Tiên Quốc Đại Đế

chương 117: diêm xuyên và cổ nguyệt thánh tử (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Một đường đi tới, Nhật Nguyệt Minh ta xuất động hơn phân nửa người làm việc vì thánh tử. Nhật Nguyệt Minh chúng ta có năm Thần cảnh đều ra hết, ngươi nói vậy là có rắp tâm gì? Văn Nhược, ngươi...

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

- Được rồi.

Cổ Nguyệt thánh tử mở miệng, cả đám im lặng.

Cổ Nguyệt thánh tử không để ý đến mọi người, nhìn hướng hai người nâng đỡ nhau đứng trong cốc.

Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói:

- Đại Hà tông Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật?

Hai người ủ rũ nói:

- Xin chào Cổ Nguyệt thánh tử!

Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên hỏi:

- Các ngươi trúng độc?

Đoạn Tam Thuật oán hận nhìn Ngụy Ngã:

- Là 'hắc độc' của Nhật Nguyệt Minh!

Cổ Nguyệt thánh tử nhìn xuống hai người, nói:

- Ta mặc kệ các ngươi trúng độc gì, các ngươi có biết ta muốn cái gì không?

Đoạn Tam Thuật khẩn cầu nói:

- Thánh tử muốn đi nơi đó thì ta có thể cho ngươi bản đồ, nhưng xin Cổ Nguyệt thánh tử tha cho hai chúng ta!

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

- Các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Nói đi, phong ấn ở đâu?

Phùng Thái Nhiên vừa cười thảm vừa ho ra máu:

Ha ha ha ha... Khụ khụ... Ha ha ha ha!

Phùng Thái Nhiên lạnh lùng nói:

- Điều kiện? Ha ha ha, Cổ Nguyệt thánh tử, ngươi có biết trong hang ổ Ma Ngưu đại yêu này xảy ra chuyện gì không?

- A?

Cổ Nguyệt thánh tử nghi hoặc nhìn Phùng Thái Nhiên.

Phùng Thái Nhiên cười lạnh nói:

- Ma Ngưu đại yêu này là Hư cảnh đại yêu, bỗng nhiên biến mất đó là bởi vì hơn một tháng trước bị thu phục. Không chỉ có Ma Ngưu đại yêu, trong Phong Yêu sơn mạch này từng Hư cảnh đại yêu biến mất sự thật là đều bị thu phục!

Các tu giả xung quanh ngạc nhiên hỏi:

- Thu phục?

Đại yêu, đây chính là Hư cảnh, ai có thể thu phục bọn chúng? Còn không phải một tên mà là một đám. Yêu thú trong Phong Yêu sơn mạch lần lượt biến mất là bởi vì bị người thu phục?

Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói:

- A? Thu phục? Là ai?

Phùng Thái Nhiên suy yếu cười lạnh nói:

- Khụ khụ, ha ha, là đối đầu của ngươi, Yêu Thiên Thương!

Cổ Nguyệt thánh tử con ngươi co rút:

- Yêu Thiên Thương?

Phùng Thái Nhiên vừa ho ra máu vừa lạnh lùng nói:

- Chắc ngươi cũng tìm hiểu rõ ràng, yêu thú trong Phong Yêu sơn mạch tại sao phải trốn ra ngoài? Bởi vì đội Đoạn Tam Thuật bọn họ phá hủy phong ấn một góc, bên trong toát ra hơi thở làm vạn yêu khủng hoảng. Hơi thở khiến vạn yêu khủng hoảng là một loại hơi thở tru yêu diệt thế. Con người không cảm thấy cái gì nhưng yêu tộc thì cảm thấy vô tận tử vong, cho nên chúng nó bỏ trốn!

Phùng Thái Nhiên lạnh lùng nói:

- Hơi thở đó chỉ xuất hiện giây lát nhưng đánh sâu vào linh hồn vạn yêu, vạn yêu không nó đến từ lâu nhưng lòng cảm ứng phương hướng đại khái. Yêu Thiên Thương thu phục đám đại yêu, thông qua đại yêu miêu tả chắc rất nhanh có thể tìm đến phong ấn!

Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói:

- Đội ngũ của Yêu Thiên Thương cung đsang lớn mạnh, hơn nữa đều là Hư cảnh. Chênh lệch của các ngươi đang dần thu nhỏ, Yêu Thiên Thương sẽ rất nhanh tìm đến phong ấn, rất nhanh có thể tìm ra!

Cổ Nguyệt thánh tử nheo mắt.

Phùng Thái Nhiên ho ra máu, nói:

- Không phải chúng ta nói điều kiện, chúng ta chỉ muốn một con đường sống, nếu ngay cả điều này cũng không cho thì tại sao chúng ta phải nói chỗ đó cho các người biết? Hành hạ chúng ta? Nghiêm hình bức cung? Ha ha, tới đi, ta và Đoạn Tam Thuật đều không sợ cái này. Thời gian càng lâu thì xác suất Yêu Thiên Thương có được báu vật trong phong ấn sẽ ngày càng lớn!

Ngụy Ngã trầm giọng nói:

- Thánh tử, lão thất phu này rất cứng miếng, để ta nạy miệng hắn ra!

- Thánh tử, để ta đến, Thần Hồn Liệt hình của ta có thể làm hắn lập tức thống khổ không muốn sống!

- Thánh tử, để ta đi, ta có kinh nghiệm về mặt này.

...............

.........

...

Đám thuộc hạ thi nhau xin.

Văn Nhược Tiên Sinh nhíu mày, bước ra một bước nói:

- Thánh tử, ta thấy hay là thôi đi. Đại Hà tông chạy không thoát, Phùng Thái Nhiên không dám nói giả hướng với người, không bằng kêu họ nói ra địa điểm rồi thả họ đi.

- A?

Cổ Nguyệt thánh tử nét mặt sa sầm nhìn Văn Nhược Tiên Sinh.

Văn Nhược Tiên Sinh lại thuyết phục:

- Thánh tử, đây là đôi bên đều có lợi!

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

- Ta không thích bị người áp chế!

Cổ Nguyệt thánh tử nói câu này khiến Văn Nhược Tiên Sinh câm nín, cười khổ, gật đầu lùi về.

Tại đây thì Cổ Nguyệt thánh tử lớn nhất, dù là thực lực hay địa vị, không ai dám phản đối gã.

Ngụy Ngã lập tức tiến lên nói:

- Thánh tử, trong bốn sư đệ của ta thì Ngụy Giáp, có luyện 'Huyền Minh Khí', có thể nuốt thần hồn người. Một khi bị Huyền Minh Khí của họ dính vào thì sẽ thống khổ không muốn sống, ai cũng không chịu nổi loại hành hạ này, hãy để họ làm đi.

Trong bốn người sau lưng Ngụy Ngã có hai người mặt xanh cung kính bước ra.

Cổ Nguyệt thánh tử nhìn hai người, nhẹ gật đầu.

Đại quân Diêm Xuyên trèo non lội suối nhanh chóng tới hang ổ của Ma Ngưu đại yêu.

Từ xa thấy trên núi tụ tập nhiều tu giả, cùng hướng về đại hiệp cốc.

- A!!!

- A!!!

Trong đại hiệp cốc truyền ra là tiếng hét thảm xé nát tim gan.

Túy Kiếm Sinh biến sắc mặt:

- Là giọng của chưởng môn!

Tam Kiếm hiệp cũng biến sắc nói:

- Tam sư thúc, là giọng của Tam sư thúc!

Diêm Xuyên thúc giục:

- Đi nhanh, nhanh!

Ầm ầm!

Đám cường giả mau chóng vọt hướng hiệp cốc không xa.

Trong hiệp cốc.

Cổ Nguyệt thánh tử dẫn mọi người nhìn xuống bên dưới hiệp cốc.

Bên dưới, hai tay của Ngụy Giáp, Ngụy Ất phun ra từng luồng khói xanh bao phủ Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật mặt đen như mực. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Khói xanh bao phủ hai người, họ vốn đã trúng độc, trọng thương, toàn thân kết một tầng băng sương, run bần bật.

Ngụy Giáp lạnh lùng nói:

- Nói, nói mau!

- A!!!

- Ha ha ha ha! A!!!

Hai người vừa thống khổ hét vừa cười to, không chịu nói.

Ngụy Ất la lên:

- Nói, nói mau!

Cường giả xung quanh vây xem đều nhíu mày nhìn hai người, họ quá cứng miệng, đã thê thảm như vậy vẫn không chịu nói ra.

Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ.

Ngụy Giáp lạnh lùng nói:

- Còn không nói thì ta sẽ đông nát thần hòn của ngươi!

Đoạn Tam Thuật cắn răng, dù hét thê lương vẫn lạnh lùng nhìn Ngụy Giáp, không chịu mở miệng.

- Muốn chết!

Hộp ngọc mặt lạnh xuống, hai tay bỗng phát ra từng tia sáng tím dường như muốn đông nát thần hồn của Đoạn Tam Thuật.

- Dừng tay!!!

Ầm ầm ầm ầm!

Phút chốc trăm luồng kiếm quang xông tới Ngụy Giáp, Ngụy Ất trong hiệp cốc.

- A?

Hai người phân tâm, thật nhiều kiếm quang bức tới.

- Hừ!

Hai người hừ lạnh, vung tay đánh chưởng.

Trăm luồng kiếm quang bị đánh nát, Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp cùng ra tay lại bị hai người cực kỳ dễ dàng hóa giải.

Nhưng thế là đủ rồi, ít nhất hai người không hành hạ Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật được nữa.

Bùm!

Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật té xuống đất, run bần bật.

Ầm ầm!

Đại quân Diêm Xuyên chậm rãi bước vào sơn cốc, lúc trước tiếng quát 'dừng tay' là từ miệng Diêm Xuyên thốt ra.

- Chưởng môn, ngươi sao rồi?

- Tam sư thúc, ngươi có khỏe không?

.........

......

...

Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp nâng lên hai người bị hành hạ thảm thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio