Mới đầu Ngụy Giáp, Ngụy Ất không để mắt Diêm Xuyên, nhưng dần dần người sau lưng hắn càng lúc càng nhiều, có một số là hai người quen biết, đến từ các đại tông môn.
Khoảng tám trăm tu giả Khí cảnh đứng cách sau lưng Diêm Xuyên không xa.
Tám trăm người từ Khí cảnh trở lên?
Tám trăm tu giả Khí cảnh biến sắc mặt.
Cường giả xung quanh hiệp cốc nhíu mày nhìn quần thể khổng lồ.
Cổ Nguyệt thánh tử nheo mắt nhìn Diêm Xuyên.
Ngụy Ngã hét to một tiếng: Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Diêm Xuyên, ngươi còn dám tới?
Diêm Xuyên lạnh lùng liếc Ngụy Ngã, chuyển hướng Cổ Nguyệt thánh tử.
Diêm Xuyên giọng điệu bình thản nói:
- Lại gặp mặt! Hy vọng không không quấy rầy nhã hứng của ngươi.
Cổ Nguyệt thánh tử hừ lạnh:
- Nhã hứng? Hừ!
Văn Nhược Tiên Sinh thấy vậy la lên:
- Diêm Xuyên, Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật biết nơi thánh tử muốn tìm, chẳng những không nói còn uy hiếp thánh tử. Ngươi mau kêu họ nói ra chỗ đó, thánh tử sẽ xử lý nhẹ cho!
- A?
Diêm Xuyên liếc Phùng Thái Nhiên, lập tức hiểu chuyện.
Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:
- Diêm Xuyên, mang theo người của ngươi cút đi.
Ngụy Ngã quát:
- Nghe thấy chưa? Thánh tử kêu ngươi cút!
Diêm Xuyên mỉm cười, không có lui ra mà là mở miệng nói:
- Cổ Nguyệt thánh tử không làm khó dễ ta là bởi vì ngày ở Lương Kinh ta giúp Cổ Nguyệt thánh tử đại phá âm tai của Yêu Thiên Thương đúng không?
Cổ Nguyệt thánh tử ánh mắt lạnh băng, cảm thấy Diêm Xuyên không biết điều.
Ngụy Ngã quát:
- Hừ! Diêm Xuyên, hôm đó thánh tử cho các ngươi Phổ Lộ Cam Lâm, ban thưởng đã kết thúc, thánh tử không thiếu ngươi bất cứ thứ gì. Nếu ngươi còn không cút đi thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Diêm Xuyên trừng mắt nói:
- Ngươi ngậm miệng lại!
- Ngươi... Ngươi...
Ngụy Ngã bị Diêm Xuyên mắng trước mặt mấy ngàn tu giả, mặt vừa tức vừa xấu hổ.
Diêm Xuyên quát:
- Cổ Nguyệt thánh tử và Yêu Thiên Thương đấu pháp thắng bại chỉ đáng giá một bình Phổ Lộ Cam Lâm? Ngươi dám nói lại lần nữa, Cổ Nguyệt thánh tử đấu pháp thắng bại chỉ đáng giá một bình Phổ Lộ Cam Lâm không? ở trước mặt cường giả trăm nói lại!
Diêm Xuyên quát khiến Ngụy Ngã biến sắc mặt.
Thánh tử thắng bại làm sao chỉ đáng giá một bình Phổ Lộ Cam Lâm được? Cái này... Ai mà dám nói? Hơn nữa sau lưng Diêm Xuyên có tám trăm cường giả đi theo, hơn trăm tông môn, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể lấp liếm được, nhất định lan truyền ra ngoài. Nếu mình dám nói ra thì chắc chắn Cổ Nguyệt thánh tử sẽ là người thứ nhất đập chết mình.
Ngụy Ngã vã mồ hôi hột, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi to gan!
Diêm Xuyên quát:
- Mới đúng, Cổ Nguyệt thánh tử cùng ta nói chuyện, ngươi có tư cách gì xen lời? Ngươi có thể thay Cổ Nguyệt thánh tử quyết định tất cả sao? Hay là Cổ Nguyệt thánh tử trao quyền cho ngươi, để ngươi nói thay?
Ngụy Ngã vội nhìn Cổ Nguyệt thánh tử, muốn giải thích:
- Ta, ta không có, thánh tử, thánh tử... Ta chỉ là...
Cổ Nguyệt thánh tử đương nhiên không ngu ngốc, biết Diêm Xuyên đang chặn miệng Ngụy Ngã, thế là Cổ Nguyệt thánh tử phớt lờ gã.
Ngụy Ngã không dám nói gì nữa, người khác cũng không tự tìm nhục nhã làm chìm đầu đàn.
Phút chốc cục diện biến thành Diêm Xuyên và Cổ Nguyệt thánh tử va chạm.
Tám trăm cường giả theo phái sau Diêm Xuyên rất kinh ngạc nhìn hai, không ngờ hắn to gan như vậy.
Cổ Nguyệt thánh tử lạnh giọng hỏi:
- Ngươi không sợ chết?
Diêm Xuyên cười nói:
- Không lâu trước kia ta từng nghĩa hiệp giúp Cổ Nguyệt thánh tử, đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ. Cổ Nguyệt thánh tử là người đắc đạo, đương nhiên sẽ không vì yêu thích trong một lúc mà làm khó xử người từng nghĩa tình giúp đỡ cho ngươi, đúng không? Ta chưa từng đắc tội ngươi.
Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ! Ý của Diêm Xuyên rất rõ ràng, ngươi khó xử ta, chính là mất đạo nghĩa, hơn nữa ở trước mặt người trăm tông, trước mặt người trong thiên hạ mất đạo nghĩa. Người vong ân phụ nghĩa dù vẫn là thánh tử nhưng đã mất đi thứ quan trọng nhất, hình tượng, uy vọng, tôn kính!
Sau lưng Cổ Nguyệt thánh tử, Văn Nhược Tiên Sinh hít sâu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên thật là tài, đôi câu vài lời đã khiến Cổ Nguyệt thánh tử bị buộc vào góc chết?
Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:
- Đương nhiên ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi cản việc của ta.
Cổ Nguyệt thánh tử nói xong Diêm Xuyên ở trong hiệp cốc thầm thở phào. Mới rồi tựa như bảo hổ lột da, dù sao thực lực của hắn quá yếu, không có tư cách ngang hàng đối thoại. Nhưng lần này bảo hổ lột da thành công, tối thiểu thì Cổ Nguyệt thánh tử không dám ở trước mặt mọi người ra tay với hắn.
Diêm Xuyên lại nói:
- Cổ Nguyệt thánh tử, lần ở Lương Kinh nghĩa iệp giúp đã, Diêm Xuyên ta không dám ôm công, hai người này là người của Đại Hà tông ta, bọn họ thiếu ngươi một đáp án, ta kêu họ trả lời ngươi, lại dùng ân tình ở Lương Kinh đổi lấy Cổ Nguyệt thánh tử tha cho người. Việc hôm nay cứ như vậy cho qua có được không?
- A?
Cổ Nguyệt thánh tử nheo mắt, sát khí phóng ra.
Trong mắt Cổ Nguyệt thánh tử thì không so đo Diêm Xuyên đụng chạm đã là trời ban ân, hắn còn dám nói điều kiện với gã?
Ngụy Ngã lại chửi:
- Khốn kiếp, ngươi là thứ...
Nhưng Ngụy Ngã mới nói một nửa thì thấy ánh mắt lạnh băng cảu Diêm Xuyên, ngừng bặt, vẻ mặt mong chờ nhìn Cổ Nguyệt thánh tử. Ngụy Ngã thấy Cổ Nguyệt thánh tử không thèm chú ý đến gã, thầm thở phào, không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt độc ác trừng Diêm Xuyên.
Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn ta thả bọn họ ra?
Hiển nhiên Cổ Nguyệt thánh tử vẫn không muốn.
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật.
Diêm Xuyên nhìn hai người, hỏi:
- Các vị, chuyện của các ngươi để ta toàn quyền làm chủ được không?
Đoạn Tam Thuật tò mò nhìn Diêm Xuyên, Phùng Thái Nhiên thì lộ nụ cười vui vẻ.
Phùng Thái Nhiên nói thẳng:
- Được, giao cho ngươi!
Đoạn Tam Thuật cũng gật đầu, nói:
- Ừm!
Hai người gật đầu, Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói.
Diêm Xuyên chỉ vào Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật la lên:
- Hoắc Quang, lập tức giết Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật ngay tại chỗ cho ta!
Hoắc Quang ngây ngốc:
- Cái gì?
Không chỉ Hoắc Quang ngơ ngác, Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp cũng ngây ngẩn, tu giả trăm tông, vô số cường giả xung quanh ngẩn ngơ.
Mới rồi còn giúp Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật nói chuyện chớp mắt đã muốn giết bọn họ?
Đoạn Tam Thuật trừng mắt:
- Ngươi...!
Toàn quyền làm chủ? Toàn quyền làm chủ là để giết chính mình? Đoạn Tam Thuật tức muốn ói máu, gã thật sự hộc máu.
Chỉ có Phùng Thái Nhiên hình như hiểu ý.
Phùng Thái Nhiên tiêu sái cười nói:
- Ha ha ha ha, giết đi, giết đi, chịu hành hạ như vậy không bằng chết cho rồi, ha ha ha ha!
Túy Kiếm Sinh giật mình kêu lên:
- Sư thúc định làm gì? Ngươi không thể giết chưởng môn!
Keng keng!
Keng keng!
Thất Kiếm hiệp che trước mặt Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật, vẻ mặt đề phòng nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên quát:
- Bọn họ đã đồng ý khiến ta ta toàn quyền xử lý, các ngươi tránh ra! Hoắc Quang, giết!
Phùng Thái Nhiên ra lệnh:
- Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp, nghe lệnh Diêm Xuyên đi!
Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp mờ mịt:
- A?
Cường giả trăm tông kinh ngạc nhìn hành động của Diêm Xuyên.
Chính Cổ Nguyệt thánh tử cũng biến sắc mặt.