Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai

chương 8: tiếng chim hót thứ tám

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vưu Minh Viễn. Đến giờ ăn rồi, lấy bàn ra thôi.”

“Vưu Minh Viễn, hoa tới nè. Thơm quá, anh ngửi thử đi.”

“Vưu Minh Viễn, táo ở trong chén. Em rút quần áo về sẽ kiểm tra anh ăn hết chưa.”

“Vưu Minh Viễn, em phát hiện đám mây kia giống như con kỳ lân. Mình ra ngoài đi dạo nha.”

“Vưu Minh Viễn, đêm nay nhiều sao hơn mấy đêm trước. Anh xem thử coi, em có đếm sai không.”

Một đêm nào đó của nửa năm sau, Nguyễn Tuyên cũng nằm bên cạnh Vưu Minh Viễn như thường lệ. Hắn thận trọng tránh kim truyền dịch trên mu bàn tay anh, ôm chặt lấy thân thể gầy còm này. Vưu Minh Viễn cố gắng mở to mắt, nhìn về phía ô cửa sổ bên trái. Anh dịu dàng vuốt ve vành tai của Nguyễn Tuyên.

“Một, hai…” Nguyễn Tuyên đếm sao cẩn thận.

“Mười ba, mười bốn.” Hắn quay đầu, ngạc nhiên nhìn Vưu Minh Viễn. “Đêm nay có tới mười bốn ngôi sao trên bầu trời của hai mình.”

Nguyễn Tuyên rướn người lên, thơm cái chóc vào mặt Vưu Minh Viễn: “Cho em hôn anh mười bốn cái nào.”

Khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười vui vẻ. Vưu Minh Viễn cố sức nghiêng đầu về phía Nguyễn Tuyên, để hắn hôn mình dễ hơn: “Mười lăm mới đúng, em à.”

Khi mặt trời còn chưa ló dạng, Nguyễn Tuyên đã tỉnh dậy. Hắn trông thấy Vưu Minh Viễn thức trắng cả đêm, bờ mi dài che khuất đôi mắt bơ phờ của anh. Vưu Minh Viễn như đã trút cạn sức lực cuối cùng, anh đang thở dốc từng nhịp.

Nguyễn Tuyên nhanh chóng rửa mặt đánh răng, đoạn kề môi đút cho anh hai ngụm nước ấm. Hắn vỗ về anh dưới bầu trời đang dần sáng lên, kể cho anh nghe hai câu chuyện cổ tích đẹp đẽ.

Đến giờ ăn, Nguyễn Tuyên toan lấy hộp cơm ra ngoài thì bỗng nghe thấy Vưu Minh Viễn thì thào: “Tiểu Tuyên à.”

Hắn nhắm tịt mắt, trái tim thắt lại. Nguyễn Tuyên mím môi, giữ giọng bình tĩnh nhất có thể: “Sao đó?”

“Tôi không muốn ăn.” Vưu Minh Viễn thở nhẹ, trong mắt là vẻ rụt rè và khao khát. “Em ở lại với tôi nhé.”

Nhưng trước khi Nguyễn Tuyên đi tới thì bàn tay đang giơ lên của Vưu Minh Viễn đột nhiên rơi mạnh xuống giường, hô hấp của anh ngừng lại trong giây lát.

Hộp cơm rơi thẳng xuống đất. Nguyễn Tuyên luống cuống chạy tới, vỗ liên tục vào chuông đầu giường. Hắn vội vàng đỡ sau gáy của Vưu Minh Viễn, hét toáng lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Cửa phòng bệnh mở toang. Nguyễn Tuyên buộc phải nhường chỗ bên mép giường. Hắn dựa vào cửa sổ với thân thể lạnh buốt. Hắn chắp tay trước ngực, và quỳ sụp xuống đất. Hắn cầu khẩn tất cả các vị thần linh trên trời. Nhưng, hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của bác sĩ vang lên trên đỉnh đầu.

“Anh Nguyễn. Anh Vưu gọi anh.”

Nguyễn Tuyên ngước mắt. Hắn đọc trên gương mặt họ là thương tiếc và chia buồn. Nguyễn Tuyên có linh cảm, rằng cuộc đời này của Vưu Minh Viễn phải kết thúc ở đây. Hắn giãy giũa. Hắn khóc lóc. Hắn nhào tới bên giường Vưu Minh Viễn, nắm chặt tay anh: “Vưu Minh Viễn.”

Vưu Minh Viễn đeo máy thở. Hốc mắt trũng sâu, sắc mặt u ám. Nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười với hắn, nói khẽ: “Em ơi. Tôi phải đi rồi.”

Trong đầu hắn từng diễn đi diễn lại cảnh này không biết bao nhiêu lần, song khi nó thực sự diễn ra trước mắt thì dẫu có ngàn lời nói, Nguyễn Tuyên cũng không thể thốt ra một lời.

Khuôn mặt đẫm nước mắt, hắn nói năng lộn xộn: “Nói với em một câu “Anh yêu em”, được không? Vưu Minh Viễn à, em muốn nghe.”

Nguyễn Tuyên giành giật từng phút từng giây, nhưng hắn vĩnh viễn không thể đánh bại Tử Thần.

Khoảng khắc khi ngừng thở và đồng tử tan rã, Vưu Minh Viễn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh dùng toàn bộ sức lực của mình để nói hai chữ còn quan trọng hơn “Anh yêu em” —— “Tiểu Tuyên…”

“Vưu Minh Viễn!” Nguyễn Tuyên áp trán vào lòng bàn tay lạnh lẽo của anh. Hắn gào lên. “Anh gượng thêm một chút, được không? Một ngày, một giờ, một phút, một giây cũng được. Em xin anh, xin anh…”

Âm thanh điện tử chói tai xuyên thủng màng nhĩ và đi thẳng vào tim. Nguyễn Tuyên bật khóc, gào lên trong tuyệt vọng: “Em không muốn chết. Minh Viễn, em xin anh. Em xin anh mà, em không muốn chết…”

Cây hoa quế ngát hương, có con mèo nhỏ màu cam nằm ưỡn bụng trên băng ghế hai người thường ngồi. Nhân viên chuyển phát nhanh ôm bó hoa nhài trắng đứng trước cổng. Bỗng, một tiếng thét cuồng loạn vang lên khiến người qua đường phải ngoái đầu nhìn lại. Đàn chim vỗ cánh bay về trời, tất thảy trở về với yên ắng.

Mùa thu ở Thượng Hải, ba ngày sau.

Thi thể của Vưu Minh Viễn được hỏa táng. Nguyễn Tuyên mặc đồ đen trở về phòng bệnh nơi hắn và Vưu Minh Viễn từng sống.

Các y tá đã quét dọn sạch sẽ, chắc hẳn vài ngày sau có bệnh nhân mới nhập viện. Mùi hương của Vưu Minh Viễn mà hắn thương nhớ trong căn phòng, nay đã chẳng còn đâu.

Nguyễn Tuyên đặt chiếc lọ sứ trắng trong tay xuống. Hắn đứng bên đầu giường lấy cành hoa nhài héo úa trong bình thủy tinh lên.

“Minh Viễn. Anh là người tốt nhất, và cũng khốn nạn nhất mà em từng gặp.”

Nguyễn Tuyên trút giận với thế giới bên ngoài cửa sổ, nước mắt đã cạn khô từ lâu. Hắn như một quả bóng xì hơi, đôi chân yếu ớt đến mức phải bám chặt vào cửa sổ mới có thể đứng vững.

Nguyễn Tuyên không biết mình nên đi đâu. Hắn không có đích đến trong cuộc đời. Dưới ánh nắng rực rỡ len lỏi qua ô cửa sổ, căn phòng trông ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng hắn lại chọn trốn trong góc tường tối tăm, lặng lẽ ôm lấy thân mình.

“Khốn nạn.” Nguyễn Tuyên nói.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio