Sau khi Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm nói chuyện xong thì vào phòng ngủ lấy điện thoại dự phòng và giá đỡ, mặc dù có rất ít cơ hội để hai thứ này xuất hiện, nhưng cậu luôn đặt nó trong vali của mình, mục đích là để dự phòng cho buổi livestream.
Cậu mở vali, nhanh chóng tìm thấy điện thoại và giá đỡ, đang định cầm hai thứ này đi ra ngoài, thì chợt phát hiện có thứ gì đó màu hồng phấn ở dưới đáy vali... là đồ lót.
???
Khuôn mặt Diệp Niệm Ninh hiện đầy dấu chấm hỏi, cậu cầm đồ lót lên, nhìn thoáng qua rồi lại vội vàng bỏ xuống.
Mịa, thứ này sao lại ở đây?
Rốt cuộc cái này chạy vào trong vali của cậu khi nào vậy? Mẹ nó, không phải là mình có nhân cách thứ hai đấy chứ? Hay thực ra thứ này là do cậu mua sau khi say xỉn hả?
Diệp Niệm Ninh ôm một bụng hoài nghi cuộc đời bước khỏi phòng ngủ, cậu lắc đầu, quyết định livestream trước đã, live xong thì sẽ xử lý món đồ kia sau, nếu thứ này mà để người khác biết được, chắc sẽ nghĩ rằng cậu là một tên đáng khinh mất.
"Chậc, tuyệt đối không thể để cho người ta biết được, không thì hình tượng của mình sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều."
Diệp Niệm Ninh vừa oán thầm vừa mở Weibo ra soạn bài rồi đăng lên.
Đừng hỏi bố Ninh có ở đây không V: Livestream Ngân Hà, sắp bắt đầu ngay đây, các tình yêu!
"Ngồi canh ngay đây! Bố Ninh nhanh lên! Đừng bắt con đợi lâu!"
"Ố kề! Lập tức đến ngay!"
"Tui phải tặng quà cho Niệm Niệm! Tui muốn Niệm Niệm để ý tới tui!"
"Lầu trên cậu là vị thành niên phải không? Nếu là vị thành niên thì đừng tặng gì cho Niệm Niệm, anh ấy mà biết là sẽ giận đó. Còn nữa, tuyệt đối cũng đừng tặng quà quá đắt tiền, tui nhớ có lần livestream, chỉ vì fans tặng rất nhiều quà mà Niệm Niệm tức đến nỗi ngưng live luôn đó."
"Làm fan bố Ninh khó thiệt, vất vả lắm tui mới dành dụm được chút ít tiền để tặng quà cho anh ấy. Thế mà anh ấy lại không muốn, không những không cần mà còn mắng người ta nữa chứ. Quá khó khăn!"
"Lầu trên nói đúng ghê! Tui bị ảnh điểm danh chỉ vì tặng quà nè, hiu hiu hiu~"
Diệp Niệm Ninh không quá quan tâm đến bình luận, sau khi lắp xong giá đỡ thì cậu mở app Ngân Hà, rồi trực tiếp mở phòng livestream.
Mới mở nên khá ít người vào phòng, Diệp Niệm Ninh cũng không vội trò chuyện, lại tiếp tục điều chỉnh độ cao và ánh sáng.
Khoảng năm phút sau, số lượng người tăng lên, khi gần khoảng vạn người rồi cậu mới ngồi trên thảm, mỉm cười rạng rỡ trước ống kính, vẫy vẫy tay, "Hello Hello! Lâu rồi không gặp!"
"Ừm... Thật ra hôm nay live stream là do tui có một nhiệm vụ. Gần đây tui không có linh cảm sáng tác lắm, muốn hỏi mọi người để mượn chút cảm giác ấy mà, dù sao thì cái gọi là linh cảm này không thể nói có là có ngay được.
Tui hy vọng, chính là mọi người có thể đem một sự kiện mà các bạn cảm thấy đau buồn, hoặc là điều gì đó luyến tiếc nhất trong cuộc sống của mình từ trước đến nay, viết ra thật kỹ càng và tỉ mỉ, sau đó chia sẻ qua cho tui."
Diệp Nam Ninh mím môi, sau khi nói xong liền nhìn về phía làn đạn không ngừng hiện trên màn hình.
"Chuyện tui thấy nuối tiếc có rất nhiều, không biết nên nói cái nào đây..."
"Là nhắn riêng trên Weibo hay nhắn riêng trên Ngân Hà vậy ạ?"
"Chuyện thế nào cũng được sao? Chỉ cần là chuyện mà bản thân cảm thấy tiếc nuối và đau buồn thôi à?"
"Thực ra điều tui tiếc nuối nhất chính là không thể để anh biết đến em..."
"Lần này, tất cả bài hát trong Album chắc không phải đều là kiểu khó có thể nguôi ngoai đấy chứ?"
"Ai đã nói câu điều đáng tiếc nhất là không thể để Niệm Niệm biết đến mình vậy? Đồng chí à, thật đau lòng!"
Rất nhiều bình luận Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp đọc hết thì đã trôi đi mất, cậu nhíu mày, chọn vài câu hỏi trọng điểm rồi trả lời, "Không biết nên nói chuyện nào? Bạn cứ kể về câu chuyện mình cảm thấy đáng tiếc nhất là được.
Tin nhắn à, vậy nhắn Weibo đi. Sau khi soạn bài của mình thì nhớ kèm theo bốn chữ, bốn chữ này là "gửi chuyện cũ", như vậy tui mới biết là các bạn gửi bài, nếu không tui sẽ không xem đâu. Quản trị viên hãy ghim những lời tui vừa nói lên màn hình, cảm ơn."
Diệp Niệm Ninh thoáng dừng lại, trầm ngâm nhìn comment đang được spam rất nhiệt "Đáng tiếc nhất chính là không thể để anh biết đến em", rồi tiếp tục nói: "Album lần này chính là khó lòng bình thản, nên cần các bạn phải cảm thấy tiếc nuối và khổ sở. Hơn nữa lần này tui nói rất nghiêm túc, mấy người đừng cho là tui đang nói giỡn, nếu tui phát hiện có ai gửi chuyện vớ vẩn linh tinh gì đó, thì chờ bị chặn đi!"
Dứt lời, Diệp Niệm Ninh còn lộ ra vẻ mặt mà cậu cho rằng rất hung dữ, nhưng thật ra lại chẳng có chút xíu lực uy hiếp nào cả. Trái lại còn khiến những người đang xem livestream thấy cậu rất đáng yêu.
"Nói thật thì, có hơi đáng yêu."
"Nói dối, bị dọa tới nơi rồi nè."
"Tui sợ quá à~"
Diệp Niệm Ninh trợn tròn mắt nhìn mấy bình luận này, ngay khi cậu đang suy nghĩ xem có nên mắng bọn họ hay không thì điện thoại đổ chuông.
Cậu cầm điện thoại bên cạnh lên, sau khi thấy dòng ghi chú, đôi mắt ánh lên ý cười, nhưng xét đến bây giờ mình đang livestream, cậu liền thu liễm lại.
"Tui đi nghe máy."
Diệp Niệm Ninh khẽ cười một cái trước camera, nhấn cậu nhận máy rồi đặt sát bên tai, "Alo, Yến An."
Thực ra theo bản năng cậu vốn định tránh camera, nhưng như vậy lại cảm thấy như quá cố ý, nên cậu đành phải đối mặt với nó gọi điện thoại với Thời Yến An.
"Ừm, em đang làm gì vậy?"
Thời Yến An ngồi trong văn phòng, một tay cầm điện thoại, tay kia đang xoay một chiếc bút máy, khuôn mặt dù tràn đầy ý cười nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mệt mỏi.
"Tôi đang livestream!"
"Livestream? Vậy có phải cuộc gọi này anh gọi tới không đúng lúc rồi không..."
Thời Yến An bật máy tính lên, đầu tiên là mở Weibo ra xem thử, sau khi biết Diệp Niệm Ninh đang livestream ở Ngân Hà liền dùng máy tính làm việc của mình tải app Ngân Hà xuống, sau khi tải xong, anh lập tức tìm kiếm Diệp Niệm Ninh.
Quả nhiên, đúng thật là đang livestream, hơn nữa còn làm trò bắt máy của mình trước mặt vạn người.
"Hừm! Không sao đâu, suy cho cùng các fans vẫn phải làm quen thôi."
"Làm quen cái gì?" Thời Yến An bắt được lỗ hổng trong lời nói của Diệp Niệm Ninh, cười truy hỏi.
"À... Cái này thì..."
Diệp Niệm Ninh hận không thể lôi bản thân vừa thốt lên câu kia ra mà đập cho chết, sao có thể tùy tiện thốt lên một câu như vậy chứ?
"Được rồi, nếu em không nói nên lời thì đừng nói." Thời Yến An nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Niệm Ninh trên màn hình, khẽ cười sau đó lại nói: "Vậy anh không làm phiền em nữa, sau khi kết thúc thì gửi WeChat cho anh."
"Ok."
Cúp máy rồi, Diệp Niệm Ninh nhìn màn hình spam tới một chuỗi , bất đắc dĩ thở dài: "Mọi người đừng tạo sóng nữa, tui với Yến An thực sự chỉ là bạn bè thôi."
Thế nhưng khi Thời Yến An nhìn thấy làn đạn bị spam trên màn hình, tâm tình của anh lại khác hoàn toàn so với Diệp Niệm Ninh.
Không hiểu sao, anh cảm thấy lòng hư vinh của bản thân đã được thỏa mãn tới cực đại.
Mà ngoại trừ chút ngoài ý muốn nho nhỏ này, Diệp Niệm Ninh và các fans thực sự trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Đặc biệt hơn là, có vài lời nói của fans đã cho cậu rất nhiều linh cảm.
Để cảm ơn những fan đã dành ra nhiều thời gian để trò chuyện với mình lâu đến vậy, trước khi kết thúc livestream, cậu hỏi các fans: "Cảm ơn mọi người đã chia sẻ cho tui nhiều mẩu chuyện và linh cảm, mọi người có muốn thứ gì không? Tui có thể bốc thăm trúng thưởng trong phòng livestream tặng cho mọi người. Chẳng qua là phải nằm trong phạm vi mà khả năng kinh tế của tui có thể chấp nhận được."
"Gì em cũng không muốn, chỉ muốn được nhìn thấy anh nhiều thêm một chốc thôi!!!"
"Tui muốn vé vào concert, tui sợ tốc độ tay của mình không nhanh, tranh không được QAQ."
"Muốn album và vé concert!"
"Không muốn thứ nào hết. Em muốn bây giờ anh hát một bài xem là quà!"
"A a a a a! Hát đi anh!"
"Em muốn nhìn phòng ngủ của anh một chút xíu..."
"Mị cũng muốn xem! ( nụ cười dần dần thiếu sự trong sáng )"
Diệp Niệm Ninh nhanh chóng nhìn lướt qua bình luận, uống vài ngụm nước khoáng rồi mới nhẹ giọng trả lời: "Concert và album vẫn còn đang chuẩn bị, nên bây giờ tui không bốc thăm trúng thưởng cho mọi người được. Nhưng nếu các bạn "gửi chuyện cũ" riêng vào phần tin nhắn của tui, được tui chấp nhận hoặc truyền cảm hứng cho, tui nhất định sẽ tặng album hoặc vé vào concert.
Còn về việc hát này thì, bây giờ tui cũng không muốn hát cho lắm. Dù sao cũng đã trò chuyện với các bạn lâu vậy rồi, nên tui thấy có hơi mệt."
"Phòng ngủ sao... Ừm..." Diệp Niệm Ninh suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại trên giá đỡ xuống, vừa bước về hướng phòng ngủ vừa nói với các fans: "Phòng ngủ thì có thể cho mọi người xem, nhưng phòng trong khách sạn cũng không có gì hay để ngắm cả!"
Bởi để xem phòng ngủ nên Diệp Niệm Ninh đổi camera trước thành sau, nhưng vừa mới tiến vào phòng ngủ chưa đầy hai phút. Cậu chợt nhớ ra trước lúc livestream, món đồ "kia" mà mình tìm thấy vẫn chưa được cất.
Cậu lo lắng liếc nhìn thoáng qua vali, vừa vặn trông thấy được món đồ "ấy". Trong lòng thầm mắng bản thân mình sơ ý, ngoài miệng còn không ngừng tụng kinh: Tuyệt đối đừng có phát hiện.
Tuy nhiên đôi lúc, sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Chắc có lẽ là khi cậu vừa mới bước vào phòng ngủ, vô tình camera dừng lại trên vali hai giây, chưa đầy một phút sau, đã có người spam chuyện này trong phòng livestream.
Diệp Niệm Ninh bị thế trận này dọa sợ tới mức không dám nói tiếp, chỉ có thể vội vã tắt live.
Rồi sau đó cậu ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường hét lên với trần nhà một câu: "Mẹ nhà nó, rốt cuộc là đứa nào!"
[Tác giả có điều muốn nói]: Vì sao món đồ này lại ở trong vali của Diệp Niệm Ninh, mọi người còn nhớ không? Không nhớ thì xin mời quay lại chương .
Editor: Mấy câu như Ố kề, hiu hiu hiu, bla bla không phải do nhà chế ra đâu mà tác giả dùng đó QAQ – mỗi lần tới phần cmt hay gì đó là bả dùng ngôn ngữ mạng hà~ >□