Tại khu vực dựng trại tại hồ Linh Hạ lúc trước, có rất nhiều chiếc xe ngựa đồng loạt dừng lại.
Học viện Thanh Loan quyết định thay đổi như vậy, hoàng đế Vân Tần tất nhiên rất vui mừng. Thân là hoàng đế Vân Tần, Trưởng Tôn Cẩm Sắt rất muốn những nhân tài học viện Thanh Loan này sẽ phục vụ mình, nên từ nhiều ngày trước, dưới ý chỉ của hoàng đế, Lại bộ đã trù tính trước số lượng xe ngựa cần dùng tới để đưa các đệ tử học viện Thanh Loan tới khắp nơi đế quốc Vân Tần.
Tinh anh đế quốc Vân Tần cũng chính là đối tượng mà các ngoại quốc đối địch với Vân Tần muốn giết nhất.
Vì lý do này, các đệ tử ba học viện lớn ở đế quốc Vân Tần khi xuất viện tu hành sẽ được giấu giếm lý lịch thật sự, rất hiếm người biết điều này.
Sau khi thay bằng một bộ quần áo bình thường trong chiếc xe ngựa phụ trách chở mình đi, Lâm Tịch bèn cất bước đi tới ven hồ.
Lúc này phần lớn các đệ tử đã thay đồng phục học viện bằng quần áo hay mặc thường ngày, sau đó bắt đầu tạm biệt lần cuối với đồng bạn.
Đối với một người lữ hành như Lâm Tịch, cảnh tượng này vừa quen thuộc mà vừa xa lạ.
Bởi vì đêm qua mọi người trò chuyện rất lâu, những lời cần nói đã nói gần hết, nên mấy người Khương Tiếu Y cố ý dành một khoảng không cho Lâm Tịch và Cao Á Nam.
Hai người đứng trước hồ Linh Hạ, yên lặng nhìn mặt nước trong veo.
Hai người rất quý trọng thời gian này, bởi vì Lâm Tịch và Cao Á Nam biết rõ sau hôm nay, sợ rằng phải rất lâu sau bọn họ mới gặp lại, mới sánh vai cùng nhau quan sát mọi vật như bây giờ.
- Ngọn lửa ngươi đốt hôm qua rất đẹp, ta rất thích.
Cao Á Nam quay đầu nhìn Lâm Tịch, đột nhiên chân thành hỏi:
- Ta có gì tốt hơn những người khác?
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nhìn hồ Linh Hạ trong vắt ở phía trước, sau lại nhìn ánh mắt Cao Á Nam, nói:
- Cũng giống như nước hồ Linh Hạ này, nhìn từ xa vẫn thấy trong vắt tinh khiết, ta rất thích như vậy. Bây giờ tận mắt nhìn thấy nó, dường như còn rõ ràng và trong hơn, ta thật sự rất thích.
Cao Á Nam xấu hổ, khẽ nghiêng đầu qua một bên tránh ánh mắt của Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn nàng, trong đôi mắt khẽ hiện lên dung nhan động lòng người khó tả, hắn bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Lần sau gặp lại, ta sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ khác.
Hắn khẽ cười, nói với Cao Á Nam.
Cao Á Nam hơi đỏ mặt, gật đầu:
- Được rồi, ngươi cũng phải nhớ những gì ta đã nói, khi xuất viện cần phải cẩn thận hơn.
Lâm Tịch cười đồng ý. Bỗng nhiên hắn xoay người nhìn Lý Khai Vân đang nói chuyện với mấy người Đường Khả, nhẹ giọng nói:
- Cũng không còn nhiều thời gian nữa, đi thôi, ta muốn giúp Lý Khai Vân nói vài lời cần nói.
Cao Á Nam hơi ngạc nhiên, khẽ hỏi lại:
- Giúp Lý Khai Vân nói?
Lâm Tịch bỗng mỉm cười, hỏi:
- Quan sát cẩn thận, ngươi cảm thấy Lý Khai Vân là người thế nào?
Cao Á Nam tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tươi cười, đáp lời:
- Rất tốt! Chính trực! Chính nghĩa! Sau này hắn hẳn sẽ trở thành một tướng lãnh tài giỏi!
Lâm Tịch nói:
- Đúng vậy, nhưng những người không quen hắn, không nói chuyện với hắn, chưa chắc sẽ nhận ra đúng không?
Cao Á Nam cười nói:
- Hắn rốt cuộc thích cô nương nào vậy?
Lâm Tịch yên lặng nhìn qua một bên, nói:
- Đang ở bên đó.
- Lãnh Thu Ngữ?
Cao Á Nam liếc mắt nhìn thấy thiếu nữ lạnh như băng kia, nhất thời cau mày nói:
- Không dễ đâu đấy.
- Có ít cơ hội luôn tốt hơn không có cơ hội.
- Ngươi cũng không nên tự rước phiền phức buộc mình nhiều quá.
- Yên tâm đi.
...
- Ơ, tên Lâm Tịch này muốn làm gì vậy?
Hoa Tịch Nguyệt đột nhiên nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ hắn cảm thấy phiền phức bên mình còn ít à?
- Sao vậy? Hắn...
Đám người Đường Khả đang nói chuyện với Hoa Tịch Nguyệt không hiểu vì sao nàng nói như vậy, đến khi nhìn thấy phương hướng Lâm Tịch đang đi tới, cả bọn đồng thời giật mình.
Lâm Tịch đang đi tới chỗ Lãnh Thu Ngữ.
Lãnh Thu Ngữ vốn là một trong tam đại mỹ nữ được mọi người công nhận, hiện giờ nàng đang mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, trông vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp lạ thường. Hơn nữa, vị tiểu thư ngàn vàng của Lãnh gia vừa mới trò chuyện với các nữ đệ tử khác không, chuẩn bị về xe ngựa mình, bên cạnh không có người nào cả. Nên khi Lâm Tịch đi tới, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra mục tiêu của hắn là ai.
Từ trước tới nay Hoa Tịch Nguyệt luôn để ý đến mọi việc, mặc dù nàng không biết cụ thể những người nào vì Cao Á Nam và Tần Tích Nguyệt mà giận lây sang Lâm Tịch, nhưng nàng biết chắc chắn những người này không ít. Tuy nhiên, bây giờ Lâm Tịch lại muốn tới gần Lãnh Thu Ngữ, nhất định sẽ càng làm nhiều người tức giận hơn.
- Chẳng lẽ đầu người này làm bằng gỗ à?
Hoa Tịch Nguyệt nhìn Lâm Tịch, bất giác nghĩ như vậy.
Lãnh Thu Ngữ cũng phát hiện Lâm Tịch đang đi tới gần mình. Ban đầu nàng cho rằng Lâm Tịch đi tới chỗ những người khác, nhưng khi nhìn xung quanh, lại nhìn thoáng qua sắc mặt Lâm Tịch, nàng biết Lâm Tịch đang đi tới chỗ mình, vì hơi kinh ngạc nên nàng nhất thời dừng lại.
Thân là thiên kim tiểu thư của Lãnh gia, cũng giống như Văn Hiên Vũ vậy, so với các đệ tử còn lại trong học viện thì những việc nàng biết và hiểu lại nhiều hơn rất nhiều. Vì luôn cẩn thận quan sát mọi thứ, nên nàng biết rõ Lâm Tịch không phải là người lười biếng như những lời đồn đãi trong học viện, có thể nói nàng không hề có ác cảm hay ấn tượng xấu với Lâm Tịch, có chăng chỉ là sự tò mò.
- Chào ngươi, Lãnh Thu Ngữ. Ta tên Lâm Tịch, ta muốn nói vài lời với ngươi, không biết có được không?
Lâm Tịch lễ phép chào hỏi với nàng. Bởi vì đây không phải là chuyện tình cảm của mình, bởi vì ngày hôm nay chưa sử dụng năng lực nghịch thiên, nên Lâm Tịch không hề cảm thấy hồi hộp hay khẩn trương, ngược lại hắn còn thấy rất thoải mái, tựa như người đang đứng trước mặt là mấy người Biên Lăng Hàm chứ không phải là Lãnh Thu Ngữ.
- Có thể.
Lãnh Thu Ngữ gật đầu, nói:
- Có chuyện gì sao?
Tuy cách nói chuyện của nàng ôn tồn, nhưng khi sinh ra nàng đã gây cho người khác cảm giác nàng là một tảng băng lạnh giá. Nhìn cách nàng nói chuyện, lại nhớ đến khí chất thân thiện và luôn chăm chú với mọi việc của An Khả Y, Lâm Tịch bất giác cười cười.
- Ngươi có thấy nam đệ tử mặc áo tơ màu xanh kia không, người ở bên cạnh Cao Á Nam đấy...hắn tên Lý Khai Vân, là bạn tốt của ta.
Lâm Tịch vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lãnh Thu Ngữ, nói:
- Ngươi là người con gái hắn ngưỡng mộ trong lòng, ngay lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lúc nhập thí, hắn đã thích ngươi. Ta dám đánh cược, nếu như ngươi gặp nguy hiểm, hắn sẽ liều mạng bảo vệ ngươi.
Lãnh Thu Ngữ cau mày lại, khuôn mặt xinh đẹp tựa như được một tầng băng mỏng bao phủ:
- Hắn bảo ngươi tới đây nói như vậy?
Lâm Tịch lập tức lắc đầu, nói:
- Không phải, hắn hoàn toàn không biết.
Lãnh Thu Ngữ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Vậy ngươi có ý gì? Ngươi không cảm thấy những lời này rất thất lễ sao?
- Hắn và ta đều là Thổ Bao.
Lâm Tịch nhìn Lãnh Thu Ngữ, nhẹ giọng và chân thành nói:
- Cho nên, trừ khi có một ngày hắn tự cảm thấy mình có đủ vinh quang để đối mặt với ngươi, nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ giống như ta đứng trước mặt ngươi nói những điều này. Sau này, chắc chắn hắn sẽ đi biên quân.
Hơi dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch nhìn Lý Khai Vân ở nơi xa, lại quay đầu sang nhìn Lãnh Thu Ngữ, nói:
- Chắc ngươi biết biên quân là nơi như thế nào...ta biết bây giờ hắn là một người rất bình thường, nhưng hắn lại có những phẩm chất người thường không thể nào sánh được: chính trực và chính nghĩa. Thật ra ta nói như vậy với ngươi không có ý gì gì khác cả. Ta luôn nói rằng được người khác thích luôn là chuyện hạnh phúc...Còn nữa, bây giờ ngươi đã biết rằng có một người giống như hắn thích mình, nếu như sau này có thể để ý đến hắn một chút, xem thử hắn có phải là người như ta đã nói hay không, vậy đó đã là hạnh phúc lớn nhất đối với hắn rồi.
Lãnh Thu Ngữ hơi nhíu mày.
Ở thế giới cổ đại này, việc Lâm Tịch trực tiếp nói thích hay không thích ai như vậy rõ ràng là rất thất lễ, Lãnh Thu Ngữ cảm thấy không thích cách làm này. Hơn nữa, thường ngày nàng luôn luôn chú tâm đến những việc khác, danh vọng và ước mơ quanh mình đã khiến nàng không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện tình cảm như vậy. Lúc bình thường có không biết bao người ái mộ nàng, nhưng chưa bao giờ nàng để tâm đến bọn họ.
Tuy nhiên, vào lúc này đây, bởi vì những gì Lâm Tịch đã nói...cái cảm giác không thích trong tâm nàng dường như đã giảm bớt.
So với việc bị người nào đó ghét, việc được thích đúng là tốt hơn...được thích, luôn là chuyện hạnh phúc.
Chỉ một câu Lâm Tịch vừa nói đã khiến cho tâm tính lạnh như băng của nàng bất chợt tan đi một phần.
Nàng cau mày, chăm chú nhìn lâm Tịch, sau lại nhìn Lý Khai Vân ở nơi xa, gật đầu nói:
- Biết rồi.
- Đa tạ.
Lâm Tịch chân thành thi lễ với nàng, cười thật tươi, sau đó cáo từ rời đi.
Lãnh Thu Ngữ nhìn bóng lưng Lâm Tịch, đôi mắt đẹp hơi nhấp nháy như đang suy nghĩ điều gì đấy.
Người khác không thể nào biết nội dung cuộc nói chuyện giữa nàng và Lâm Tịch, sợ rằng việc Lâm Tịch tới nói chuyện riêng với nàng như vậy sẽ càng làm nhiều người khác chán ghét, sợ rằng con đường làm quan sau này sẽ bấp bênh hơn, nhưng nàng có thể nhận ra Lâm Tịch không để ý đến, thật sự không để ý.
Vì một người bằng hữu, vì một tâm nguyện có lẽ vĩnh viễn không xảy ra được, Lâm Tịch đã cố ý làm vậy, hơn nữa, đôi mắt của hắn luôn luôn tinh khiết và tràn đầy ánh sáng...Lãnh Thu Ngữ cảm thấy Lâm Tịch đúng là có nét hấp dẫn ít người sánh được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
...
