Tiên Ma Biến

chương 150: tân quan nhậm chức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong buồng xe ngựa hơi xóc nảy, Lâm Tịch nằm xuống một tấm nệm êm, duỗi thẳng chân ra.

Hắn lấy một quyển sách, từ từ lật vài trang sách. Một lúc sau, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng hô:

- Trở về.

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến đổi, Lâm Tịch thấy mình đang trong buồng xe ngựa, tay cầm một quyển sách, nhưng quyển sách đang được gấp lại chứ chưa mở ra.

- Xem ra đúng là thế thật...

Lâm Tịch hài lòng nói một câu.

Hắn đã tự mình thử nghiệm, kết quả giống như những gì đã dự đoán trước. Trong giới hạn thời gian mười phút, chỉ cần hắn muốn quay về vài giây đồng hồ trước, lập tức sẽ thực hiện được ngay.

Chỉ cần thời gian quay về càng ngắn, năng lượng tiêu hao sẽ càng ít, quả cầu ánh sáng màu xanh trong đầu hắn càng sáng ngời hơn, hơn nữa, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn rất nhiều. Giống như những lần Lâm Tịch thử nghiệm trong hai ngày qua, nếu như trong vòng mười tức, cũng có nghĩa là mười giây, vậy căn bản không cần đến một ngày, chỉ cần nửa ngày quả cầu ánh sáng màu xanh đã khôi phục lại được.

Ngoài ra, Lâm Tịch còn phát hiện ra một điều rằng mặc dù mình chỉ quay về một giây trước, nhưng số năng lượng còn lại của quả cầu ánh sáng màu xanh không đủ để hắn tiếp tục dùng năng lực nghịch thiên của mình. Điều này đã chứng minh những gì Trương viện trưởng nói là đúng: Phần lớn năng lượng của quả cầu ánh sáng màu xanh đã bị mất đi khi hắn muốn khởi động nó, chứ không phụ thuộc nhiều lắm vào thời gian quay về. Nhưng chỉ cần quay về trong vòng mười giây, quả cầu ánh sáng màu xanh chỉ cần nửa ngày đã có thể khôi phục được...nếu như mỗi lần đều sử dụng quay về trong mười giây, vậy có nghĩa Lâm Tịch hoàn toàn có thể sử dụng năng lực này một ngày hai lần.

Tuy nói trong phần lớn những vấn đề gặp hàng ngày, việc quay về mười giây trước không có tác dụng quá lớn, nhưng có lẽ sẽ có lúc cần dùng tới, ít nhất điều này đã cho hắn thêm một lựa chọn trong việc sử dụng năng lực của mình.

Nhưng đến khi tu vi đạt đến cảnh giới Quốc Sĩ, không biết năng lực nghịch thiên này sẽ biến hóa như thế nào? Đến lúc đó., câu nói "có thể sử dụng một chút" của Trương viện trưởng đến lúc đó sẽ có nghĩa gì?

Lại nghĩ tới việc không lâu nữa mình sẽ được gặp lão muội, lão mẫu, lão phụ ở trấn Lộc Lâm quen thuộc, Lâm Tịch bất giác cười cười một mình. Hơn nữa, có Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đi cùng, đường đi tới trấn Lộc Lâm của hắn nhất định không cô đơn. Ngoài ra, trước khi đến trấn Lộc Lâm hắn còn nhiều việc cần phải làm trước, nên Lâm Tịch cũng không lo mình sẽ buồn chán trên xe ngựa.

Lâm Tịch hơi vén rèm cửa sổ lên, nhìn bình nguyên bốn mùa đầy màu sắc ở bên ngoài. Sau đó hắn lại lật cuốn sách thật mỏng trong tay, cẩn thận đọc kỹ.

- Đại thúc....nếu ông là một giảng viên dạy môn lịch sử, hoặc chỉ là một vị quan bình thường, có lẽ sẽ không cần cố gắng quá sức như vậy đâu nhỉ?

Sau khi xem kỹ vài tờ trong cuốn sách, Lâm Tịch không nhịn được lắc đầu, khẽ thở dài.

