Nói xong câu này, Thời Ngọc Duy đứng dậy ném cái khăn trong tay xuống đất, không thèm nhìn Diệp Niệm Ninh một cái mà chạy đi mất.
Diệp Niệm Ninh bất lực lắc đầu, không vội đuổi theo Thời Ngọc Duy, mà khom lưng nhặt khăn tay lên rồi đứng trên mái nhà ngắm phong cảnh.
"Ký chủ..."
thấy Thời Ngọc Duy đi rồi mới lên tiếng gọi Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhướng mày hỏi: "Sao vậy? Có nhiệm vụ à?"
"Không phải. Chủ Thần gửi tin nhắn cho tôi."
"Tin nhắn gì cơ?" Diệp Niệm Ninh thuận miệng hỏi, nhưng trong lòng đã có suy đoán.
"Hắn ta đến rồi. Hiện đang ở nước A, khoảng tầm ngày nữa sẽ đến đây."
cũng không ngờ Chủ Thần sẽ đến nhanh như vậy, nó vốn cho rằng ít nhất phải mất một hai tháng nữa cơ.
"Nước A? Lẽ nào cậu không nói với Chủ Thần kia của mình là cậu đang ở nước Z à?"
"Tôi có nói rồi, có thể là do thời điểm hắn đến xuất hiện lỗi kĩ thuật nên mới dịch chuyển tới nước A."
"Ừ, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi."
Diệp Niệm Ninh mím môi, không biết phải nói gì. Tuy lúc trước cậu thực sự rất muốn để rời đi, thế nhưng khi ngày này sắp tới, cậu cực kì không nỡ.
"Ký chủ, tôi phải đi rồi, sau này nhất định tôi sẽ tìm cơ hội về thăm cậu."
"Được, hy vọng lần sau, lúc cậu trở về sẽ có thân thể của riêng mình."
"Tôi cũng hy vọng vậy." khẽ thở dài, chuyện có được thân thể cho riêng mình nào có dễ như vậy. Chỉ cần Chủ Thần không mở miệng, thì nó chỉ có thể vĩnh viễn làm một hệ thống bị chi phối mà thôi.
"Thế cậu đi rồi, vậy anh có cần phải viết bài tình ca nữa không?"
"Có lẽ không viết cũng được. Nhưng nếu cậu viết, tôi sẽ tặng cậu một niềm vui bất ngờ làm phần thưởng."
"Cậu đi rồi thì làm sao tặng anh điều bất ngờ ấy được?"
"Tôi tự có cách của mình."
Diệp Niệm Ninh bĩu môi:"Được rồi, công nghệ cao."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, tầng tầng lớp lớp mây đen như muốn sà xuống.
Lấy di động ra xem thời gian, chỉ mới hơn giờ chiều, cậu thở dài. Vốn định ngắm cảnh hóng mát, kết quả nhìn thời tiết hiện tại xem, đừng nói chi hóng gió, có khi tắm mưa cũng được nữa là.
Diệp Niệm Ninh mất hứng, không ở lại trên sân thượng nữa mà trực tiếp đi tìm đạo diễn bàn về chuyện của Thời Ngọc Duy.
"Đạo diễn, trước hết ông đừng gấp chuyện của Thời Ngọc Duy, vừa nãy tôi mới mắng cho cậu ta một trận rồi, nhưng có lẽ vẫn cần thêm thời gian cho cậu ta ngẫm nghĩ, vì giữa cậu ta và Khương Khuynh quả thật có một ít ân oán cá nhân, vậy nên..."
Diệp Niệm Ninh nhún vai, nhận lấy đồ uống đạo diễn đưa cho rồi lập tức khui ra nhấp một ngụm.
"Cậu Thời với Khương Khuynh có khúc mắc riêng, ừm... thầy Diệp nói vậy thì tôi hiểu rồi. Bằng không tôi thật không hiểu vì sao cậu Thời lại phải làm như vậy!" Đạo diễn cười hai tiếng, bước tới trước mặt Diệp Niệm Ninh vỗ vỗ vai cậu, "Nếu thầy Diệp đã ra mặt giúp tôi rồi, vậy tôi đây cũng cần không quản nhiều nữa. Cảm ơn cậu đã nguyện ý giúp tôi, giúp cho chương trình này, và cả nhóm thực tập sinh nữa."
Diệp Niệm Ninh lễ phép cười:"Chao ôi! Cũng đâu phải chuyện to tát gì. Đạo diễn, ông cứ bận tiếp đi, tôi tan làm rồi về khách sạn trước đây, mai gặp lại."
"Được rồi, mai gặp lại!"
Trò chuyện với đạo diễn xong, Diệp Niệm Ninh liền nhanh chân bước ra ngoài. Hôm nay cậu không có mang dù, mà hai người Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đang ăn cơm với nhà đầu tư nên không ở cùng cậu. Cậu sợ đợi thêm lát nữa trời sẽ mưa, đành phải nhanh chân trở về khách sạn.
May thay là hôm nay cậu đã hoàn thành hết những việc cần làm, tuy vẫn chưa được Thời Ngọc Duy tha thứ nhưng cậu cũng không gấp. Đợi Thời Ngọc Duy hết giận cậu lại đi xin lỗi thêm lần nữa vậy, khen cậu ta nhiều một tí, có lẽ Thời Ngọc Duy sẽ tha thứ cho cậu thôi.
Tuy rằng cậu cảm thấy mình với Thời Ngọc Duy cãi nhau như vậy có hơi ấu trĩ, nhưng hết cách rồi, lời cậu nói quả thật đã chạm tới điểm mấu chốt của cậu ta, mà Thời Ngọc Duy tức giận như vậy có lẽ là vì cậu đứng ở phía đối lập với cậu ta.
Đây là điểm mà Thời Ngọc Duy không thể chịu được nhất, dù Diệp Niệm Ninh có hơi đau lòng cho cậu ta nhưng cậu vẫn không thể thỏa hiệp được. Nếu đây chính là tiền đồ của cậu, thì còn dễ nói, dù sao ngoại trừ là ca sĩ thì cậu còn là một phú nhị đại, muốn ra bài hát lúc nào cũng được.
Nhưng đối mặt với lần này là cả tương lai của rất nhiều người, tuyệt đối không thể nhượng bộ được. Tuy trong nhóm thực tập sinh đó cũng có vài người là con nhà giàu, nhưng đa số lại xuất thân từ các gia đình bình thường. Bọn họ vất vả lắm mới đi tới hiện tại, không thể chỉ vì Thời Ngọc Duy tùy hứng hồ đồ mà để giấc mơ của họ bị chôn vùi.
Quay về khách sạn, Diệp Niệm Ninh phải đấu tranh tâm lý rất lâu, thật ra cậu muốn nói chuyện này với Thời Yến An. Vì lỡ như lời cậu nói không lay động được Thời Ngọc Duy, thì lúc đó để Thời Yến An ra mặt nói chuyện cũng sẽ tiện hơn nhiều. Cậu vẫn nhớ Thời Ngọc Duy từng nói rằng, ở Thời gia cậu ta chỉ công nhận một mình Thời Yến An là anh trai!
Mà đồng thời cậu cũng rất do dự, Thời Yến An căn bản không hề quen biết những thực tập sinh kia. Cậu dựa vào đâu mà nhờ Thời Yến An đi khuyên em trai mình vì những người xa lạ đây? Hơn nữa nếu cậu thật sự nói chuyện này cho Thời Yến An thì chính là mách lẻo rồi, Thời Ngọc Duy chắc chắn sẽ lại tức giận cho xem.
"Chậc, phiền quá đi mất!"
Diệp Niệm Ninh gãi đầu, ném điện thoại sang một bên, quyết định không thèm nghĩ nữa, soạn nhạc quan trọng hơn.
Tuy vẫn chưa ấn định thời gian cụ thể cho buổi concert nhưng thời gian đại khái được xác định là vào mùa hè.
Còn về Album thì nhất định phải phát hành trước concert, nếu không thì chả biết phải hát bài nào. Mặc dù có thể hát bài của người khác, nhưng đây là concert lớn đầu tiên của cậu, đương nhiên là cậu hy vọng toàn bộ quá trình đều có thể hát bài của mình rồi.
"Tinh tinh! Tinh tinh!"
Chuông điện thoại vang lên mấy tiếng, Diệp Niệm Ninh buông bút, cầm di động lên nhìn lướt qua, là Tống Tử Khiêm nhắn tin cho cậu.
( Người đại diện Tống đại): Cậu về khách sạn chưa hay còn đang ghi hình?
( Người đại diện Tống đại ): Tôi thấy hình như trời sắp mưa rồi.
( Niệm Niệm ): Về rồi. Khi nào anh với Ngư Nhi về?
( Người đại diện Tống đại ): Nhà đầu tư bên này đã xong xuôi cả rồi, nhưng mà lát nữa bọn tôi phải đi tranh một hãng đại diện giúp cậu, còn phải coi tình huống ra sao đã.
(Niệm Niệm): Hãng nào thế?
( Người đại diện Tống đại ): Đại sứ toàn cầu cho Collapsar, nếu giành được, cậu sẽ là người phát ngôn đầu tiên đến từ Châu Q của bọn họ.
(Niệm Niệm): . Chúc anh may mắn.
Collapsar là một thương hiệu mỹ phẩm, từ những năm thế kỷ trước đã bắt đầu nổi tiếng toàn cầu, dẫu bây giờ độ hot đã giảm nhưng dù sao cũng là một thương hiệu uy tín lâu đời, về mặt chất lượng chưa bao giờ xuất hiện sai sót.
Nếu lần này có thể trở thành người phát ngôn toàn cầu cho họ thì giá trị thương mại sẽ tăng lên rất nhiều, cũng sẽ giúp ích cho việc giành giải STARS Nam ca sĩ xuất sắc nhất của cậu.
( Người đại diện Tống đại ): Uầy! Cái này chỉ có thể dựa vào may mắn thôi. Vừa nãy cậu đang viết nhạc hay làm gì vậy?
( Niệm Niệm ): Viết nhạc!
( Người đại diện Tống đại ): Đừng viết nữa, dạo này sáng cậu viết, tối cậu cũng viết, đừng để mình viết đến ngu luôn đấy, tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt vào.
( Niệm Niệm ): Không thể nghỉ ngơi được! Đây không phải là nhiệm vụ quan trọng gấp rút à!
( Người đại diện Tống đại ): Cơ mà tôi thấy hình như cậu cũng không có linh cảm gì, thường xuyên ngồi một chỗ suy nghĩ rất lâu nhưng một chữ cũng nặn không ra.
( Niệm Niệm ): Không nhắc thì thôi, anh vừa nhắc tới là lại ....đau lòng QAQ.
( Người đại diện Tống đại): Hay là vậy đi, hôm nay cậu livestream một hai tiếng đồng hồ, thảo luận với fans một chút về lời bài hát, hoặc cậu cũng có thể để họ gửi chuyện cũ của mình đến, như vậy không phải sẽ dễ tìm linh cảm hơn sao! Với lại cũng đã lâu cậu không livestream, ngày nào fans của cậu cũng gửi quá trời tin nhắn tới, đến mức tôi có hơi bực thật rồi đấy.
( Niệm Niệm ): Câu kế của anh mới là trọng điểm phải không? [Mỉm cười.jpg]
( Người đại diện Tống đại ): Chuyện này không quan trọng! Quan trọng là bây giờ cậu phải lập tức livestream cho tôi! Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi tới nơi rồi.
( Niệm Niệm ): Ừ, Ok. Giờ em mở livestream liền đây.