Tiên Luyện Chi Lộ

chương 494: nhân gian tiên cảnh (thượng): âm dương quyết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ầm!

Một tiếng nổ về mặt linh hồn đột nhiên vang lên trong phiến hải vực, nhộn nhạo mấy triệu dặm hải vực, lục địa, khiến vô số đại thần thông giả tâm sinh cảm ứng.

Trong lòng Trương Hằng chấn động.

Một khắc khi hắn mở cái hộp kia ra, một cỗ lực lượng huyết sát không thể quen thuộc hơn đã mạnh mẽ tràn ra trước người hắn.

Có lẽ cỗ lực lượng huyết sát này không phải cường đại tới nghịch thiên nhưng lại thuần túy tới cực điểm.

Đồng thời, một mảnh hào quang bảy màu rực rỡ từ trong chiếc hộp tràn ra, hình thành một đạo kết giới trong suốt xung quanh Trương Hằng.

Khi màn hào quang bảy màu này dần nhạt đi, trong tay Trương Hằng xuất hiện một lệnh bài màu máu lóng lánh, trên đó có khắc hai chừ: Huyết Sát.

Huyết Sát lệnh bài này tràn ra một cỗ khí tức khiến lòng người run sợ.

- Đây là Huyết Sát Lệnh?!

Trương Hằng đột nhiên hiểu ra.

Lúc ấy, khi ở Tam Tinh Vực, Lạc Hà từng lấy thứ này ra cho hắn xem.

Trong truyền thuyết, trong Đông Vân đại lục Huyết Sát Thần Đế lưu lại chín chỗ động phủ nhưng chỉ có một là chủ động phủ của hắn.

Dựa theo phòng đoán của Lạc Hà, chiếc Huyết Sát Lệnh này là chìa khóa mở ra Huyết Sát Chủ Động Phủ trong truyền thuyết!

- Hóa ra Huyết Sát Thần Đế vẫn như bóng ma bao phủ phiến đại lục này, dù không rõ sinh tử nhưng cũng khiến cho muôn đời sau phải lâm vào bố cục hắn bố trí.

Trong lòn Trương Hằng nổi lên tình cảm phức tạp, hai tay hơi run run lấy Huyết Sát Lệnh này ra.

Ông!

Một đạo huyết quang trong suốt phóng lên cao, bắn về không gian bốn phía.

Nhất thời, toàn bộ bầu trời của Đông Vân đại lục bị một tầng huyết vụ mông lung bao phủ, lộ ra vẻ đẹp rất thê lương.

Trong mười mấy ức dặm, ức vạn tu sĩ đều ngóng lên nhìn bầu trời tràn ngập huyết tinh và sát lục này

Vào thời khắc này, mấy nhân vật thần thoại của Chu Vương Triều đều phải lâm vào biến sắc. Bọn họ đột nhiên nhớ tới Huyết Sát Thần Đế từng tung hoành nhất giới, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.

- Lại biến thiên sao...

Có người thở dài, trong lời nói ẩn chứa hàm ý gì đó.

Đa số người tu chân, gồm cả số tu sĩ đỉnh cao đều như lâm vào tận thể, hiện lên bóng ma huyết sát đáng sợ.

- Không ổn!

Trương Hằng thầm nghĩ không ổn, không ngờ Huyết Sát Lệnh lại gây ra biến hóa như vậy.

Đột nhiên, có mấy đạo thần thức mạnh mẽ tới cực điểm xẹt qua Lam Tinh Đảo, cũng không dừng lại mà tìm kiếm tới những hải vực rộng lớn hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Toàn thân Trương Hằng toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt đột nhiên nhìn lên màn kết giới trong suốt bảy màu quanh thân, trong lòng hơi yên tâm.

Nháy mắt khi hắn mở cái hộp kia ra, kết giới trong suốt bảy màu liền bao phủ hắn, những đại thần thông giả siêu cấp của Chu Vương Triều cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

- Tốt nhất là thu thứ này lại.

Trương Hằng cảm thấy run sợ, những thần thức vừa xẹt qua người hắn, chưa chắc đã không có những nhân vật vô địch cấp Tán tiên.

Bằng tốc độ nhanh nhất Trương Hằng liền thu Huyết Sát Lệnh vào trong hộp bảy màu, sau đó thu vào không gian giới chỉ. Sau khi đóng chiếc hộp lại, kết giới bảy màu bao phủ quanh Trương Hằng cũng biến mất không thấy.

Làm xong hết thảy, Trương Hằng lúc này mới thở phào một hơi.

