Từng ngày trôi qua, buổi biểu diễn của Diệp Niệm Ninh sắp diễn ra. Ngày nào cậu cũng bận rộn nào là tập nhảy nào là ghi nhớ vị trí đứng và lời bài hát. Còn Thời Yến An thì cũng rất bận rộn, anh vừa là bác sĩ vừa là trưởng khoa. Chỉ tính riêng những ca mổ cũng đã tốn rất nhiều thời gian của anh, chưa kể anh còn phải giải quyết những công việc khác trong bệnh viện.
Hai người đều bận công việc của mình, đôi khi nhớ nhau lại gọi điện để động viên nhau. Nhưng thường xuyên cả hai chưa kịp nói với nhau lời nào lại phải bận vào việc làm.
Tình trạng này chỉ kéo dài hơn hai tuần, khi mà Thời Yến An thực sự không chịu được nữa, anh rất nhớ Diệp Niệm Ninh. Những ngày này cậu không ngủ lại ở phòng tập thì chứ không về nhà ngủ.
Lúc đầu Thời Yến An chỉ hơi không quen nhưng sau khi bàn giao lại một số công việc cho viện phó, anh lại có thời gian rảnh rỗi và bắt đầu nghĩ về Diệp Niệm Ninh.
Anh không muốn quấy rầy công việc của Diệp Niệm Ninh nhưng anh lại không thể kiểm soát bản thân mà lo lắng cho cậu. Lo lắng liệu cậu có bị mệt mỏi quá hay không nên anh quyết định thuê phòng ở khách sạn mà Diệp niệm Ninh đang ở, vừa kịp lúc để thăm ban.
"Trước mắt hôm nay cứ như vậy đã, cảm ơn thầy cô, các vị đã vất vả rồi! Mọi người nghỉ sớm đi, ngày mai gặp lại!"
Diệp Niệm Ninh cúi đầu chào các giáo viên dạy nhảy cho mình sau đó liền ngồi xuống đất. Thấy cậu ngồi xuống, Trần Ngư Nhi lập tức bước tới đưa khăn và nước khoáng trên tay mình cho cậu.
"Em cũng về đi, đừng ở lại đây với anh nữa." Diệp Niệm Ninh trước tiên uống một hớp nước khoáng rồi quay sang bảo Trần Ngư Nhi.
"Vậy em về trước đây, anh nhớ về khách sạn sớm!"
Trần Ngư Nhi vẫy tay chào rồi bước khỏi phòng tập.
Thấy cô rời đi, Diệp Niệm Ninh liền đứng dậy tắt đèn và khóa cửa lại. Lấy khăn lau mặt xong liền nằm luôn trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Cậu thật sự rất mệt, mệt đến mức không muốn nói thêm một câu.
Không biết bao lâu, Diệp Niệm Ninh cảm thấy có người bật đèn. Cậu tưởng trời đã sáng nhưng vừa mở mắt ra thì nhận ra đó là Thời Yến An.
"Sao anh lại ở đây? Anh không bận à?"
Diệp Niệm Ninh bước nhanh đến chỗ Thời Yến An, ngạc nhiên hỏi.
"Không bận. Anh chỉ là nhớ em, muốn qua đây để gặp em thôi."
Thời Yến An hôn lên trán Diệp Niệm Ninh, sau đó cúi người nhặt áo khoác của Diệp Niệm Ninh rồi khoác lên người cậu.
"Sao em không về khách sạn rồi hãy ngủ? Ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh."
"Em không muốn tự đi bộ, em rất mệt."
Diệp Niệm Ninh mặc áo khoác xong, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Thời Yến An cảm thấy đau lòng liền ngồi xuống và cười nói với cậu: "Anh sẽ cõng em về."
"A? Thôi đi, anh làm việc cả ngày cũng rất mệt."
Thời Yến An lắc đầu từ chối.
"Anh không mệt, nhưng em còn mệt hơn anh rất nhiều, leo lên đi, đừng xấu hổ."
Diệp Niệm Ninh thở dài, không còn làm dáng nữa mà nằm lên lưng Thời Yến An.
"Tắt đèn và đóng cửa."
Thời Yến An nói xong bốn chữ này thì cõng Diệp Niệm Ninh ra khỏi phòng tập.
Từ phòng tập đến khách sạn cũng không quá xa, đi bộ vài phút là có thể đến nơi. Nên Thời Yến An không lái xe qua.
"Đã xác định thời gian cho buổi biểu diễn chưa?" Thời Yến An hỏi Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh trả lời: "Đã xác định rồi, là ngày mùng tháng sau."
Hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai của Thời Yến An như có chiếc lông cọ vào làm anh ngứa.
"Mùng ?"
Mùng tháng .
Thời Yến An cảm thấy ngày này có hơi quen quen nhưng lại nghĩ không ra là ngày gì quan trọng.
"Là sinh nhật của em." Diệp Niệm Ninh nhẹ nhàng nhắc.
"Xin lỗi, anh quên mất."
Thời Yến An nhất thời xấu hổ, anh không phải cố ý quên sinh nhật Diệp Niệm Ninh mà bởi vì anh cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nên theo thói quen không chú ý đến sinh nhật của người khác.
"Không sao, cái gì mà sinh nhật với không sinh nhật. Em đã lâu không tổ chức sinh nhật nên chính em cũng không nhớ rõ."
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm, trăng sáng sao thưa, trên bầu trời cũng chỉ có một vầng trăng sáng.
Cậu và anh của mình từ thời điểm cha mẹ mất cũng không tổ chức sinh nhật nữa, bọn họ theo bản năng lảng tránh sinh nhật của mình, bởi vì nó làm cho hai người nhớ về quãng thời gian trước kia.
Hai người họ không có nhiều thời gian để cảm thấy tiếc nuối và buồn bã. Thay vì tổ chức sinh nhật cho mình, không bằng xem đó như là ngày bình thường để ít nhất họ sẽ không nhớ đến cái chết của cha mẹ.
"Tại sao không tổ chức sinh nhật?" Thời Yến An thắc mắc hỏi.
Anh tưởng rằng với tính cách ồn ào như Diệp Niệm Ninh thì sẽ rất thích tổ chức sinh nhật.
"Bởi vì không có gì thú vị hết! Ví dụ như một nhóm bạn bè tổ chức sinh nhật cho em, một giờ trước còn ồn ào vui vẻ một giờ sau ai lại về nhà nấy rồi lại còn mình em ở trong nhà trống. Cảm giác cô độc bất ngờ đấy rất khó chịu."
Diệp Niệm Ninh cũng không nói ra lý do chính nhưng đây quả thực cũng là một trong nhưng lý do khiến cậu không muốn tổ chức sinh nhật cho mình. Khi còn nhỏ cậu cũng rất thích đi dự tiệc, nhưng sau này dần hiểu chuyện cậu lại không thích nữa. Không vì cái lý do gì khác cũng chính vì cậu không thích cái cảm giác chênh lệch nhau đó.
"Như vậy hả! Xem ra anh còn chưa hiểu hết về em rồi." Thời Yến An khẽ nói.
Anh đã quên rằng Diệp Niệm Ninh vẻ ngoài thích ồn ào nhưng trên thực tế cậu có thể ngồi ngốc ở nhà cả ngày một mình. Anh cũng có thể hiểu được cảm giác mà Diệp Niệm Ninh nói, bởi vì anh cũng đã từng trải qua và anh cũng tin rằng hầu hết mọi người trên thế giới này đều từng trải qua cảm giác đó.
Diệp Niệm Ninh bật cười, "Không nghĩ nữa, em cũng chưa hiểu rõ anh, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian để từ từ làm quen."
"Được." Thời Yến An nhẹ nhàng đáp lại.
"À, đúng rồi. Tại sao anh lại không tổ chức sinh nhật? Em nhớ năm trước anh cũng không làm sinh nhật gì cả."
Sinh nhật của Thời Yến An là ngày tháng . Năm ngoái, Diệp Niệm Ninh đã tặng quà cho Thời Yến An nhưng anh đã từ chối nó. Cậu nhớ y lời nói của Thời Yến An khi đó là: "Anh không có sinh nhật."
Lúc đó cậu cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi nguyên nhân nhưng hiện giờ hai người đã ở bên nhau cuối cùng cậu cũng có thể hỏi.
Thời Yến An nghe thấy câu hỏi làm anh hơi bất ngờ, sau đó chậm rãi giải thích: "Ngoại trừ thế hệ trước, những người trong nhà họ Thời chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả. Bởi vì sinh nhật của mỗi người đều là tiệc thương nhân nên mỗi người đều có mục đích riêng khi tới tham dự. Rất ít người đối xử với nhau bằng sự chân thành. Cho nên từ thế hệ cha anh trở đi, họ không tổ chức sinh nhật nữa. Sau cùng không ai còn muốn nói tới chuyện này."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may nhà họ Diệp không có nhiều người như vậy, nếu không, cũng không thể gửi quà sinh nhật."
"Anh biết chúng ta đều là một kiểu người." Thời Yến An nói nhỏ.
"Ai, thực tế thì những người sinh ra trong một gia đình đều giống nhau."
Thời Yến An bước vào khách sạn, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc từ nhân viên lễ tân mà trực tiếp đến thang máy, kiên nhẫn chờ.
"Em hi vọng kiếp sau mình có thể sinh ra trong một gia đình bình thường và để anh trai em làm em trai của em." Diệp Niệm Ninh chân thành nói.
"Tại sao lại để Thanh Lâm làm em trai em?"
Mặc dù Thời Yến An có thể đoán được vì sao Diệp Niệm Ninh lại nói vậy nhưng anh vẫn thấy hơi buồn cười.
"Vì cuộc đời này anh ấy đã quá mệt mỏi. Khi còn đi học, anh ấy đã phải chăm sóc em và học hành. Sau khi mở công ty, anh ấy lại phải xã giao, bàn bạc về các dự án mỗi ngày còn tranh thủ chăm sóc em. Em hi vọng kiếp sau anh ấy có thể làm em trai của em, để anh ấy trải qua cuộc sống nhẹ nhàng."
"Vậy thì kiếp sau anh mong em có thể làm hàng xóm của anh." Thời Yến An bước vào thang máy, bấm số tầng rồi cười nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì chỉ có cách này anh mới có thể gặp được ánh trăng của mình."