- Ngươi tới chỗ Lãnh Thu Ngữ nói gì vậy?
Lâm Tịch vừa trở về. Mấy người Hoa Tịch Nguyệt và Biên Lăng Hàm nhất thời vây quanh lại, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, Lý Khai Vân còn tỏ ra mình là người khẩn trương nhất.
- Ta nói trong các đệ tử khoa Chỉ Qua chúng ta có không ít người chú ý đến nàng, nàng cũng nên chú ý qua bên này một chút.
Lâm Tịch mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa, nàng cũng không khó gần như bên ngoài đâu, đã đồng ý rồi.
Mọi người sửng sốt, nhất thời đồng loạt nhìn Lý Khai Vân.
Lý Khai Vân lại khẩn trương, không thể suy nghĩ gì nữa, nhất thời hơi xấu hổ nói:
- Lâm Tịch, ngươi lại nói bậy bạ gì đó.
- Yên tâm.
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Lý Khai Vân, nhẹ giọng nói bên tai hắn:
- Muốn tán tỉnh ai đấy, quan trọng nhất là can đảm, cẩn trọng và mặt dày. Còn nữa, ta biết hiện giờ mình thật sự không có tư cách để nói những lời này với nàng, nhưng sắp tới nàng sẽ chú ý đến nỗ lực và nhân phẩm của ngươi. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ kỹ rằng trước khi muốn quyết tâm lập công cho Vân Tần, hoặc là có đủ dũng khí để đối mặt với nàng nói những lời cần nói, điều ngươi cần làm trước tiên là khi xuất viện tu hành phải cẩn thận hơn, có nhiều việc không thể làm được.
Lý Khai Vân không ngờ Lâm Tịch lại nghiêm túc nói như vậy, nhưng vì là do Lâm Tịch nói nên hắn nhất thời bình tĩnh lại, nhất thời hiểu vài điều trong đấy, nhưng cũng nhất thời có vài điều chưa rõ.
- Ngươi thấy ngọn lửa ta đốt đêm qua đẹp chứ? Nói nhỏ với ngươi nhé, ta còn biết nhiều trò hay nữa đấy.
Lâm Tịch cười cười, lém lỉnh ghé vào tai hắn, nói nhỏ:
- Ta dám đảm bảo, trừ khi tương lai ngươi không thích nàng ta, nếu không, giả sử có ngày ngươi dám đi tới trước mặt nàng, ta nhất định sẽ hướng dẫn cho ngươi nhiều trò hay hơn, đẹp hơn ngọn lửa hôm qua đấy.
Lý Khai Vân gật đầu, khuôn mặt thon gầy nhất thời đỏ bừng.
...
Đường Khả nói Lâm Tịch ra ngoài nói chuyện riêng một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi muốn dùng cách này để từ từ thay đổi hắn sao?
Lâm Tịch gật đầu:
- Nếu như trong lòng có một sự ràng buộc lớn nào đấy, có thể một lúc nào đó sự ràng buộc ấy sẽ quan trọng hơn cả ý chí, ta hi vọng hắn sẽ tiếc cái mạng mình hơn.
Đường Khả nhìn Lâm Tịch, chân thành nói:
- Lâm Tịch, ngươi đúng là một người bạn tốt.
- Ngươi cũng thế.
Lâm Tịch nhìn Đường Khả, bỗng nhiên lắc đầu, khẽ thở dài:
- Mọi ngày hay nghe ngươi nói đến vài việc liên quan con người sống chết thế nào, đến lúc mọi người phải xuất viện tu hành như vậy, ta tự nhiên không thoải mái lắm. Như bây giờ đây này, mới nghĩ đến việc mọi người gặp nguy hiểm...ta...ta thật không an tâm.
...
Trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ ở hồ Linh Hạ, tất cả đệ tử bắt đầu lên xe ngựa.
- Nhớ gửi thư nhé, nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được...nhớ phải gửi thư cho các lão sư, để các lão sư quyết định.
- Thuận buồm xuôi gió.
Trong những lời dặn dò qua lại giữa các đệ tử, từng tiếng vó ngựa đồng loạt vang lên, các bánh xe nhất thời chuyển động.
Kể từ giây phút đó, những tân đệ tử học viện Thanh Loan đã chính thức bước vào đế quốc này, chính thức tiến vào triều đình Vân Tần, chính thức xuất hiện trong nhân gian.