Cuốn sách Lâm Tịch đang cầm trong tay được soạn ra nhằm giải thích cặn kẽ về tổ chức quan lại khổng lồ của đế quốc Vân Tần, cũng như các Ti, nghành và quan viên liên quan, tất nhiên là có cả phạm vi quản lý.

Muốn đi tới địa phương khác làm quan, ít nhất phải hiểu rõ mình sẽ làm gì, thượng cấp là ai, dưới mình có những người nào.

Đề bộ là một chức quan thập phẩm do Hình ti quản lý. Cuốn sách nhỏ do học viện Thanh Loan cung cấp cho các đệ tử khoa Chỉ Qua đã nói rõ, chức trách và quyền lực của Đề bộ chuyên về tra án và phá án, cùng với việc truy bắt các nghi phạm trong khu vực mình quản lý.

Tổng trấn là chức quan Chính bát phẩm, quan vị lớn nhất trong một trấn. Nhìn sơ qua một lượt, Lâm Tịch đã hiểu đại khái về chức quan Đề bộ thập phẩm này, có thể nói tương đương với Bộ đầu ở trấn Đông Cảng.

Lúc trước Lâm Tịch đã nghiên cứu sơ qua về quan lại tám ti Vân Tần, có thể nói là mang đậm tính chất nguyên tắc và hệ thống. Nhưng khi đọc kỹ cuốn sách giới thiệu sơ qua quan lại và các nghành liên quan, hắn vẫn nhận ra những dấu ấn rõ ràng của Trương viện trưởng.

Thí dụ như nhiệm vụ chủ yếu của Luật chính ti là làm trong sạch bộ máy chính trị, quan trọng hơn là nghiêm trị các quan chức hủ bại. Cũng giống như phòng Đề bộ của hắn, thượng cấp lại có tên là cục Cảnh vụ, quan viên làm việc ở đấy được gọi là Trấn cảnh đốc. Dưới Lễ ti lại có Khâu thiên giám, chức năng và nhiệm vụ giống như bộ phận dự báo thời tiết ở đài truyền hình, trông coi tinh tượng cũng như soạn lịch đế quốc, nhưng quan trọng nhất phải nói đến bộ phận quản lý thuế má bên Hộ ti, được gọi là cục Thuế vụ.

Tất cả đã nói rõ năm xưa tiên hoàng Vân Tần cực kỳ nể trọng Trương viện trưởng. Vào lúc bình định cả thiên hạ, bắt đầu bố trí cơ cấu quan lại Vân Tần cũng như phương pháp trị quốc, gần như tiên hoàng đã nghe theo ý kiến của Trương viện trưởng.

Từ những tên gọi chức quan lộn xộn giữa xưa và hiện đại giống như lúc hắn xem mấy hài kịch xen lẫn kịch cổ trang và kịch Hồng Kông, Lâm Tịch có thể đoán Trương viện trưởng khi còn ở thế giới hiện đại chỉ là một vị giáo sư vật lý trung học bình thường, không nghiên cứu nhiều hệ thống quan lại xa xưa, hơn nữa, sợ rằng ông ta còn từng dạy các môn học như văn học, xã hội tự nhiên.

Khi còn ở thế giới kia, Lâm Tịch rất thích việc nghiên cứu các triều đại lịch sử, điểm thi môn lịch sử trong các năm học của hắn cũng rất cao. Cho nên, so với vị Trương viện trưởng nửa gà nửa mờ này, kiến thức của hắn ở hệ thống quan lại và sự thay đổi giữa các triều địa còn nhiều hơn. Nhưng sau khi đọc kỹ cuốn sách nhỏ này, hắn thấy hệ thống quan vị ở Vân Tần đã rất hoàn thiện, hơn nữa chức quan giữa các ngành liên quan đến nhau rất rõ ràng, không hề chồng chéo lên nhau.

So với phạm vi một trấn ở thế giới hiện đại đã từng sống, Lâm Tịch biết nơi được gọi là trấn ở thế giới này lớn hơn không ít.

