“A Lam, ta đã về rồi nè.”
Âu Dương Hoành tan sở trở về, vừa đẩy cửa ra đã mở miệng gọi lớn.
Người nam nhân mất đi trí nhớ kia vào đây sống cũng được một khoảng thời gian rồi, hơn nữa gần như cũng đã thích ứng được cuộc sống hàng ngày nơi đây. Đối Âu Dương Hoành chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, hắn cũng đã từng nghĩ nam nhân này cũng có chút lợi ích đó chứ, như vậy thì trước khi y lấy lại trí nhớ thì tạm thời nuôi y cũng được vậy ba.
Một bước tiến vào trong phòng, Âu Dương Hoành liền ngửi được một mùi thiệt là thơm từ phòng bếp truyền đến. Hiển nhiên là A Lam đang chuẩn bị bữa tối rồi a, chẳng qua là chả biết y làm món gì mà lại có cái mùi hấp dẫn đến như thế cơ. Ừm thì hồi sáng hắn có đưa cho người kia vài đồng tiền để y mua chút đồ ăn về mà nấu nướng bữa trưa cùng bữa tối nhưng nếu tên kia mà dám dùng quá thì coi như y muốn toi mạng rồi, hừ hừ…., đói bụng ghê.
Âu Dương Hoành cất đồ đạc đi làm xong liền tiến đến cửa phòng bếp dòm dòm. Người bên trong đang hết sức tập trung cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn cười cười mà nói: “Ngươ về rồi thì ngồi nghỉ một chút đi, rất nhanh sẽ có đồ ăn.”
Âu Dương Hoành nhíu nhíu mi trưng ra cái bộ dạng hừ hừ hai tiếng hướng đến bên bếp mà nhìn lướt qua, là đậu hủ a. Ân, coi như có nghe lời, không có dùng tiền mua bậy mua bạ. Hắn lúc này mới thực yên tâm mà đi vào trong phòng ngồi chờ người kia làm xong bữa tối.
Chờ thật lâu sau từ phòng bếp mới truyền đến tiếng chén đũa cùng tiếng múc thức ăn làm hắn thật chờ không nổi nữa rồi nha. Nghe mấy thứ tiếng này có thể suy ra A Lam chắc nấu không ít thứ a, oa oa, đừng có nói hắn quên mất lời ta dặn a! Không được! Ta tuyệt đối không để mình chịu thêm một chút áp lực nào nữa!
Đúng lúc Âu Dương Hoành đang muốn đứng dậy “khởi nghĩa” thì cũng là lúc A Lam đi ra khỏi phòng bếp.
“Bữa tối xong rồi, chuẩn bị ăn nha!” Y mỉm cười nói.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Âu Dương Hoành tự nhiên đơ ra, y liền nghĩ bữa tối đêm nay quả nhiên làm hắn ngạc nhiên không ít nha, nhìn biểu tình ngốc như thế thật muốn yêu thương muốn chết a!
Âu Dương Hoành vẫn còn ngơ ngác.
“Hôm nay dùng hai thứ đặc biệt nga.” A Lam vừa bưng mâm cơm đi ra khỏi phòng bếp vừa tiết lộ thông tin.
Hai thứ đặc biệt?…
Hai thứ đặc biệt!…
Ối trời ơi! Ngươi đang nói cái gì?!
“Ngươi ngươi ngươi…” Âu Dương Hoành tức giận nói không ra lời mà chỉ ngón tay vào A Lam.
“Nhìn thử ta nấu cái gì rồi hẳn nói a.” A Lam một chút cũng chả thèm để ý hắn, trên mặt vẫn luôn ra một nụ cười tươi rói.
Được, trước tiên nhìn xem ngươi nấu cái gì rồi lột da ngươi cũng không muộn!
Trước hết, hai bát cơm đầy này, không tính.
Cái dĩa đậu hủ vàng vàng này tuy có nấu hơi nhiều nhưng vẫn chung quy là tiện nghi, cũng không sao.
Chén lớn canh đậu hủ tươi này… ách, đậu hủ cũng thực rẻ chỉ cần năm mao tiền là có thể mua được hai miếng lớn, tuy có nấu hơi nhiều nhưng mà…cũng không tính.
Cuối cùng, là một dĩa đậu hủ nhìn trông rất ngon a, ách… là đậu hủ da, giống như…. cũng có thể bỏ qua…
“Ngươi chính xác là dùng cái gì?” Âu Dương Hoành quát lớn.
“Là sa trà tương.”
“Sa trà tương? Ở đâu mà có sa trà tương?” Âu Dương Hoành dương cao mày.
“Mua a.” Này còn phải hỏi sao?
“Ngươi ngươi ngươi! Cư nhiên đi mua sa trà hương! Oa oa oa! Thực quý mà!” Âu Dương Hoành vừa nghe xong liền nhất thời khóc lớn. Đó là tiền của hắn! Là tiền của hắn a!
A Lam lắc lắc đầu, quơ quơ mấy ngón tay trước mặt hắn, “không quý, không quý.”
Hừ, Âu Dương Hoành vẫn còn hết sức căm phẫn, một bình sa trà tương giá tận vào đồng tiền a! Còn nói không quý! Ô…
“Kỳ thật tính kỹ một chút cũng không có quý lắm bởi vì một bình có thể dùng được thật lâu nga.” A Lam lại quơ quơ ngón tay, “Xem, khi cần nấu chỉ dùng một chút làm gia vị mà lại còn ăn ngon, nhiều công dụng a.”
Âu Dương Hoành dương tà nhãn nhìn y, người này cư nhiên cố ý đem ngữ khí đầy chất học vấn này ra nói trong khi biết rõ hắn sẽ dẽ bị loại lời nói này thuyết phục, thật sự là đáng giận mà!
Âu Dương Hoành vẫn là có chút cảm động nhưng cái chính là mua thì đã lỡ mua mất rồi, có muốn thay đổi cũng không thể cho nên hắn cũng đành ngậm ngùi mà chấp nhận a. Nếu mấy thứ này mà còn không ăn được nữa thì ngươi sẽ chết dưới tay ta cho mà coi!
Đương nhiên kết quả cuối cùng là hắn cũng không thể nào cầm dao mà giết người được bởi vì hắn không thể không công nhận A Lam người này thực là có tài nấu nướng, cho dù chỉ là những món đồ ăn đơn giản nhưng lại làm hắn thật sự ăn thấy rất ngon làm cho hắn muốn trừng trị cũng không thể được.
Cho nên sau khi ăn xong, A Lam nói hắn không cần phải mua lại phương tiện diện mà cứ để y ở nhà nấu cơm cho, như vậy vừa có thể không cần ăn đi ăn lại mấy thứ thiếu dinh dưỡng mà lại không phải lặp lại mấy bữa tối ngày nào cũng như ngày nào làm hắn cũng không khỏi vui vẻ không thôi.
Dần dần hắn phát hiện ra tài nấu ăn của mình thật không bằng một góc của A Lam. Trước kia hắn vì tính toán chi li cho nên chỉ có nấu cơm chiên hoặc là cháo loãng mà ăn. Hắn vốn nghĩ dù sao cũng đều là nuốt vào bụng cho khác gì nhau đâu chứ, chỉ cần no bụng là tốt còn lại đều nằm ngoài vùng quan tâm của hắn. Thế cho nên, nấu đi nấu lại mấy món đó chẳng qua chỉ là chuyện bình thường chả có chuyện gì to tát cả. Ai bảo trời sinh hắn không có tài xuống bếp làm chi.
Chính là như thế nhưng A Lam lại không hề giống hắn, y nấu cơm làm đồ ăn thật sự ngon nha. Y có thể nấu cơm trắng cùng làm mấy món ăn rất có mùi vị, vừa đổi món lại vừa ngon miệng làm hắn mỗi lần ăn đều có một cảm giác mới mẻ, ăn mãi không ngán.
Tỷ như món trứng, Âu Dương Hoành hắn ngày xưa chỉ có dùng để chiên cơm, cũng có khi chiên lên ăn cùng với cơm trắng nhưng trứng một khi đã lọt vào tay A Lam liền có thể nấu thành nhiều món nga. A Lam lúc thì làm món trứng chần cho đến khi bên ngoài được phủ một lớp màu vừa trong suốt vừa đục đục, khi muỗng khoét một lỗ nhỏ thì lòng đỏ sệt sệt sẽ chậm rãi chảy ra làm cho người nhìn thiếu điều muốn chảy nước miếng càng làm cho Âu Dương Hoành bội phục gật đầu lia lịa; có đôi khi A Lam luộc trứng hoặc nấu súp trứng gà, có khi y còn dùng trứng bỏ trực tiếp vào nước sôi, tách lấy tròng trắng nấu canh ngọt. Tóm lại, mỗi lần chứng kiến hắn đều không thể mở miệng nổi a, khâm phục, khâm phục.
Còn về phần hương tràng, thay vì hắn từ xưa giờ chỉ dùng ăn trực tiếp ăn với cơm chứ chả có làm gia công gì cho cam thì A Lam lại rất hạ hết tâm tư. Y đem hương tràng cắt thành từng đoạn ngắn ngắn rồi sau đó tỉa từng đoạn nhưng vẫn không có cắt đứt hết(tưởng tượng tỉa ớt thành hoa ý), chỉ một lúc sau mấy đoạn hương tràng đó đều biến thành những đóa hoa nhỏ giống nhau a, đem bỏ vào bình để muối liền có màu sắc thật đẹp, lại rất thơm, ăn cực ngon, nếu chấm với sa trà tương thì mùi vị càng đậm hơn nữa; có khi A Lam còn đem hương tràng đem cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đậu hủ nấu canh, như vậy đậu hủ ăn vào sẽ không cảm thấy không có mùi vị làm cho Âu Dương Hoành không muốn ngừng ăn a.
“Tiết kiệm không phải chuyện xấu, nhưng mà tiết kiệm phải đúng cách, phải vựa tiện nghi vừa có tư vị thì mới đúng a. Đây mới chính là cách tiết kiệm đúng đây nè” A Lam đối Âu Dương Hoành mà nói.
“Oa, ngươi thật lợi hại” hắn hai tay khoanh trước ngực, vạn phần sùng bái mà nhìn y.
Những năm gần đây, hắn đâu có hề nghĩ chính mình làm cho mình ít thoải mái như thế, chỉ là lo làm việc để sinh tồn. Đúng vậy, trước đi kỳ thật hắn chỉ là muốn sinh tồn, mà hiện tại lại bị A Lam biến mình thành như thế này… hai kiểu khác nhau, hoàn toàn khác.
Âu Dương Hoành nghĩ thấy chính mình cũng đã học được một bài học phi thường trọng yếu, cũng biết được khi xưa chính mình đã bỏ lỡ những gì, vươn tay hé mở cánh cửa sổ đón nhận lấy ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi làm hắn không khỏi cảm thấy thoải mái. Vì thế hắn mang cảm kích mà quay hướng A Lam tặng y một nụ cười, làm lộ ra hai chiếc răng nanh thật đáng yêu.
Chỉ trong một thoáng nháy mắt, tâm tư A Lam cơ hồ như muốn nhảy múa. Y nhìn thấy trước mắt mình khuôn mặt đang tươi cười thật đáng yêu khờ dại không chút tà tâm, trong lòng nhất thời cảm thấy một cỗ nhiệt lưu bao phủ cả thân thể làm y muốn ngay lập tức chìm vào trong nó. Cảm giác như vậy, tâm tình như vậy kỳ quái, nhưng lại rất đỗi tuyệt vời. Y biết có một số chuyện đang chẫm rãi biến hóa, mà loại biến hóa này y không thể ngăn cản, mà cũng không muốn ngăn cản nó đi.
Y rõ ràng luôn biết chính mình vẫn luôn hy vọng mỗi ngày có thể gặp được nụ cười của nam hài kia. Chỉ cần như vậy thôi, muốn y vất vả thế nào y cũng không chút oán hận.
Đúng vậy, ngươi chính là bảo bối của ta. Ngươi vui, cho nên ta cũng khoái hoạt.
–oo–
Đông đông đông….
Này đang là xế chiều, Âu Dương Hoành vội vội vàng vàng mà chạy vào trong nhà, tiếng chạy gấp như vậy ngay chính A Lam từ trong nhà cũng có thể nghe thấy được.
“A Lam! A Lam!” Còn chưa có chạy đến cửa, hắn đã luôn miệng kêu lớn làm A Lam có cảm giác có phải hay không hắn đang bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết?
“A Lam! Mở cửa!” lần này hắn đã đứng ngay trước cửa mà lại không chịu dùng khóa mở cửa mà lại đập cửa ầm ầm.
A Lam vội vàng buông mấy thứ trong tay đi ra mở cửa liền thấy khuôn mặt cười tươi rói của Âu Dương Hoành.
“A Lam A Lam” Âu Dương Hoành hưng phấn vừa bước vào vùa kêu lên “Nghe nói đem nay có mưa sao băng nga! Là sao băng ở trên trời bay qua đó nga! Ở đây một giờ sáng có thể thấy! Thật sự là quá tuyệt vời có đúng hay không! Đêm nay chúng ta thức đi xem a!”
Mưa sao băng? Đây đích thật là kỳ cảnh chính mình cũng chưa từng được xem qua, dù sao mấy hiện tượng vũ trụ này cũng không phải mỗi ngày đều có, nhưng chỉ có chuyện như vậy mà cũng hưng phấn? So với ba cái chuyện này, A Lam thích gặp UFO hơn.
