới nhỏ nhỏ miệng mà nói, “Ta là muốn để dành tiền mua nhà.”

“Gì? Nguyên lai là như thế. Đây là chuyện tốt a, nhưng mà còn cách mục tiêu xa không?”

Âu Dương Hoành đưa ngón tay lên mà tính: “Tiền lương của ta một tháng hai ngàn, trừ tiền phải đóng thuế, đóng tiền bảo hiểm, rồi tiền ăn uống chi phí sinh hoạt tiết kiệm một chút, một tháng ta còn lại một ngàn. Ta đi làm một năm, sẽ để dành được một vạn khối.” Hắn mặt đầy vẻ sung sướng nha.

“Liền như vậy chỉ có được chừng đó?” A Lam theo bản năng liền kêu lên. Chỉ mới có một vạn khối mà đã nghĩ mua nhà ở thành phố a. Xem ra đường phía trước còn dài.

“Một vạn khối đâu có ít đâu chớ.” Âu Dương Hoành nói, “Chẳng qua chắc ngươi là kẻ có tiền. Ta cần phải nói cho ngươi biết nga, chờ khi nào ngươi nhớ lại chính minh là ai thì nhất định phải trả ơn ta cho xứng đáng a!”

“Ta cũng hi vọng sớm hồi phục trí nhớ, càng hi vọng ta chính thực là kẻ có tiền. Nếu là như thế, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” A Lam cười cười nói.

“Hừ, đừng có nghĩ muốn nịnh nọt ta. Nói cho ngươi biết, ta hiện tại đã tiết kiệm được mười một vạn, chỉ cần hơn vài năm nữa, ta đã có thể mua được cho mình một ngôi nhà thực thích!”

“Nga? Nguyên lai ngươi đã có hơn mười vạn, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ mới tiết kiệm được một vạn đã nghĩ tới mua nhà chứ. Ngươi mới loại tuổi này đã được nhiều tiền như thế thực không đơn giản nga.”

Nghe nói như thế, Âu Dương Hoành lại không hề có một chút nào gọi là “vẻ mặt kiêu ngạo”, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, cảm xúc bỗng chốc trở nên tịch lạc.

“Mười vạn kia….” Hắn nói xong, “là do cha ta để lại toàn bộ di sản cho ta….”

“Thực xin lỗi” Thấy đối phương thực như vậy thật là một thân tâm sự thương tâm, A Lam trong lòng cảm thấy có chút xót đi.

“Không quan hệ, dù sao cũng là quá khứ.” Âu Dương Hoành nhẹ nhàng lắc đầu, ảm đạm cười trừ, nụ cười kia mang theo nồng đậm bất đắc dĩ cùng một khoảng cô tịch, “Ta hiện tại đã không còn thân nhân, chỉ còn lại có một mình ta. Cho nên ta mới muốn mua nhà, như vậy mới có thể có chốn cho riêng mình, không cần phải như nhánh lục bình trôi nổi, trôi dạt nơi này đến nơi khác không chỗ dung thân….”

Trong ấn tượng của A Lam, Âu Dương Hoảnh hẳn chỉ là một người tiết kiệm sống trọng một khu nhà nhỏ, mọi sự cứ theo thời của nó mà diễn biến, lại không nghĩ rằng hắn lại có một cuộc sống như vậy, cứ như vậy sống cô đơn làm cho nội tâm A Lam không khỏi nhè nhẹ xúc động.

“Giống như chúng ta mấy ngày nay bên ngoài công tác, nhân tiện bàn luận một chút, có vài người nghĩ ở chỗ nào cũng được, trụ chỗ nào cũng không sao cả, chỉ cần bên ngoài trông được một chút là có thể; mà cũng có vài người cho rằng nhà xây ở thành phố hay không cũng cả, chỉ cần làm ăn được là liền không thành vấn đề; mà ta thì lại bất đồng. Ta đối với mấy chuyện cũ hay mới hay có nằm trung tâm hay không thì ta không để ý, nhưng ta khát vọng có một chỗ ở tốt. Bởi vì đối với ta mà nói, nhà chính là một gia đình. Ta nghĩ phải có gia, nên muốn mua nhà, mà muốn mua nhà thì phải có một số tiền rất lớn, cho nên ta phải cố gắng tiết kiệm. Chứ nếu không thì mãi biết đến khi nào ta mới có thể đạt được mục đích a.” Âu Dương Hoành nói xong, nhìn sự thật mà chấp nhất.

“Ngươi biết không, có đôi khi bên ngoài có mưa to, một mình ta ngồi ở trong phòng cảm thấy mình thực hạnh phúc bởi vì ta có nơi này tránh mưa tránh gió, làm cho ta không phải bị ướt nhẹp rồi lại bị cảm mưa…” Âu Dương Hoành ảm đạm cười, lại tự nói, “Chẳng qua ngươi chính là kẻ có tiền, nhà ở chắc chắn cũng phải là một tòa nhà cực lớn, làm sao có thể hiểu được tâm tình của những người như chúng ta chứ.”

Không, ta hiểu được. Nội tâm A Lam cơ hồ muốn gào thét lên như thế.

Dương Hoành, ngươi mất đi người thân, gia đình của ngươi, cũng bởi vì như vậy mà mất đi một chỗ dựa. Ngươi hiện tại cô đơn một mình mà trải qua cuộc sống, không ai bên ngươi chia sẻ cùng yêu thương, vì thế ngươi muốn mua cho mình một căn nhà nhỏ, tựa như chính là một cây đại thụ to lớn làm chỗ dựa cho ngươi, bởi vì nơi đó chính thực có thể bảo vệ ngươi cùng mọi thứ của ngươi. Nó có thể cho ngươi an tâm, cho nên ngươi nhất định muốn mua, muốn chính mình mua một cái vòng bảo hộ, bảo hộ cho ngươi, có thể an toàn mà tránh ở bên trong.

Đáng thương cho một tiểu hài tử cô độc. Ta hiểu, ta hiểu….

Âu Dương Hoành không hề nói chuyện, tự mình rơi vào trầm mặc.

Kia đã một năm trôi qua, cách thời điểm này một năm trước kia, phụ thân hắn– người thân duy nhất trên đời của hắn luôn luôn bên cạnh yêu thương hắn vĩnh viễn ly khai nhân thế. Thời điểm đó, đối với hắn, cả thế giới hoàn toàn bị phá hủy.

Mãi cho đến nay, mục tiêu duy nhất của hắn chính là được học tập, kiếm được một công việc ổn đinh, sau đó cùng cha sát vai nhau mà sống, nhưng chính là hiện tại vĩnh viễn không thể xảy ra.

Hắn lâm vào tình trạng thống khổ cùng tuyệt vọng chưa từng có, hắn bất lực nhìn vào thế giới này, lại không biết về sau nên vì cái gì mà sống. Hắn nghĩ hắn đã mất đi tất cả phương hướng cùng lý tưởng, thậm chí cũng đã từng nghĩ muốn cùng phụ thân đi về miền cực lạc, không còn gì vướng bận.

Nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy. Phụ thân hắn vất vả biết bao mới nuôi hắn lớn, bình thường thật tiết kiệm, vì đứa con mà sống thật tốt. Nếu chính mình như vậy mà sa sút, chẳng phải đã phụ biết bao nhiêu tâm huyết của phụ thân? Hắn nào có thể để phụ thân mang theo biết bao tiếc nuối mà rời khỏi thế giới này?

Không được, hắn là chính là ấn ký duy nhất phụ thân để lại trên thế giới này, hắn có thể nào tự tự mà đem hắn hủy đi. Không được, đúng vậy. Không được.

Vì thế hắn cố nén thống khổ mà làm đại sự cho phụ thân, đi thuê một căn phòng nhỏ nhưng có đủ tiện nghi. Hơn nữa, phụ thân hắn trước khi ra đi còn để lại một khoảng tiết kiệm, tổng cộng có gần mười vạn nguyên.

Sau đó hắn mang theo hoài niệm đối với phụ thân cùng quê nhà mà trở lại trường, tiếp tục hoàn thành việc học. Tốt nghiệp xong, hắn lại đi tìm kiếm việc làm, lấy việc mua nhà làm mục tiêu, tạm thời sống yên ổn….

A Lam biết nam hài trước mặt kia đang nhớ lại chuyện cũ, nhìn thấy Âu Dương Hoành vẻ mặt đầy cô đơn tịch mịch, trong lòng y lại nổi lên một loại cảm giác kì lạ, cảm giác này dần dần len lóm vào, tại trong lòng hắn bắt đầu trỗi dậy.

A Lam đột nhiên rất muốn đem nam hài yếu ớt bất lực trước mặt kia ôm vào lòng, truyền cho hắn một cảm giác ấm áp an toàn, thầm nghĩ muốn quan tâm hắn, yêu hắn, làm cho cô độc cùng ưu sầu không còn cơ hội hiện lên trên gương mặt hắn một lần nào nữa…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio