Tiểu Bạch Cốt

chương 95

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Phong Nguyệt

Tiểu bạch cốt không ra thể thống gì run lập cập, liều mạng không để mình phát ra tiếng.

Dáng vẻ cố nén này…

Còn không bằng kêu ra!

Tần Cửu Tịch: “Đau thì đừng nhịn.”

Xương cốt bị thương nông nỗi như vầy, cưỡng ép dùng sát khí hồi phục sẽ rất đau nhức. Tuy khí lực hắn không còn mấy, nhưng chỉ một sợi thôi cũng đủ để tiểu cốt đầu đau chết đi sống lại.

Vừa nghe không cần nhịn, tiểu bạch cốt lại bắt đầu: “Quá quá… ưm…”

Làm gì có đau, rõ ràng là ngứa, đời này tiểu bạch cốt chưa bao giờ ngứa như vậy.

Tần Cửu Tịch: “…”

Tiểu bạch cốt: “Chủ nhân, cốt chịu không nổi…”

Tần Cửu Tịch: “Câm miệng.”

Tiểu bạch cốt: “…”

Hu hu rốt cuộc có thể phát ra tiếng không?

Nghe thấy tiếng lòng y, Tần Cửu Tịch hận không thể ấn chết nhóc xương khô kỳ quái này.

Cũng may xương trên người đã chữa trị tốt, chỉ còn lại xương ngón tay bị gãy.

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Khớp xương sẽ đau hơn.”

Tiểu bạch cốt mồ hôi đầm đìa: “Cốt không sợ đau!”

Tần Cửu Tịch không có lòng thương hại, hắn chữa thương cho y đã coi như tận tình tận nghĩa với đồng tộc.

Đương nhiên nếu không phải đồng tộc, hắn cũng không thể chữa cho y.

Ngoại trừ ma tộc, sát khí đầu ngón tay hắn sẽ trở thành độc dược trí mạng.

Tiểu bạch cốt không sợ đau, y tình nguyện đau đến chết đi sống lại cũng còn hơn… hơn…

“Ưm… hức…” Tiểu bạch cốt cố nén kêu rên.

Tần Cửu Tịch bớt một chút sát khí: “Rất đau?”

Tiểu bạch cốt nhịn không được: “Tê, tê quá, cốt mềm.”

Tần Cửu Tịch: “……………”

Rốt cuộc đây là cốt tinh hay mị yêu không biết xấu hổ!

Cũng may xương cốt đã mọc ra, hai người trị thương, trị đến nỗi mồ hôi đầm đề.

Một kẻ mệt, một kẻ mềm.

Ừm…

Không có chỗ nào kỳ quái cả!

Sát khí tan đi, tiểu bạch cốt lại khôi phục bộ dáng trơn bóng oánh nhuận.

Xương tay mọc ra, xương thân lành lặn, bởi vì sát khí tẩm bổ, xương cốt trơn bóng như ngọc trở nên sáng hơn, xương vai tròn như dạ minh châu phát sáng.

Tần Cửu Tịch vừa lòng.

Người hầu của hắn sao có thể thiếu tay thiếu chân còn dơ dáy bẩn thiểu?

Tuy tiểu bạch cốt vừa ngứa vừa mềm, song thấy miệng vết thương lành nhanh như vậy, y rất cảm động.

Cửu Đại Tịch hung dữ nhưng đối xử với y rất tốt.

Tiểu bạch cốt cảm kích: “Đa tạ chủ nhân!”

Bởi vì mới vừa rên rỉ, giọng nói trong trẻo của y hơi ướt át, chọc người ngứa ngáy.

Tần Cửu Tịch hừ lạnh.

Tiểu bạch cốt còn đang cảm động: “Người trị hết thân thể cho cốt, người là người tốt.”

Ai ngờ vừa dứt lời, Tần Cửu Tịch lập tức nhướng mày: “Ngươi dám mắng bổn tọa!”

Tiểu bạch cốt: “???”

À à à, tiểu bạch cốt bừng tỉnh, chủ nhân y là chân ma, hình như không thể khen như vậy.

