Thời đại Internet rất nhanh nhạy, đặc biệt là vừa rồi có hơn vạn người trong phòng livestream của Diệp Niệm Ninh. Thế là chưa đến nửa tiếng sau, Weibo đã bị tê liệt vài phút vì sự cố này của Diệp Niệm Ninh.
Lúc này, cậu cũng không biết liệu mình nên cảm thấy may mắn vì lưu lượng và sự nổi tiếng của bản thân, hay là nên thông cảm cho tình cảnh éo le của mình.
Rõ ràng thứ đó hoàn toàn không phải là của cậu, sao lại chạy vào trong vali của cậu chứ? Hơn nữa tại sao bản thân lại không nhớ ra chuyện này sớm hơn chút? Nếu nhớ ra sớm hơn thì chắc chắn cậu sẽ không dại dột gì mà bước vào phòng ngủ, nào cũng sẽ có mớ phiền phức này!
Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại, mở Weibo ra xem thử thì thấy mọi thứ đã bình thường trở lại, cậu thở dài, chấp nhận số phận mà vào nhìn hot search.
Kết quả không xem thì không sao, nhưng vừa thấy... cậu liền hãi không thôi...
Chậc! Thực ra cũng chẳng có gì đáng để hãi hết cả, không phải chỉ là cậu nằm trên top hot search thôi sao! Chả phải chỉ vì cậu mà Weibo bị tê liệt vài phút thôi à! Cũng chỉ là nói cậu đang yêu đương thôi mà! Không phải chỉ là nói cậu...
"Diệp Niệm Ninh là bisεメual? Còn bắt cá hai tay nữa? Ôi má ơi! Sao chuyện này chính mình còn không biết gì hết vậy!"
Diệp Niệm Ninh ấn vào bài viết đầu tiên, nhìn không tới mấy giây mà đã bị nội dung của nó làm cho hoảng hốt.
Cậu trợn mắt há mồm nhìn những dòng chữ kia, sao thế này? Bây giờ mấy người đăng bài ai cũng có trí tưởng tượng phong phú như vậy à?
Nhanh chóng lướt hết nội dung của bài viết, Diệp Niệm Ninh vào khu bình luận xem qua vài lần, phần lớn đều tỏ ra ngạc nhiên và mong cậu sớm phản hồi, còn một số người quay lưng, từ fan thành anti, hơn nữa còn bắt đầu mắng mỏ.
"Nên xử lý việc này như thế nào đây?"
Diệp Niệm Ninh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, điện thoại trong tay không ngừng vang lên tiếng thông báo tinh tinh. Cũng chẳng cần nghĩ, trong những người gửi tin nhắn cho cậu chắc chắn có Thời Yến An và anh trai.
Tống Tử Khiêm còn đang bận chuyện đại ngôn, chắc là không có thời gian xem điện thoại, nếu anh ta mà biết được, có lẽ sẽ ngay lập tức oanh tạc điện thoại của cậu.
Cậu mở WeChat, đúng như dự đoán, Thời Yến An và Diệp Thanh Lâm đều đã gửi cho cậu vài tin nhắn.
Diệp Niệm Ninh còn chưa biết nên giải thích chuyện này cho Thời Yến An thế nào, đành phải chọn nói chuyện với Diệp Thanh Lâm trước, sẵn tiện có thể thảo luận cách giải quyết luôn.
( Anh trai thân yêu ): Diệp Niệm Ninh, em đang làm gì vậy?
( Anh trai thân yêu ): Chỉ livestream tìm linh cảm thôi mà em cũng có thể lật xe, anh cũng phục em luôn rồi.
Lật xe (chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.
( Anh trai thân yêu ): Em nói thật với anh đi, rốt cuộc em có đang yêu đương không? Hay là nói em đã tìm cô gái nào lăn giường rồi?
( Anh trai thân yêu ): Không phải anh muốn mắng gì em đâu, xem cái đức hạnh của Thời Yến An. Nếu biết em đùa giỡn cậu ta, thì chắc chắn sẽ bay tới chỉnh em một trận.
Bởi vậy mới nói, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nếu em nói thật, có lẽ trước khi cậu ta đánh em anh còn có thể cản chút đỉnh.
Từng câu nói của Diệp Thanh Lâm đều rất thẳng thắn, mà mỗi một câu nói đó đều đâm thẳng vào trái tim của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh lười soạn tin cũng lười ghi âm, trực tiếp gọi qua cho Diệp Thanh Lâm.
Đang định gọi cho bộ phận quan hệ công chúng để bên đó giải quyết vấn đề, Diệp Thanh Lâm chợt khựng lại khi thấy cuộc gọi, tiếp đó anh quay về văn phòng để nghe máy.
"Alo, tình hình của em thế nào?" Diệp Thanh Lâm cau mày hỏi.
"Chính em cũng không rõ tình hình hiện giờ ra sao nữa."
Diệp Niệm Ninh ngồi trên giường, bất đắc dĩ nói.
"Em..." Diệp Thanh Lâm thở dài, "Em không có làm chuyện kia với cô gái nào chứ?"
"Đương nhiên là không rồi!"
"Nếu thật sự không phải chuyện đó, thì sao trong phòng em lại có món đồ ấy? Đừng nói là em mua đó nha?"
Diệp Thanh Lâm mạnh dạn suy đoán.
Nhận thấy suy nghĩ của Diệp Thanh Lâm đã bay lên sao Hỏa, Diệp Niệm Ninh vội vàng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, "Không thể nào! Em là nam, hơn nữa còn thích đàn ông, sao có thể mua cái loại đồ thế được!"
"Được rồi, anh không quan tâm làm sao món đồ này lại xuất hiện trong phòng của em, nhưng nếu đã đặt nó ở bên ngoài như thế, có nghĩa là em đã biết món đồ này ở trong phòng của mình. Nếu đã biết thì tại sao em lại không giấu? Hoặc vứt nó đi?"
"Em...em quên mất."
Diệp Niệm Ninh vươn tay gãi gãi đầu, chột dạ nói.
"... Có phải là lâu lắm rồi anh chưa đánh em đúng không."
Diệp Niệm Ninh thấy giọng điệu của Diệp Thanh Lâm không đúng lắm, tốc độ nói lập tức nhanh hơn, "A... Anh à, chuyện này anh không cần phải bận tâm đâu, em tự có cách giải quyết. Cứ vậy nhé, tạm biệt, tạm biệt! Anh tiếp tục làm việc đi!"
Diệp Thanh Lâm nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, khẽ cười một tiếng rồi ra khỏi văn phòng, anh đi đến trước bàn làm việc của Tiêu Bình, gõ tay lên bàn làm việc, nhàn nhạt nói: "Thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng, mở một cuộc họp."
Còn Diệp Niệm Ninh sau khi trò chuyện điện thoại với Diệp Thanh Lâm xong liền gọi cho Thời Yến An, chỉ sau mấy giây điện thoại đã thông, Diệp Niệm Ninh chưa kịp sắp xếp câu chữ thì đã bị năm câu hỏi liên tiếp của anh làm ngây người.
"Sao em không trả lời WeChat của anh?"
"Món đồ đó từ đâu mà có?"
"Rốt cuộc thì em thích con trai hay con gái?"
"Hay là nói em thích cả hai?"
"Có phải bên cạnh em có ai hay không?"
Diệp Niệm Ninh xoa xoa huyệt Thái Dương, im lặng một lúc rồi nói: "Yến An, anh bình tĩnh trước đã. Chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tôi cũng không biết sao món đồ đó lại ở trong vali của mình. Tôi cũng mới biết trước lúc livestream thôi, chẳng qua lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng livestream nên không kịp cất đi, sau đó lúc tham quan phòng ngủ, tôi cũng quên béng mất chuyện này."
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
Thời Yến An nghe Diệp Niệm Ninh nói vậy thì khẽ thở phào một hơi, căng thẳng trong lòng cũng bớt được chút đỉnh.
"Chuyện này..." Diệp Niệm Ninh nghẹn một hồi, sau đó nói ngắn gọn: "Tôi không có tình nhân nào cả, vả lại tôi cũng chỉ thích con trai."
Thời Yến An lại thở phào tiếp, mím môi, "Ừm, không được gạt anh."
"Tuyệt đối không gạt anh. Nếu tôi dám gạt anh, thì cả đời này tôi sẽ không nhận được giải Nam ca sĩ xuất sắc nhất của STARS!"
Lời thề này đối với Diệp Niệm Ninh đã xem như là lời tàn nhẫn nhất rồi.
Thời Yến An cũng biết Diệp Niệm Ninh có bao nhiêu mơ ước tới giải thưởng của STARS, nên khi cậu nói câu này, anh đã hoàn toàn yên tâm, cũng biết Diệp Niệm Ninh sẽ không lấy chuyện này ra để dỗ mình.
"Được rồi, anh tin em. Chỉ có điều hiện tại trên mạng đang có rất nhiều người bôi nhọ em, em vẫn nên nhanh chóng làm sáng tỏ đi, anh cũng sẽ giúp một tay."
"Ok, tạm biệt!"
"Tạm biệt, nhớ vứt món đồ đó đi."
"Được."
Diệp Niệm Ninh cảm thấy Thời Yến An chính là trạm năng lượng của mình, chỉ mới trò chuyện với anh vài câu, nhưng cậu đã cảm thấy cả người tràn ngập sức chiến đấu, bực bội trong lòng cũng hóa thành hư không.
Cậu hoạt động gân cốt, nhấp vào Weibo, nhanh chóng soạn thảo một đoạn văn dài rồi up lên.
Bố Ninh chỉ thích đàn ông V: Về sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong livestream hồi chiều, tôi tó ý rất xin lỗi vì đã khiến mọi người phải hoảng hốt, thật sự xin lỗi.
Mặc dù tôi không thể giải thích vì sao món đồ "ấy" lại xuất hiện trong vali của mình, nhưng những chuyện khác tôi có thể giải thích.
Ví như việc tôi là bisεメual hay bắt cá hai tay gì đó, chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, tôi chỉ thích đàn ông mà thôi. Về việc bây giờ tôi và @ Thời_Yến An chưa tới với nhau, tôi cũng không hề xem anh ấy là lốp xe dự phòng hay gì đó cả. Tuy hiện giờ anh ấy vẫn đang theo đuổi tôi, nhưng điều đó không cản trở việc chúng tôi qua lại bình thường.
Anh ấy rất tuấn tú cũng rất ưu tú, xin mọi người đừng làm phiền anh ấy, cứ trực tiếp mắng chửi tôi là được, cảm ơn sự hợp tác của mọi người.
Tôi chưa có người yêu, không phải bisεメual, không một chân đạp hai thuyền. Tôi không biết tại sao món đồ đó lại nằm trong vali của mình, không giải quyết kịp thời là lỗi của bản thân, nhưng nếu mọi người vì thế mà tung tin đồn không đúng sự thật, vậy thì cứ gặp nhau ở tòa.
Sau cùng, nhân tiện nói vài câu về việc gửi bài, xin mọi người sau khi gửi bài rồi nhất định phải kèm thêm một câu "Gửi chuyện cũ" cho tôi, thế thì tôi mới xem được! Hơn nữa phải là chuyện mà bạn cảm thấy tiếc nuối hoặc đau khổ nhất! Nếu câu chuyện cũ ấy của bạn truyền cảm hứng cho tôi, thì sau đó tôi sẽ gửi cho bạn một Album hoặc một vé vào concert!