Lấy cách sắp xếp của Hình ti làm ví dụ, tất cả chỉ có cục Cảnh vụ và phòng Đề bộ, theo cách hiểu của hắn thì hai cơ quan này cũng tương đương với một cục trưởng cục công an và một đại đội chuyên bắt người. Nhưng cái hắn không ngờ nhất là một phạm vi quản lý lớn như vậy, ngay cả một đồn công an cũng không có. Cũng như ở cảng Đông Trấn hắn sắp tới làm việc, vị quan cao nhất chính là Tổng trấn, bên trên chỉ có Lăng đốc, tất nhiên cách làm này sẽ giúp tiết kiệm nhiều nhân lực và tài lực, giúp đế quốc có nhiều điều kiện hơn để đầu tư vào các mặt khác, ví vụ như quân đội.

Chỉ là một vị giáo sư dạy môn vật lý cấp hai bình thường, không hiểu rõ bao nhiêu về chế độ cũng như hệ thống quan lại xa xưa, nhưng cuối cùng có thể giúp Vân Tần hoàn thiện tổ chức quan lại rất chặt chẽ và đơn giản như vậy, điều này thật không dễ dàng. Lâm Tịch có thể tưởng tượng năm xưa sợ rằng Trương viện trưởng và tiên hoàng đã hao phí không biết bao tâm tư cũng như khổ cực, trải qua nhiều năm tháng mới được như bây giờ.

- Cả phòng Đề bộ có sáu bộ khoái, còn có ba bộ viên kiêm tạp vụ, dùng để thay thế lúc cần thiết.

Lâm Tịch cẩn thận nhìn cuốn sách nhỏ này. Hắn vốn là một người yêu thích lịch sử, nay đối diện với một cuốn sách sử hoàn toàn mới, tất nhiên là hắn rất thích thú đọc lấy, tất nhiên là trong lúc đọc hắn sẽ có những phán đoán trực quan nhất đối với thể chế triều đình.

Một phòng Đề bộ ở thị trấn, tính thêm cả bộ khoái chỉ có mười người, ngay cả một chức phó cũng không có, có thể nói hệ thống đã được tinh giản đến mức tối đa. Mà những nghành liên quan đến văn thư cũng chỉ có hai hoặc ba người phụ trách, sợ rằng thường ngày họ cũng không có quá nhiều thời gian rãnh rỗi.

Đọc đến đây Lâm Tịch mới thở dài một hơi, không trách các văn nhân nhã sĩ Vân Tần bình thường không có mấy người muốn làm quan đương triều, bởi vì một khi bước vào con đường quan lại, họ sẽ không có nhiều thời gian cho việc riêng, không thể du sơn ngoạn thủy hay cầm kỳ thi họa.

Nhưng Lâm Tịch có thể nhận ra chính sự tinh giản đến mức tột cùng trong hệ thống quan lại như vậy, quyền lực mới tập trung lại, nói cách khác, phần lớn các quan viên ở đế quốc Vân Tần đều có quyền lực nhất định trong tay. Hơn nữa, chiến sự ở biên cảnh Vân Tần vẫn không ngừng diễn ra, qua nhiều năm tháng như vậy đã dẫn đến việc quyền lực tập trung hoàn toàn vào Chính vũ ti, cũng tức là quân bộ, thậm chí còn có nhiều quan viên quyền thế rất lớn. Cách làm này có lợi tất nhiên cũng có hại, điển hình như ở một số nơi trong đế quốc, tình hình trị an thật không tốt lắm...

...

Lăng Lộc Đông, trấn Đông Cảng.

Mặc dù trong mắt những người quyền quý ở kinh thành và các hành tỉnh xa hoa tráng lệ, đây chỉ là một tiểu trấn ở trời xa, thậm chí có thể chưa bao giờ nghe đến tên, nhưng bởi vì phía đông tiểu trấn tiếp giáp với sông Tức Tử xuôi thẳng tới trấn Đồng Mộc, mà trấn Đồng Mộc lại là đại trấn sản xuất cây trẩu. Phải biết rằng một phần ba cây trẩu Vân Tần sử dụng đều được lấy từ trấn Đồng Mộc, nhờ có phúc tinh là trấn Đồng Mộc này nên trấn Đông Cảng có một bến tàu không nhỏ, không ít tiểu thương tới đây dừng chân nghỉ ngơi. Trong đấy, có rất nhiều tiểu thương vì muốn thuận tiện cho việc làm ăn nên đã xây dựng nhà cửa ở trấn Đông Cảng, nuôi tiểu thiếp hoặc tiện tì, biến trấn Đông Cảng thành một tiểu trấn sầm uất.