Nhưng mà lúc này, cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần Linh Nhãn cũng sinh ra một ít dự cảm.

Trương Hằng biến sắc, trong mắt liền hiện lên một đạo ngân quang, phút chốc đã tiến nhập một trạng thái tinh tế, quỷ thần khó lường.

Rất nhanh, hai tròng mắt hắn nhìn thấy một cảnh tượng dị thường ở trên trời cao, cách nơi này mấy ngàn vạn dặm.

Ở nơi này nhộn nhạo một cỗ sóng gợn màu máu, ở trung tâm khu vực này dường như có một cái gì đang chấn động.

- Đây rốt cuộc là thứ gì?

Ngân quang trong mắt Trương Hằng tăng lên, phát huy Thần Linh Nhãn tới cực hạn.

Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một tòa thần tiên Chi cảnh mông lung không rõ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng lầu các, cung điện.

Ầm!

Đúng lúc này, một cỗ áp lực cực lớn trực tiếp bức tới, khiến Trương Hằng phải thoát khỏi ý cảnh đặc biệt Thần Linh Nhãn.

Sắc mặt Trương Hằng tái nhợt, phun ra một búng máu, tâm thần hơi bị thương tổn.

- Thứ vừa nhìn thấy chẳng lẽ là Huyết Sát Chủ Động Phủ?!

Trương Hằng lau khô vết máu trên khóe miệng, cũng không nghĩ nhiều, quyết định trước tu luyện thêm một đoạn thời gian rồi thi triển Huyết Sát Quán thể cho nhị đệ tử Vân Dịch.

Trong lòng hắn hiểu được, Huyết Sát Chủ Động Phủ tuyệt đối không phải là thứ mà hắn hiện tại có thể mơ ước, trừ khi tu luyện tới thực lực tiếp cận nhân vật như Tam Tán Tiên kia.

Đúng lúc này, thanh âm Lạc Hà vang lên trong đầu hắn:

- Không ngoài dự liệu của ta, ngươi là người chiến thắng cuối cùng của Huyết Sát Động Phủ, về lý nên đạt được một chiếc Huyết Sát Lệnh!

Trương Hằng tức giận nói:

- Lạc Hà đại ca, ngươi đã biết hết sau còn chưa đi tới Chu Vương Triều?! Một Tam Tinh Vực nho nhỏ đáng giá ngươi tọa trấn sao?! Ta hiện tại luôn luôn lâm vào nguy hiểm, Tử Hoàng Phủ kia luôn như hổ rình mồi đối với ta đó!

- Chờ ngươi đạt tới thực lực Đại Thừa Kỳ rồi ta sẽ tới Chu Vương Triều, cùng ngươi đi tới Huyết Sát Chủ Động Phủ. Lần này đi Huyết Sát Chủ Động Phủ khẳng định đều là những tu sĩ tối đỉnh phong của Chu Vương Triều, bao gồm cả những nhân vật Tam Tán Tiên, Huyền Long Đại Vương kia.

Lạc Hà kiên quyết cự tuyệt thỉnh cầu của Trương Hằng.

Trương Hằng cười khổ nói:

- Chỉ cần ngươi chịu ra tay hỗ trợ, ta tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn đạt tới Đại Thừa Kỳ, phi thăng thượng giới cũng không phải khó khăn.

Nếu có vị Đại Thừa Kỳ Bán Tiên Lạc Hà ra tay, Trương Hằng còn sợ chuyện không có được bảo vật để luyện hóa sao?!

- Trong thời gian ngắn tu thành Đại Thừa Kỳ?

Lạc Hà cười ha hả, không cho là đúng nói:

- Tu luyện Chi đạo tất nhiên là phải từng bước lột xác mà thành. Ta sẽ không ra tay trợ giúp ngươi gia tăng tu vi đâu! Ngay cả ta biết ngươi đang bị người khác đuổi giết, cũng không dễ dàng giải trừ nguy hiểm cho ngươi.

- Ai, Lạc đại ca... Công pháp ta tu luyện cũng không giống với thường nhân, Chỉ cần ngươi chịu ra tay thì hết thảy đều sẽ thông suốt.

Trương Hằng có chút không cam lòng nói.

- Việc này kiên quyết không thể! Ta nguyện ý chờ thêm một hai trăm năm nữa! Trong thời gian ngắn mà gia tăng tu vi trên diện rộng sẽ tạo thành tình trạng cảnh giới trống rỗng, Chỉ cần trượt chân sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, hối hận cả đời.

Lạc Hà vô cùng kiên định nói:

- Ngươi hẳn là biết thế này cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi!

- Thôi bỏ...

Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. Nếu muốn một lần mà tu luyện tới cảnh giới Đại Thừa Kỳ thì đúng là chuyện không thực tế. Ngay cả hắn có thể làm được nhưng cũng có cảm giác như bọt khí mộng ảo, không thể có được khảo nghiệm chân chính.

- Ngoài ra còn một chuyện muốn nói với ngươi. Trong vòng mười năm nữa Quách Phong sẽ rời đi Tam Tinh Vực. Đến lúc đó, ngươi muốn hắn ở bên cạnh hay để hắn lịch lãm một phen ở Chu Vương Triều trước.

Lạc Hà lại đề cập tới chuyện Quách Phong. Đến lúc đó, Quách Phong muốn rời khỏi Tam Tinh Vực khẳng định cũng cần hắn ra tay.

- vẫn để hắn lịch lãm một phen ở Chu Vương Triều đã!

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Trương Hằng đã quyết định để Quách Phong rèn luyện ở Chu Vương Triều một thời gian, để đại đệ tử của mình thu được thành tựu lớn hơn nữa sau này.

- Xem ra ngươi đối với hắn cũng rất quan tâm, đây cũng là lý do khiến ta không đồng ý trợ giúp ngươi gia tăng tu vi trong thời gian ngắn đó.

Lạc Hà khẽ thở dài, trong giọng nói cũng hiện ra tình cảm phức tạp.

Trong lòng Trương Hằng đột nhiên sinh ra một tia cảm động. Từ một mức độ nào đó mà nói, Lạc Hà thật đúng như một người thầy người bạn tốt của mình.

Có lẽ, từ khi còn ở Tam Tinh Vực, Lạc Hà đã chú ý tới nhất cử nhất động của mình, lặng lẽ quan khán hắn trưởng thành từng chút một.

Bởi vậy có thể thấy được sự quan tâm và kỳ vọng của Lạc Hà đối với Trương Hằng, cũng tương tự như sự kỳ vọng và lo lắng của hắn đối với đại đệ tử Quách Phong.

- Lạc đại ca, ta hiểu được tâm ý của ngươi rồi... Cảm tạ ngươi luôn hỗ trợ ta!

Trương Hằng chân thành nói.

- Tích thủy Chi ân đương dũng tuyền tương báo! Lúc trước nếu ngươi không ra tay thì có lẽ giờ ta đã hồn phi phách tán rồi!

Lạc Hà nhẹ nhàng nói.

- Vẻn vẹn Chỉ là báo ân thôi sao?!

Trong lòng Trương Hằng thì thào nói, không quá tin tưởng vào lời nói của đối phương.

Trong tiềm thức hắn, hắn cảm giác Lạc Hà cũng mang theo sự ký thác và chúc phúc cho hắn và Ninh Tuyết Dung.

Lạc Hà ở nơi xa xôi, thân ở trong Tiên Nho Trai, ánh mắt cũng dần trở nên mờ mờ. Trong đầu hắn hiện lên cô gái Ninh Tuyết Dung điềm đạm như sơ tuyết ngày nào.

- Chung quy vẫn còn một tia vướng bận cuối cùng... Nếu tu vi của Trương Hằng có thể vượt qua ta thì tốt rồi.

Hắn chắp tay đứng đó, thân thể vĩ ngạn dưới ánh chiều tà có vài phần tang thương và cô độc.

Hoặc nhiều hoặc ít, Lạc Hà hiện tại vẫn còn tồn tại một ít tình yêu che dấu sâu trong lòng đối với Ninh Tuyết Dung.

- Lạc Hà đại ca, ngươi còn có chuyện gì sao?

Trương Hằng cảm nhận được vài tia dao động tâm tình trong lòng Lạc Hà.

- Cái này... Đã không còn chuyện gì nữa, ngươi tranh thủ tu luyện đi!

Thanh âm Lạc Hà hơi có chút mất tự nhiên.

- Được!

Trương Hằng vẫn cảm giác được Lạc Hà dường như đang có chuyện gì đó gạt hắn.

Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều. Lạc Hà hẳn sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi đối với hắn.

Rất nhanh, động phủ nơi Trương Hằng lại lâm vào yên tĩnh. Hắn cũng không biết một hành động nho nhỏ của mình vừa rồi lại khiến cho toàn bộ Chu Vương Triều lâm vào biến động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio