Trên màn hình là gương mặt gầy gò hiện rõ quầng mắt thâm đen của Diệp Thanh Lâm, tay anh cầm dao đặt lên cổ tay mình như đang chuẩn bị cắt một đường xuống. Diệp Niệm Ninh đứng trước màn hình nhìn anh, trong lòng không khỏi khẩn trương, chỉ sợ Diệp Thanh Lâm thật sự cắt xuống. Nhưng cũng may là chưa, Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài xuất hiện kịp thời ngăn chặn hành động cắt cổ tay của Diệp Thanh Lâm.
"Thanh Lâm, con bình tĩnh đi! Thím biết con tự trách mình, nhưng bây giờ chuyện của Niệm Niệm còn chưa xong, bọn Lâm Mục cùng Trần An Dao kia, chúng nó vẫn chưa phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào. Nếu con thật sự cứ thế mà đi, Niệm Niệm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con!" Dương Thục Dĩnh ngồi xuống trước mặt Diệp Thanh Lâm, đôi mắt đỏ hoe nói với Diệp Thanh Lâm.
Diệp Hoài đứng bên cạnh vội vàng giành lấy dao trong tay Diệp Thanh Lâm.
Diệp Thanh Lâm lau sạch nước mắt, đứng lên lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, mở nắp lấy hai viên thuốc, không nói một lời nuốt xuống.
Diệp Niệm Ninh nhìn lọ thuốc kia, trong lòng vô cùng phức tạp, đó là thuốc chống trầm cảm. Kiếp trước cậu cũng đã thử dùng qua mấy ngày nhưng sau thấy vô dụng nên đã bỏ.
Những hình ảnh không ngừng hiện lên, lúc này Diệp Niệm Ninh mới biết rất nhiều chuyện mà trước kia cậu không biết, cũng cảm nhận được biết bao ấm áp lẫn chua xót.
Cậu đã biết anh của mình sau khi mình chết đã sống khổ sở như thế nào, cũng thấy chú hai và thím hai của mình mỗi ngày đều đứng trước mộ của ba mẹ cậu nói lời xin lỗi sau khi cậu qua đời. Còn có Thời Ngọc Duy, Cố Tầm Hạc, Lâm Nguyệt Mạn và Thẩm Ý Phong, mỗi ngày vì cậu mà chửi mắng lũ anti-fan, cũng vì muốn giữ lại thanh danh cho cậu.
Tuy rằng Diệp Niệm Ninh cảm thấy bọn họ làm những việc ấy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cậu thực sự rất cảm động. Màn hình đột nhiên tắt, tiếp theo là một luồng sáng xuất hiện, Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp phản ứng đã trở về hiện thực.
Cậu ngây người một lúc, đến khi cậu xem lại màn hình máy tính thì phát hiện folder kia đã biến mất, mọi thứ cậu vừa xem qua dường như chỉ là một giấc mơ.
"Bảo bối, anh về rồi đây! Em đặt đồ ăn chưa?"
Nghe Thời Yến An hỏi, Diệp Niệm Ninh vội vàng đem hộp nhẫn giấu xuống gối, sau đó đáp lại: "Em đặt rồi".
"Vậy được rồi, tưởng em chưa đặt thì tụi mình ra ngoài hẹn hò đi. Nhưng em đã đặt rồi thì tụi mình ăn trước rồi đi cũng được."
Thời Yến An đổi giày xong liền vào bếp, mở tủ lạnh ra lấy nước uống.
Mà Diệp Niệm Ninh tắt laptop xong cũng chỉ ừ lại một tiếng, không nói gì thêm.
Thời Yến An cảm thấy Diệp Niệm Ninh có gì đó không đúng. Vừa ra khỏi bếp, anh mới phát hiện Diệp Niệm Ninh đã khóc nước mắt đầy mặt.
Anh hoảng hốt, vội vàng lấy khăn ra bước đến chỗ Diệm Niệm Ninh. Động tác anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệp Niệm Ninh, dịu dàng hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy? Sao lại khóc? Có phải có ai bắt nạt em không?"
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, cầm lấy chiếc khăn trong tay anh tự lau mặt: "Em không sao, chỉ là vừa nãy ngủ gặp ác mộng thôi."
Thời Yến An cau mày, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng: "Là ác mộng gì thế?"
"Em cũng không nhớ rõ".
Diệp Niệm Ninh cũng không định kể chuyện vừa rồi cho Thời Yến An, bởi vì nếu anh biết thì nhất định sẽ lo lắng. Hơn nữa, Thời Yến An cũng không phải người được sống lại như cậu, anh không hiểu hết được kiếp trước của cậu, cho nên cậu cũng không cần thiết nói chuyện này với anh.
Dù sao cũng đều là chuyện của kiếp trước.
Thời Yến An biết Diệp Niệm Ninh đang lừa mình. Tuy anh và Diệp Niệm Ninh cũng chỉ mới bên nhau được vài tháng, nhưng có một vài thói quen của cậu anh vẫn biết rõ, ví dụ như khi nói dối Diệp Niệm Ninh sẽ sờ tai của mình.
Mà khi Diệm Niệm Ninh trả lời anh, cậu đã đưa tay sờ tai.
"Được, nhưng sau này nếu em còn gặp ác mộng nữa thì phải nói với anh. Tuy anh không thể làm em quên đi ác mộng nhưng ít ra vẫn có thể an ủi em."
Thời Yến An không rối rắm nhiều chuyện vì sao Diệp Niệm Ninh nói dối. Dứt lời, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Ừm"
Thời Yến An thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Diệp Niệm Ninh, mím môi suy nghĩ, sau đó liền quay vào phòng ngủ. Đến khi anh đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, trên tay anh đã xuất hiện một hộp quà.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu, nhìn anh đầy nghi ngờ: "Cái gì thế?"
"Em mở ra xem đi."
Thời Yến An đặt hộp quà vào tay Diệp Niệm Ninh, cười nói.
Diệp Niệm Ninh mở hộp quà ra, đập vào mắt cậu chính là một cái micro.
"Cái này là anh cho người tìm nghệ nhân chuyên nghiệp làm cho em đấy. Anh thấy rất nhiều ca sĩ đều có micro làm riêng cho mình, nên anh cũng muốn mua cho em một cái. Mấy thiết bị khác cùng bộ thì phải mấy ngày mới có thể gửi đến đây. Hôm nay là ngày , anh sợ anh không có thời gian mua quà cho em, cho nên micro vừa làm xong anh đã bảo họ gửi qua đây ngay. Bảo bối của anh, không biết em có thích quà như thế này không?
Thời Yến An ngồi xuống bên cạnh Diệp Niệm Ninh, đưa tay xoa đầu cậu, có chút chờ mong hỏi.
"Đương nhiên thích! Thích không chịu được luôn ấy!"
Trong mắt Diệp Niệm Ninh tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ. Thật ra rất lâu trước kia cậu cũng muốn đặt làm một chiếc micro riêng cho mình, nhưng có chút chần chừ vì hầu như lúc nào cũng rất bận, nếu không bận thì cậu cũng không nhớ ra.
Cậu cũng không ngờ Thời Yến An sẽ tặng cậu cái này, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa. Cậu đặt hộp quà lên bàn trà, tiếp theo liền xoay người ôm chặt Thời Yến An.
"Chụt!"
Diệp Niệm Ninh hôn thật mạnh lên mặt Thời Yến An: "Anh yêu, anh thật ngọt ngào quá đi!"
Thời Yến An ngả người về phía sau, tay ôm lấy eo Diệp Niệm Ninh: "Em thích là tốt rồi."
"Đúng rồi! Em cũng có quà cho anh!"
Diệp Niệm Ninh suýt chút nữa quên mất hộp nhẫn. Cậu lấy hộp nhẫn dưới gối ra, sau đó đi tới trước mặt Thời Yến An: "Em không biết nên tặng anh cái gì, đành tặng anh chiếc nhẫn vậy. Nếu biết trước anh tặng em món quà quý như vậy, em đã tặng anh một chiếc xe rồi."
"Xe của anh đã nhiều rồi, không cần mua thêm. Nhưng mà đúng là anh còn chưa có nhẫn. Em vừa lúc tặng anh chiếc nhẫn này, anh đeo trên tay là có thể khoe khoang rồi."
Thời Yến An mở hộp nhẫn ra, đưa nhẫn cho Diệp Niệm Ninh, ý là muốn cậu đeo nhẫn cho mình.
Diệp Niệm Ninh cũng không biết đeo nhẫn ở ngón tay nào, đành phải tra điện thoại một chút, mới cầm nhẫn lên đeo vào ngón tay giữa bên phải của Thời Yến An.
"Đẹp thật đấy!". Hai người đồng thời nói.
Nhưng Thời Yến An nói là nhẫn, còn Diệp Niệm Ninh nói là chiếc micro.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, shipper giao đồ ăn bên ngoài to tiếng gọi: "Giao cơm đây!"
Mới đầu còn không ai nghe thấy, bởi vì Diệp Niệm Ninh đang tắm, còn Thời Yến An ở trong phòng ngủ sấy tóc, tiếng ồn đều rất lớn.
Lúc sau, anh shipper gọi lại mấy lần, Thời Yến An mới nghe được.
"Tới đây!"
Anh bỏ máy sấy xuống, vội vàng đi ra cửa nhận hàng.
"Xin chào, anh là bác sĩ Thời phải không?" anh shipper lịch sự chào hỏi.
Thời Yến An gật đầu: "Đúng vậy."
"Đây là đồ ăn của anh". Anh shipper đưa hộp đồ ăn cho Thời Yến An. Trước khi đi, anh ta còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An bị ánh mắt này nhìn đến chẳng hiểu gì. Hôm nay lúc anh tan làm cũng có rất nhiều người nhìn anh như thế. Anh không hiểu lắm họ có ý gì, nhưng có thể chắc chắn đây chính là ánh mắt hóng hớt.
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
Thời Yến An nói thầm, để đồ ăn lên bàn rồi lấy điện thoại ra xem weibo, bất ngờ thấy + tin nhắn. Anh nhíu mày click vào là một tin nhắn chúc mừng bác sĩ Thời cùng Niệm Niệm của hơn bạn bè gửi cho anh.
[Bác sĩ Thời, chúc mừng anh! Rốt cuộc đã ôm được người đẹp về nhà, nhất định phải đối xử tốt với Niệm Niệm nha!]
"Làm sao mà bọn họ biết được?"
Thời Yến An chớp mắt kinh ngạc, sau đó vội vàng ấn vào hotsearch. Mất một lúc cẩn thận tìm kiếm, anh liền thấy một hotsearch có tiêu đề "Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An công khai."
Thay vì xem hotsearch này, anh lại vào xem weibo của Diệp Niệm Ninh. Trước khi nhìn thấy weibo của cậu, anh đã rất hồi hộp và chờ mong, nhưng sau khi nhìn thấy thì tất cả cảm xúc còn lại cũng chỉ có kích động.
"Anh đang xem cái gì đấy?"
Diệp Niệm Ninh vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa đi đến trước mặt Thời Yến An.
Thời Yến An nhìn thấy Diệp Niệm Ninh thì mới phản ứng lại. Mũi anh cay cay, đôi mắt cũng đã rưng rưng, nhưng lại cười nói với Diệp Niệm Ninh.
"Sao em lại công khai rồi?"
"À. Hôm nay không phải sao, hơn nữa bài tình ca kia cũng nên phát hành rồi, vốn dĩ bài hát ấy là em viết cho anh..."
Lời còn chưa nói xong, đôi môi Diệp Niệm Ninh đã Thời Yến An lấp kín.
Hôn xong, Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh bằng ánh mắt đầy dịu dàng: "Bảo bối, anh rất yêu em."
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ còn hai hoặc ba chương nữa là kết thúc chính văn rồi, phiên ngoại chắc chỉ có một chương. Chương này về chuyện hằng ngày, cảm ơn các bảo bối đã ở lại không rời đi!