Ngoài ra, dọc theo bờ sông Tức Tử có không ít thợ làm thuyền, người chèo thuyền hay kéo thuyền tụ tập và sinh sống. Qua một thời gian, so với trấn Lộc Lâm còn xa xôi hơn kia, trấn Đông Cảng ngày càng giàu có hơn. Từ cảng cho đến trong trấn không chỉ có nhiều tửu lâu, kỹ viện, hơn nữa, cứ đến mỗi đêm khuya, khắp đường phố lại tràn ngập trong tiếng cười tiếng hát, ánh đèn lồng màu đỏ chiếu rọi khắp nơi.

Phần lớn người chèo thuyền, lao công, tiểu thương nhỏ khi buôn bán được chút tiền tài ở trấn Đồng Mộc xong là lập tức kéo xuống trấn Đông Cảng tiêu xài, ăn chơi, tìm những thú vui nơi xa...cho đến khi túi tiền trống rỗng, họ lại quay về trấn Đồng Mộc, kiếm tiền và lại xuống trấn Đông Cảng.

Một năm lại qua một năm, những ánh đèn lồng màu đỏ ở trấn Đông Cảng vẫn chiếu sáng con sông lớn chảy qua mình, nhưng những tráng hán ngày ngày phơi mình ngoài nắng đến nỗi da ngăm đen đã già thêm một tuổi, những đứa trẻ năm xưa giờ đã thành những hán tử cường tráng khỏe mạnh, bắt đầu làm chủ cả con sông to lớn. Không chỉ riêng họ, ngay cả những lão đầu từng cai quản bến thuyền, nay đã già hơn nhiều lắm rồi, họ đang cầm một chén rượu, tay khác lại cầm một tẩu thuốc. Trong âm thanh sôi sùng sục của tẩu thuốc, bọn họ lại nhớ về thời mình đã từng đứng trên mũi thuyền, chịu gió chịu nắng, mắt nhìn những con sóng to lớn đang đánh tới...thật đáng nhớ tới.

Một ngày kia, khi nhìn thấy chiếc thuyền xa hoa tráng lệ đang cập bến là thương thuyền của Hành Vinh Xương, bộ viên Lương Tam Tư liền biết hôm nay bến tàu không thể nào lộn xộn được. Nghĩ ngợi một lúc, hắn nhanh tay lấy mấy cái bao bóng bọc những miếng bánh còn sót lại, sau đó trở về phòng Đề bộ.

Đế quốc Vân Tần quy định rất chặt chẽ về việc bố trí quan nha trong địa phương. Tất cả quan viên lớn nhỏ ở trấn Đông Cảng đều được sắp xếp ở trong phủ tổng trấn, mà tổng trấn và các quan viên xử lý công vụ quân bộ ở một tòa nhà chiếm một phần ba diện tích phủ ở phía bắc; phòng Đề bộ tuy là cấp dưới của Hình ti, nhưng chỉ có ba gian phòng làm việc ở phía đông phủ tổng trấn, hai gian còn lại là nha môn để Hộ bộ dùng xét xử.

Lương Tam Tư năm nay hai mươi sáu tuổi. Hai năm trước, người này thi đậu khảo hạch võ viên, sau đó tiến chức lên làm Bộ viên dự bị, trong những thanh thiếu niên ở trấn Đông Cảng này, thành tích của Lương Tam Tư quả thật rất xứng đáng tự hào, con đường làm quan mở rộng. Hơn nữa, ngoại trừ vết bớt màu xanh hình dáng kỳ lạ ở chân mày mắt trái ra, tướng mạo Lương Tam Tư cũng rất đoan chính, từ sớm đã có một nhà trong trấn Đông Cảng đạm hỏi.

Ăn xong miếng bánh còn dư, dùng tay áo lau khô dầu mỡ còn dính ở khóe miệng xong, Lương Tam Tư liền đi vào phủ Lăng đốc, sau đó nhanh chóng dọc theo hành lang đi tới phòng Đề bộ ở tiểu viện.

Thấy hai người Hứa Tiến Linh và Đỗ Vệ Thanh trong tiểu viện đang muốn ra ngoài, Lương Tam Tư liền cười lấy lòng. Ngay lúc chuẩn bị chào hỏi, hỏi hai người xem thử có việc gì cần mình làm không, dù sao Hứa Tiến Linh và Đỗ Vệ Thanh cũng là một trong những bộ khoái lâu năm nhất trong tiểu viện này, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi chuyện, Hứa Tiến Linh đã trầm mặt xuống trước, không vui nhìn hắn, nói:

- Lương Tam Tư, không phải hôm nay ngươi chịu trách nhiệm tới bến tàu coi mọi việc sao? Sao bây giờ lại ở đây?

Lương Tam Tư sững người, hơi lúng túng giải thích:

- Hôm nay có thương thuyền của Hành Vinh Xương cập bến, có lẽ sẽ không có phân tranh khi dỡ hàng. Hơn nữa, Hành Vinh Xương quản lý cũng rất tốt, mấy tên du côn ở bến tàu cũng không dám gây chuyện.

- Lương Tam Tư, ta làm bộ khoái nhiều năm như vậy, còn ngươi mới làm bao lâu? Chẳng lẽ những việc này ta không biết, còn cần ngươi nhắc nhở sao?

Nhưng Lương Tam Tư còn chưa nói xong đã bị Hứa Tiến Linh lên tiếng cắt đứt. Vị nam tử trung niên này nhìn Lương Tam Tư, lạnh nhạt nói:

- Mặc dù bến tàu không có chuyện, nhưng ngươi có dám đảm bảo các cửa hàng xung quanh bến tàu không có việc gì? Hơn nữa, ngươi có biết Hành Vinh Xương dỡ hàng bao lâu không hả?

- Ta...

Lương Tam Tư giận giữ trong lòng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nhưng cuối cùng chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám nói lại.

- Nếu muốn bỏ đi hai chữ dự bị trong chức quan của mình, ngươi còn cần cố gắng nhiều hơn nữa.

Sau khi nói xong câu này, Hứa Tiến Linh liền đi qua Lương Tam Tư, rời khỏi tiểu viện của phòng Đề bộ.

- Được rồi, lời cũng đã nói, đừng so đo với hắn.

Đỗ Vệ Thanh đi tới vỗ vỗ bả vai Lương Tam Tư, cất tiếng trấn an.

- Đỗ đại ca, huynh nói xem thử tiểu đệ đã chọc gì hắn vậy? Tuy nói bình thường hắn không đối xử tốt với bọn tiểu đệ lắm, nhưng tiểu đệ vẫn luôn lễ phép với hắn, nói chuyện luôn cẩn thận, làm việc tận tâm tận lực, không dám qua lo tắc trách. Hôm nay Hành Vinh Xương dỡ hàng, phòng Đề bộ chúng ta trước giờ đã thống nhất với nhau từ đầu, nếu như chính hắn đi nhất định cũng về sớm, cớ sao hôm nay lại cố ý gây chuyện với tiểu đệ như thế, thật tức quá!

Ngọn lửa giận trong lòng Lương Tam Tư nhất thời khó biến mất, tức giận nói.

- Thôi thôi, chẳng lẽ ngươi không biết hắn có biệt danh là "đồ mặt xanh" à? Mà thôi, hôm nay đúng là có chuyện đấy.

Đỗ Vệ Thanh lắc đầu, nhìn Lương Tam Tư, nhẹ giọng nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Công văn bổ nhiệm Đề bộ hôm nay đã tới, nhưng không phải là hắn, quan trên chuyển một người khác tới đây, có lẽ hôm nay hoặc ngày mai sẽ tới nhận chức.

- Điều một người khác tới đây?

Lương Tam Tư hơi sửng sốt, lửa giận trong lòng bỗng chốc vơi đi rất nhiều.

Hứa Tiến Linh làm người rất khôn khéo. Không chỉ là một trong những bộ khoái có kinh nghiệm nhất, bình thường hắn sống cũng biết nhìn người, có quan hệ tốt với quan trên lẫn người dưới. Kể từ lúc Đề bộ tiền nhiệm bị điều đi, mọi người đều hiểu rằng nếu như không có Đề bộ nào từ nơi khác chuyển tới đây, tân Đề bộ nhất định là Hứa Tiến Linh. Tuy đôi lúc hắn cư sử không tốt với một số người, lại thích cậy già lên mặt, nhưng nếu nhìn quanh cả phòng Đề bộ này, mọi người đều tự nhận mình không thể nào sánh bằng hắn được, nhưng không ngờ hôm nay quan trên lại điều một người khác tới đây, khó trách hôm nay hắn bực mình trút giận lên đầu mình.

- Đáng đời, nếu như cho chúng ta đề cử...chắc chắn sẽ đề cử Đỗ đại ca, tuyệt đối không chọn hắn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lại nhớ đến sắc mặt Hứa Tiến Linh vừa rồi, Lương Tam Tư bỗng cảm thấy rất vui vẻ, bao buồn phiền đã tan biết hết.

- Mấy lời như vậy ngươi tuyệt đối không được nói lung tung, nếu hắn nghe được, đối với ta hay ngươi cũng không tốt lành gì đâu.

Đỗ Vệ Thanh nhìn Lương Tam Tư một cái, cười khổ:

- Hơn nữa, chúng ta cũng không biết tân Đề bộ mới là người thế nào, lỡ như còn tệ hơn cả Hứa Tiến Linh thì chúng ta càng khó khăn hơn.

Lương Tam Tư hơi giật mình, than nhẹ:

- Đỗ đại ca nói rất đúng.

- Đi thôi. Mấy người thuê nhà cạnh Thiên Hương lâu đang có vấn đề với giá thuê tiền đất, giờ ngươi cũng không làm gì, hay là cùng ta qua đó đi.

Đỗ Vệ Thanh cười cười, nói với Lương Tam Tư. Sau đó hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, đồng thời sánh vai ra khỏi phòng Đề bộ.

...

Ở đế quốc Vân Tần, bây giờ chính là đầu hè. Theo như các năm trước, đây chính là thời điểm mọi người ở đế quốc Vân Tần có thể nghỉ ngơi một chút, bởi vì đây không phải là mùa thu hoạch, cũng có nghĩa không phải là thời điểm để giặc cỏ Tây vực hay Huyệt man ở Long Xà xua quân cướp bóc, nhưng năm nay lại không như vậy, tình hình biên quan thật không khả quan cho lắm,.

Ở biên quan phía tây, Nam Sơn Mộ xuất binh làm phản, dựng căn cứ bên ngoài, Văn Nhân đại tướng quân cho quân truy đuổi. Vương triều Đại Mãng ở phía tây càng nguy hiểm hơn, đại quân liên tục được điều động, như muốn đại tiến công. Ngay cả bên Long Xà cũng không ổn cho lắm, không hiểu vì sao dạo này những Huyệt man sống ở ao đầm lại thường xuyên xuất hiện trong núi Long Xà, khiến cho biên quân Long Xà phải căng thẳng cảnh giác, gây sức ép đến nỗi khiến Chính Vũ ti phải trong vòng một tháng phải điều chuyển quân từ năm hành tỉnh lớn đến ba lần.

Nhưng dọc đường đi tới trấn Đông Cảng, ngoại trừ nghe mọi người nhắc đến việc biên quân Bích Lạc xuất hiện phản quân, Lâm Tịch không biết gì về các việc khác.

Các đệ tử lựa chọn, học viện căn cứ điều chuyển, Lại bộ hoạch định kế hoạch và cho xe ngựa chở đi, từng việc từng việc nối tiếp nhau. Tính toán thời gian một cách tương đối, văn thư thông báo bổ nhiệm chức vụ của các đệ tử tới các địa phương mới chỉ tới trước không lâu lắm, đến khi mọi người đặt chân xuống xe ngựa, tất nhiên các quan viên địa phương đều biết.

Vào lúc này, Lâm Tịch đã đến đầu trấn Đông Cảng.

Cây trẩu: Trẩu hay còn gọi là trẩu nhăn, lai, là một loài cây mộc bản địa ở Đông Nam Á. Trẩu được trồng như một cây công nghiệp để lấy gỗ và lấy hạt. Hạt trẩu có thể đem ép lấy dầu, tức dầu trẩu dùng trong việc chế biến sơn, keo. Vỏ trẩu được dùng trong y học cổ truyền làm thuốc chữa nhức răng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio