Nguyễn Tuyên ghé siêu thị gần đây mua một bình thủy tinh và một giỏ hoa quả. Nhiệt độ bên ngoài xuống thấp nên hắn chỉ có thể dìu Vưu Minh Viễn đi dạo trên hành lang của tòa nhà nội trú.
Một người cầm trên tay một quả táo đã gọt vỏ. Hai người đi từ đông sang tây, thế là quả táo trở thành lõi táo.
Ngày nào Nguyễn Tuyên cũng dìu Vưu Minh Viễn đi như thế. Tâm trạng của hắn tựa như trông thấy ánh mặt trời sau rặng mây đen, song sức khỏe của Vưu Minh Viễn càng ngày càng kém.
Thoáng đó mà đã một tháng. Thời gian như nắm cát trong tay, càng nắm chặt thì càng dễ trôi. Trước đây Nguyễn Tuyên đã quen với cách sống “nấu nhừ” —— Ăn không ngồi rồi, sống một ngày bằng một năm. Nhưng bây giờ, hắn chẳng muốn nữa. Hắn không muốn lãng phí bất kỳ một giây nào để có thể ở cạnh Vưu Minh Viễn.
Vưu Minh Viễn cúi người mở ngăn tủ đầu giường. Anh lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Nguyễn Tuyên, xem như giao phó hậu sự: “Mật khẩu là sáu số cuối của thẻ. Trong đây có một trăm mười hai vạn. Em thích lấy bao nhiêu cứ lấy, lấy hết cũng được nhé.”
Nguyễn Tuyên cười tít mắt nhét thẻ vào túi, còn vỗ lên nó mấy phát. Hắn đẩy xe lăn lại đây: “Hôm nay trời ấm. Anh muốn đi dạo không?”
Bên cạnh băng ghế trong sân mới trồng một cây hoa quế, trên cành vừa nhú lên nụ xanh mơn mởn. Nguyễn Tuyên đẩy Vưu Minh Viễn vào dưới tán cây um tùm, áo bệnh nhân trắng tinh điểm những đốm sáng lấp lánh.
Nguyễn Tuyên không ngồi trên ghế mà ngồi xổm xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Viễn, khẽ nheo mắt: “Hình như anh có râu rồi nè.” Hắn xoa bóp chân cho anh, tỉ mỉ và kiên nhẫn. “Bên sống mũi còn có mụn dậy thì.”
Vưu Minh Viễn bật cười: “Dậy thì… Tôi phục em luôn.”
Cuộc sống lặp đi lặp đi dễ khiến người ta cảm thấy nhàm chán và tẻ nhạt, nhưng họ luôn có vô số chủ đề để tán gẫu —— Hôm nay thức ăn trong căn tin thế nào? Hình như tiệm hoa tặng thêm một nhánh? Bên phía đông nam của bệnh viện có ổ mèo hoang thì phải? Hôm nay em đếm có nhiêu đây ngôi sao, nên em phải hôn anh bấy nhiêu cái nhé…
Nguyễn Tuyên gõ nhẹ vào đầu gối của Vưu Minh Viễn, sẵn tiện xoa bóp đùi cho anh: “Em có một câu hỏi hơi tế nhị.” Hắn nhìn Vưu Minh Viễn bằng ánh mắt căng thẳng. “Hình như em… mập lên một chút, đúng không?”
Vưu Minh Viễn gật đầu: “Đâu chỉ là một chút.”
“Toang rồi.” Nguyễn Tuyên cúi đầu xuống. “Một khi cái mặt của em mập lên thì khó coi…”
Nguyễn Tuyên chưa nói hết câu thì Vưu Minh Viễn đã áp đôi bàn tay vào hai bên má của hắn. Anh bóp miệng hắn thành hình chữ O, và rồi kéo mí mắt hắn lên: “Ừm. Đã kiểm tra xong. Em thế nào cũng đẹp cả.”
Vành tai Nguyễn Tuyên đỏ bừng vì thẹn thùng. Hắn kéo tay Vưu Minh Viễn xuống, đoạn đi vòng ra sau anh. Hắn cố gắng kiềm nén khóe môi đang cong lên, xoa bóp bờ vai cho Vưu Minh Viễn.
Hoàng hôn buông dần, màn đêm sà xuống. Sau bữa tối, Nguyễn Tuyên dẹp chiếc bàn nhỏ sang một bên, cởi áo khoác nằm bên cạnh Vưu Minh Viễn.
Hắn ôm eo anh, chỉ vào bầu trời bên ngoài cửa sổ như thường lệ. Một lúc sau, Nguyễn Tuyên bật thốt: “Đêm nay nhiều sao quá!”
Vưu Minh Viễn chịu đựng cơn đau dữ dội mà mấp máy môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em đừng hôn tôi thành mặt mày đầy nước miếng nữa, nhé.”
“Một, hai, ba ngôi sao…” Nguyễn Tuyên đếm cẩn thận. Và sau khi cảm thấy cơ thể của người bên cạnh thả lỏng trong vòng tay mình, hắn bèn nhìn chằm chằm vào khoảng không và lắng nghe tiếng thở yếu ớt của Vưu Minh Viễn.
Đêm về khuya, Nguyễn Tuyên vén chăn xuống giường. Hắn mở cửa ra một khe hở nhỏ, rồi lách người ra ngoài. Trong hành lang sâu thẳm chỉ có vài ngọn đèn leo lét trên bàn làm việc của bác sĩ, bóng dáng của Nguyễn Tuyên thấp thoáng mờ ảo. Từ phòng bệnh của Vưu Minh Viễn đến phòng trực của bác sĩ không xa, nhưng vì sao hắn đi chậm quá? Vì sao bước chân của hắn nặng nề đến vậy?
Nguyễn Tuyên nán lại trước cửa phòng trực một hồi, đoạn đẩy cửa đi vào. Hắn không quan tâm bác sĩ ngồi sau bàn là ai. Hắn ngã lăn ra ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay hít một hơi thật sâu. Và rồi… hắn bật khóc.
Đến khi đã khóc thỏa thuê, Nguyễn Tuyên lau qua quýt nước mắt nước mũi. Hắn ngẩng đầu, giọng run run: “Bác sĩ, Vưu Minh Viễn vô vọng thật sao?”
Hắn nâng niu tấm thẻ ngân hàng bằng hai tay, âu yếm nó trong lòng của mình. Hắn đặt tấm thẻ xuống, cố nói rõ nhất có thể: “Tôi đã tra trên mạng, thay gan chừng trăm vạn. Tôi có tiền. Bác sĩ cứu ảnh đi, được không?”
Nguyễn Tuyên sụt sùi. Hắn mặc kệ người đối diện phản ứng thế nào, bộc bạch trong vô thức: “Cả đời này tôi đều ước mình là một triệu phú. Vì tôi nghĩ, có tiền là có tất cả.”
Hắn nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ bừng vì nín thở. Hắn cắn chặt môi mình đến chảy máu, hỏi trong vô vàn bất lực và tuyệt vọng: “Bây giờ tôi đã làm được, nhưng vì sao vẫn là hai bàn tay trắng?”
Hết chương