“A Lam” Âu Dương Hoành vẫn đang hưng phấn không thôi, liền đấm nhẹ vô ngực A Lam một cái, “ Đến lúc đó chúng ta có thể hướng sao băng mà ước nguyện nga!”
Ước nguyện? Giờ này còn có người tin mấy loại chuyện này? Quả nhiên con nít.
“Ha ha, ngươi nói cái này không linh a? Dù sao đến lúc đó ta nhất định phải ước một câu mới đươc!” Âu Dương Hoành nắm tay vui vẻ nói.
“Dương Hoành, ta hỏi ngươi hưng phấn như vậy là vì nhìn thấy sao băng hay là vì nghĩ sẽ được ước nguyện a?” Nghĩ đến nhất định là lý do thứ hai.
“Cái gì cơ,” Âu Dương Hoành tựa hồ có chút bất mãn, “ Phân biệt ra rõ ràng như thế chẳng phải mất hết ý nghĩ rồi còn gì sao? Xem sao băng cùng ước nguyện đâu có cái gì mâu thuẩn đâu!”
“Ừ ha” thấy hắn thật hứng trí như vậy, A Lam cũng không nỡ làm hắn mất hứng nên vì thế mà cười đáp lại.
“Ta lớn như vậy một ngôi sao băng cũng chưa có nhìn thấy qua chứ đừng nói là mưa sao băng. Đúng rồi, A Lam ngươi có thấy qua bao giờ chưa?”
“Ta….”
“À quên, ngươi mất trí nhớ thì làm sao có thể nhớ rõ chứ!” Âu Dương Hoành đột nhiên nghĩ như vậy liền không chờ y trả lời mà liền thay y nói luôn. Hắn vươn tay ra thổ vai A Lam ba cái, “Này cũng đúng lúc, đêm nay hai chúng ta thức xem mưa sao băng là kỳ cảnh thế nào luôn đi. Ngươi nếu muốn ước gì liền phải ước cái đó nga!”
“Ngươi tin vào mấy chuyện ước nguyện này?” Tuy không nghĩ làm mất hứng hắn, nhưng mà A Lam vẫn là nhịn không được mà hỏi.
“Ai biết, dù sao cũng đâu có tổn thất gì cho ta đâu!” Âu Dương Hoành khinh khỉnh cũng không hề để ý.
“A a…” Ra là thế.
Đêm đó, ăn cơm tắm rửa xong hai người nằm trong phòng vừa hồi hộp vừa trông chờ. Mãi đến hơn mười hai giờ đêm, hắn từ trong túi hành lỹ tìm được một tấm khăn trải bàn bằng vải bố màu xanh nhạt đã mua từ lâu, chuẩn bị cùng A Lam chờ xem sao băng.
Cũng may mắn là nhà trọ hắn thuê nằm ngay tầng trên cùng nên cũng rất thuận lơi, hai người theo cầu thang nhỏ bước lên sân thượng không một bóng người. Đại khái mấy người cùng trong khu nhà trọ này cũng không có giống như Âu Dương Hoành tràn ngập lòng hiếu kì kia. Chẳng qua nể tâm ý Âu Dương Hoành nên y mới đi, chứ nếu gặp mấy người không quan hệ, y sẽ chả thèm đi xem mấy cái loại này.
Âu Dương Hoành trải khăn trải bàn bằng bố trên mặt đất, cùng A Lam sóng vai cùng nằm ngước nhìn lên bầu trời vẫn còn đọng lại một chút màu lam. Tối nay bầu trời đầy sao lấp lánh tỏa sáng ngời. Tuy rằng lúc này vẫn chưa có sao băng xuất hiện nhưng chỉ nhìn thấy như vậy thôi cũng cảm thấy thập phận thích ý cùng thư hoài.
Hai người cứ nằm mãi ở đây vừa tán gẫu vừa quan sát bầu trời đêm, thời gian cứ như thế rất nhanh trôi đi.
“Oa xem kìa, là sao băng!” Một mảnh sáng bất tri bất giác xẹt qua làm Âu Dương Hoành tức khắc hưng phấn mà la hét, “Đây chính là sao băng! Ta thấy được! Ta thấy được rồi!”
Đây đích thật chính là sao băng. Thật nhanh chợt loea ra trên bầu trời đêm sáng ngời đính đầy kim tuyến.
Vào thời điểm sao băng xuất hiện, bọn họ có thể nghe được tiếng hoan hô từ bốn phía vang vọng đến, có thể là vang đến từ những căn phòng ở xung quanh, hoặc cũng có thể là những người giống như bọn hắn chờ đợi ngay tai cửa sổ, tại ban công, tại sân thượng mà bắt gặp kì cảnh này.
Một sao băng đã xẹt qua, lại không có xuất hiện thêm ngôi sao băng thứ hai hay thứ ba. Bầu trời lại như thế khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh của nó.
“Di di? Như thế nào lại không còn? Không phải nói là mưa sao băng sao? Sao chỉ có một viên?” Âu Dương Hoành kêu to, “A A! Ta vẫn chưa có ước nguyện mà!”
“Kiên nhẫn một chút, nhỡ vẫn còn thì sao” A Lam cười nói.
“Thật không thật không?” Âu Dương Hoành nóng lòng chờ mong.
“Ân…. là vậy a.” A Lam kỳ thật cũng không rõ lắm.
“Sao băng mau đến, sao băng mau đến….” hắn thao thao mà niệm niệm quả nhiên sau vài lần thì điều hắn tụng niệm cũng thành sự thật.
“Mau xem, nữa kìa!” A Lam chỉ tay vào bầu trời vừa xuất hiện thêm một ngôi sao băng mà nói.
“A! Ta đây không có kịp ước nguyện!” Sao băng tốc độ thực quá nhanh a, Âu Dương Hoành căn bản theo khong kịp làm hắn nóng vội không thôi, “Không được, ta nhất định phải tập trung tinh thần, lần tiếp theo sẽ phải cầu nguyện cho bằng được a!”
Sao băng vẫn tiếp tục bảo trì tốc độ của nó, rất nhanh liền biến mất. Vì thế mỗi lần nó biến mất cũng chính là mỗi lần người phía dưới oa oa kêu to:
“A! Ta lại không kịp!”
“A! Nó xuất hiện sao không chịu báo trước một tiếng chớ!”
“Oa, lại lỡ mất rồi!”
“Tức chết ta! Ta mặc kệ!”
“…”
A Lam nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của người kia liền nghiêng mặt đi che dấu nụ cười của chính mình. Hắn quả thật rất đáng yêu, một người đã ra ngoài xã hội bôn ba nhưng lại như vậy ngây thơ như một đứa nhỏ làm cho người ta không thể không yêu thích hắn.
Dần dần những tia xẹt sao băng ngày càng bắt đầu rơi nhiều hơn, đại khái là có thể gọi là đã bắt đầu xuất hiện “mưa”, tuy nhiên được gọi là “mưa” nhưng hiện tượng chính xảy ra khá chênh lệnh không giống lắm, dù như vậy nhưng cũng đủ làm mọi người hưng phấn không thôi.
“Oa oa oa!” Âu Dương Hoành hào hứng mà khều khều thay A Lam, “Xem, một viên!….Oa, lại một viên nữa kìa!…..Oa oa, bên kia bên kia, vừa rồi có hai viên cùng xẹt qua nga! Thật đẹp a!….”
A Lam cũng đã thấy được hai ngôi sao kia cùng sóng đôi bay qua trong màn đêm tựa như như hai bông hoa tuyết rơi xuống cùng một lúc thập phần tuyệt đẹp, khó trách sao người bên cạnh lại kích động đến như vậy.
“Không cầu nguyện sao?” Y cười hỏi.
“A?” Âu Dương Hoành nhất thời sửng sốt một nhưng nhưng sau đó lại hoảng hốt kêu to, “A! Vừa rồi chỉ lo xem, cư nhiên lại quên mất ước nguyện rồi!”
A Lam không khỏi mở miệng cười lớn, tiểu tử này thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười mà.
Bên cạnh Âu Dương Hoành đang đưa hai tay nắm chặt để trước ngực đưa mắt gắt gao mà nhìn lên bầu trời trông chờ. Bỗng một vệt sáng hiên lên, hắn cũng tiện trong lòng nói lên ước nguyện của chính mình.
Lúc ngôi sao băng xẹt qua, hắn hai tay đều nắm chặt mãi cho đến khi nó biến mất khỏi bầu trời. Hắn tức thì quay đầu lại vui vẻ hướng A Lam mà khoe:
“A Lam, ta đã ước rồi, ta đã ước được rồi đó nga!”
“Ta có lẽ cũng thế.” A Lam cười nói. Đúng vậy, vừa khi nãy sao băng bay qua, y cũng đã thầm trong lòng nói lên một điều ước.
“Ngươi ước cái gì a?” Âu Dương Hoành truy hỏi.
“Ta hi vọng sớm khôi phục trí nhớ.” Sau đó mới có thể thực hiện lời hứa đối với ngươi, bởi vì hiện tại chính bản thân ta cũng không biết ta rốt cuộc là ai, có năng lực gì để có thể giúp được ngươi, “Vậy còn ngươi, ngươi ước cái gì?”
“Ta? Ha ha ha”, hắn cười to lên, “Ta hi vọng có một ngày trời sẽ cho ta nguyên một căn biệt thự!”
A Lam lại không khỏi phát buồn cười, “Thế thì ngươi phải cẩn thận một chút, đề phòng nhà của ngươi sẽ đè chết luôn ngươi a!”
“Hắc hắc, có quan hệ gì chứ, chết dưới ngôi biệt thự ta thành quỷ cũng thấy vui a.” Âu Dương Hoành dẩu môi mà đáp lại. Hắn đưa hay tay thẳng lên bầu trời, lớn tiếng mà la:
“A, ông trời gia gia, thỉnh ông đem biến sao băng kia thành nhân dân tệ rớt xuống trước mặt ta đi!”
Lần này A Lam không cam lòng làm thế yếu, cũng học đòi theo Âu Dương Hoành mà đưa tay về phía bầu trời mà lớn tiếng nói:
“A, ông trời gia gia, thỉnh ông đem biến sao băng kia thành vàng rớt xuống trước mặt ta đi!”
Âu Dương Hoành không khỏi kêu to lên: “A, ngươi thật giảo hoạt! Vàng, ngươi còn có thể đem đổi thành thật nhiều nhân dân tệ a! Không được, lời ta nói vừa rồi không tính, ta phải nói lại!”
Sau đó hắn hút một hơi dài rồi lớn tiếng mở miệng, lần này âm thanh to còn gấp lần trước mười lần: “Ông trời gia gia a, ta cũng muốn giống như người bên cạnh a, người hãy thả vàng xuống luôn cũng được!….”
A Lam quay đầu nhìn thấy trên gương mặt người kia mười hai phần chính là vẻ mặt thật sự nghiêm túc làm y không khỏi có chút xúc động. Đây chỉ là một đước nhỏ luôn mong muốn có một cuộc sống tốt hơn, dù biết rõ chính mình không thể thực hiện được giấc mộng đẹp đó, nhưng lại đối với nó thật thập phần nhiệt tình cùng tận tâm.
Bởi vì chính là mộng, cũng chỉ vì là mộng cho nên hắn có thể vô câu vô thúc mà chìm vào trong nó, đi tìm một phần hư ảo để bảo hộ chính mình, cũng là để tạm thời quên đi sự thật tàn khốc.
Trong bầy trời đêm lấp lánh ánh sao, những ánh hào quang hòa nhã này làm cho vạn vật đều chìm đắm trong một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Ngẫu nhiên một tia sáng nhỏ xẹt qua làm tăng thêm vài phần mê người phong hoa.
Ánh sáng ấy dần dần vụt tắt, thiếu niên bệnh cạnh cũng đã đoạt thành tâm nguyện mà híp mắt cảm thụ, cảm thụ cảnh đêm tuyệt đẹp. Chính giờ phút này đây, cảnh vật mê ly, người cũng mê ly, A Lam thật sâu nhìn lấy nam hài trước mắt cơ hồ như muốn đem hắn khắc vào thật sâu trong nội tâm của chính mình.
Trong lòng y đột nhiên có một cỗ tình cảm xúc động dâng trào. Một ý niệm muốn được ở gần hắn, được đụng vào hắn, toàn tâm toàn ý mà cảm thụ hắn dần dần xuất hiện, tựa như chiếm lấy toàn tâm trí hắn, không thể nào xóa đi được.
Y chính là chủ động tiến đến gần nam hài bên cạnh.
Âu Dương Hoành nguyên lại vẫn còn chìm đắm trong bóng đêm tuyệt đẹp, nhưng cũng tại lúc này đây lại trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bên cạnh làm hắn không khỏi nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi nam nhân trước mắt cùng với trước kia không giống nhau, hắn có thể nhìn thấy chính mình hiện ra trong ánh mắt mang theo thâm trầm cùng nhiệt tình, cơ hồ như muốn đem chính mình hòa tan vào trong đó….
Hắn cảm thấy chính mình nhất thời khẩn trương, tay chân bỗng chốc trở nên bất lực, trong lòng phát khẩn, cơ hồ không thể cử động được. Loại cảm giác lạ lẫm như vậy làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn đột nhiên muốn quay đầu đi nơi khác để né tránh đi ánh mắt đầy nhiệt liệt đâm sâu tận đay lòng kia làm cho chính mình đánh mất đi thần trí, nhưng mà lại không thể được, ánh mắt kia như bùa chú làm cho ánh mắt hắn không thể rời đi, cùng đối phương nhìn sâu vào nhau không thể tách ra.
Vì sao lại như thế? A Lam… A Lam, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào lại làm cho ta không thể xoay mặt đi? Làm ta như vậy chìm sâu vào trong nó, khó có thể tự khống….
Tâm trí Âu Dương Hoành không khỏi một trận bối rối. Hắn căn bản không hề có kinh nghiệm, không hiểu phải như thế nào đối mặt với tình huống này, hắn lại càng không hiểu thời điểm này rốt cuộc là thế nào. Chính người kia đã để lại trong lòng chính mình một ấn ký ma quái bất diệt, làm cho tâm trí chính mình một chút kháng cự lại cũng đều không có.
Là từ thời điểm nào mà ra? Là lúc lần đầu tiên y gặp hắn? Là lúc y mặc đồ ngủ đứng trước mặt hắn? Là lúc y lãng phí điện nước thì lại hiện ra vẻ mặt vô tội? Hay là y vì chính hắn mà làm một bữa tối ngon miệng?…
Không biết. Đúng vậy, hắn không biết.
Đại khái tình yêu chính là đơn giản như vậy. Nếu không phải là yêu, như thế nào cũng không quan tâm, cũng không cân thiết để ý, nhưng chính là khi thời điểm đến, có lẽ chỉ cần một sự tình xuất hiện như một cái nhoẻn miệng cười, một câu nói, một ánh mắt nhìn, một vẻ mặt cũng đã tạo nên trong lòng gợn sóng, xuất hiện một điềm báo thần kì.
Đây là tình yêu, đột nhiên đến, kẻ khác đều không được cướp đi…
A Lam…. A Lam….
Từ trong ánh mắt của nam hài, A Lam chính là thấy được cái bóng của chính mình. Giờ phút này đây, bọn họ trong mắt có nhau, chung quanh hết thảy đều trở nên vô nghĩa không thể nào hấp dẫn được ánh mắt bọn họ rời nhau.
A Lam nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi nam hài đang nhìn chăm chú vào chính mình.
Đầu óc Âu Dương Hoành nhất thời trở nên trống rỗng. Hắn cơ hồ không ý thức được người kia đối với chính mình làm cái gì, hăn lúc này chỉ cảm giác được trên môi mình là một mảng mềm mềm…
Đó là cái gì?
Tại lúc Âu Dương Hoành bị bủa vây bởi một mảng hỗn loạn, A Lam nhẹ nhàng ly khai bở môi của hắn, nhìn nam hài dưới thân mà nhẹ giọng mở miệng:
“Dương Hoành, ta thích ngươi….”
“A Lam….”
“Theo ta cùng một chỗ có được không?”
“Cùng một chỗ….”
“Đúng vậy, cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ…”
“Vĩnh viễn….cùng một chỗ…..”
A Lam lại lần nữa cúi đầu nhấm nháp đôi môi của đối phương, y nhẹ nhàng mút vào, liếm láp nó, sau đó thừa dịp nam hài mở miệng hít thở mà đưa lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong khoang miệng của hắn.
Âu Dương Hoành chưa từng bao giờ có được cảm giác kì diệu đến như vậy. Hắn sợ hãi, rồi lại cảm thấy rất thích. Hắn muốn nhiều hơn nữa nhưng lại không biết như thế nào có thể chủ động, chính vì thế mà để cho dối phương tùy ý dẫn dắt chính mình, đầu lưỡi trong lúc đó mà liếm láp nhau, hai tay của hắn không khỏi gắt gao ôm lấy cổ đối phương, làm cho chính mình cảm thấy an tâm, sau đó chính mình cố gắng ra sức nghênh hợp đối phương…
–oo–
Vào buổi đêm sao băng buông xuống trên bầu trời, trên một chiếc giường trong một căn phòng nho nhỏ, hai thân ảnh dính chặt vào nhau. Kia chính là vừa mới nhận ra tình cảm của chính mình cho nên cũng không thể nào khống chế, vì thế chỉ có thể ngay tại trên giường làm thành một trận nam nhân si triền. Bên cửa sổ thật nhiều ánh sao lặng lẽ làm bạn quan sát một buổi xuân tình….
Đau đớn nhưng nam hài chỉ cảm thấy chính mình như bay phiêu du như một chiếc lá nhỏ, chỉ có thể bất lực mà hoảng sợ, lại như một mảnh phù chu tùy thời có thể buông thả, hắn chỉ phải gắt gao ôm cổ nam nhân trên người, nương theo từng luật động của y…
Dương Hoành….Dương Hoành…. tại trận kích tình đang diễn ra kia, nam tử nhẹ nhàng gọi tên nam hài. Y hiện tại chỉ nghĩ muốn được chôn sâu vào trong cơ thể đối phương, vĩnh viễn, vĩnh viễn không muốn rời ra….
Hết thảy sau một trận tình ái, A Lam ôm lấy nam nhân đã không còn chút tinh lực nào vào sâu trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, rồi đặt lên vai trơn mịn của hắn một nụ hôn thật nhẹ.
Âu Dương Hoành lại đưa đầu mình rúc vào trong lòng ngực của y, không biết có phải là thẹn thùng hay là cái gì, cuối cùng hắn nâng đầu lên nhìn nam nhân đã cùng mình mập hợp mà nói:
“A Lam, nếu một ngày nào đó ngươi khôi phục lại trí nhớ phát hiện ra chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi có thể hay không làm bộ như chưa từng biết ta?”
A Lam nhìn thấy trong ánh mắt nam hài mang theo một nỗi bất an cùng một chút không hề tự tin, đúng vậy, hắn sợ hãi chính mình tìm được rồi lại đánh mất đi.
A Lam vuốt ve đầu của hắn, gắt gao ôm vào trong g ngực của chính mình làm cho hai người da thịt dán chặt vào nhau, hướng hắn đưa ra lời hứa hẹn:
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Ta yêu ngươi, Dương hoành, ta yêu ngươi….”
–oo–
Lại thêm một buổi chiều nhẹ trôi qua, Âu Dương Hoành thật nhanh chạy đến cửa hàng mua bốn chân gà chiên mắm, vui vẻ trở về cùng A Lam ăn một buổi tối thật ngon.
Kể từ buổi tối hôm qua, hắn cũng đã trở thành một người lớn bởi chính hắn đã có kinh nghiệm rồi. Âu Dương Hoành thầm nghĩ như thế mà kiêu ngạo không thôi a. Hắn rốt cuộc cũng đã trưởng thành thoát khỏi cái vỏ bọc của một tiểu xử nam rồi nha.(=.=ll)
Âu Dương Hoành vui vẻ nhảy chân sáo theo một con ngõ tắt nhỏ trở về, ngay tại cầu thang lại muốn chạy thật nhanh đến cửa nhà mình cho nên lúc này đã muốn hết hơi mà thở hồng hộc, thế nhưng trong lòng lại ngọt như mật a.
“A Lam! A Lam!” Hắn vừa một bên tìm chìa khóa, một bên đoán xem nam nhân trong phòng rốt cuộc là đang làm cái gì nha. Ân, y hiện là đang nấu cơm hay là đang chờ chính mình trở về? Nguyên lai cảm giác có người yêu ở nhà chờ mình về là tuyệt vời như vậy a, A Lam, ta yêu A Lam.
Âu Dương Hoành ba ba mở khóa, vui vẻ mở cửa ra. Hắn tưởng tượng nhìn thấy A Lam thì phải cười như thế nào ha? Là một nụ cười ngọt ngào thật tươi? Hay là ha ha cười to hai tiếng? Nếu không biết nên làm cái gì thì cũng không được thì trực tiếp tặng cho y một nụ hôn nồng nhiệt?! Âu Dương Hoành hì hì cười nhẹ.
“A Lam, ngươi xem ta….” mang đến cái gì… Âu Dương Hoành lờn tiếng nói, nhưng mà câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì đã thấy rõ tình hình trước mắt, gói to trong tay lập tức rơi xuống rớt ra mấy chiếc chân gà vẫn còn nóng ra ngoài để lại dấu vết trên mặt đất….
Hắn chỉ thấy trong căn phòng này, A Lam vẫn không một chút nhúc nhích mà ngất xỉu trên mặt đất, bên cạnh vương vãi những hạt gạo vẫn còn ướt át!
Mặt Âu Dương Hoành nhất thời trở nên trắng bệch. Hắn chạy đến ôm lấy cổ nam nhân, dùng toàn sức mà vội vàng kêu hoán lên:
“A Lam! A Lam! Ngươi làm sao vậy!….”
Nhưng mà A Lam vẫn đóng chặt mắt, động một chút cũng không hề có. Y hiển nhiên đã lâm vào hôn mê nên căn bản không nghe được âm thanh gì, càng không thể có được một chút phản ứng.
Không, không cần!….Cầu ngươi không cần như vậy dọa ta!….Âu Dương hoành gắt gao ôm lấy nam nhân vào trong g ngực. Một nỗi sợ hãi bỗng chốc phát sinh, trong nháy mắt thấm vào tận sâu lục phủ ngũ tạng của chính hắn.
Không!…. A Lam!…. A Lam!….