Y vội nói: “Người là ma tốt!”

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y.

Tiểu bạch cốt run: “Ma, ma xấu? Ma dữ!” Đều không đúng sao? Vậy phải là gì?

Tần Cửu Tịch chọt trán y: “Ngốc chết.”

Tiểu bạch cốt: “Hức.”

Tần Cửu Tịch: “Không được khóc.”

Tiểu bạch cốt dừng nước mắt, nhưng không ngăn được hỏa đồng rưng rưng.

Tần Cửu Tịch: “Không được làm nũng.”

Tiểu bạch cốt: “Cốt không có…”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bộ xương ngốc bị nai tinh dạy hư rồi.

Tiểu bạch cốt không dám lên tiếng, tâm lý lại không ngừng hoạt động: Chủ nhân dữ quá dữ quá dữ quá, nhưng khá tốt với cốt, là chủ nhân tốt.

Nghe được ba chữ ‘chủ nhân tốt’, Tần Cửu Tịch hơi thấy thoải mái.

Cũng không ngốc lắm.

Tần Cửu Tịch cong môi, hỏi y: “Ngươi chưa có tên đúng không?”

Tiểu bạch cốt hoảng sợ.

Tần Cửu Tịch: “Một hồn của sư phụ ngươi bay đến Thiên Ngu Sơn, chớp mắt là ngàn dặm, bổn tọa dẫn ngươi theo sẽ mất chút thời gian…”

Tiểu bạch cốt vội nói: “Người không cần quan tâm ta, người có thể đi trước!”

Tần Cửu Tịch làm sao thừa nhận bản thân trọng thương vì phá huỷ cấm chế Thất Tuyệt Tháp, không thể chớp mắt ngàn dặm, hắn trừng tiểu cốt đầu: “Ta đi trước, ngươi không cần thân thể sư huynh ngươi nữa?”

Tiểu bạch cốt: “Cần cần cần!”

Tần Cửu Tịch: “Yên tâm, chỉ cần chủ hồn còn, một hồn kia của sư phụ ngươi không tiêu tán được.”

Tiểu bạch cốt thở phào.

Tần Cửu Tịch nhanh chóng vòng lại chủ đề: “Ngươi đi ra ngoài, không có tên sao được?”

Tiểu bạch cốt ấp úng: “Sư phụ nói tên phải là do người quan trọng đặt …”

Hai mắt Tần Cửu Tịch trầm xuống: “Đối với ngươi, bổn tọa không quan trọng?”

Tiểu bạch cốt: “!”

Cốt không biết nói dối, nói dối cũng vô dụng, đại ma vương nghe được tiếng lòng y.

Chủ nhân có quan trọng không…

Chắc chắn không quan trọng đến mức đó…

Tần Cửu Tịch bỗng giơ tay.

Tiểu bạch cốt hoảng sợ, tưởng mình sắp bị đánh, rụt thân thể.

Tần Cửu Tịch cười mỉa, hắn cần đánh y sao, hắn có rất nhiều biện pháp trừng phạt y.

Leng keng.

Là tiếng xương cốt va chạm.

Tiểu bạch cốt kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cổ tay Tần Cửu Tịch có một xâu cốt liên.

Đó là một vòng tay cốt liên cực kỳ xinh đẹp, màu sắc giống tiểu bạch cốt như đúc, như làm từ xương trên người y.

Trơn bóng sáng óng ánh, treo trên làn da lãnh bạch thật lóa mắt.

Tiểu bạch cốt chớp chớp mắt: “Cái này… ưm…!”

Một luồng sương đen mỏng cuốn lấy cốt liên, giống như khi chữa thương, đầu tiên là lạnh, sau đó là tê ngứa không thể hình dung, như bị… bị ai đó lấy sợi lông mỏng cù nơi mẫn cảm nhất, ngứa đến mức đứng ngồi không yên.

“Chủ nhân… chủ nhân…” Tiểu bạch cốt cầu xin, “Cốt sai rồi, cốt không dám hu hu…”

Y sắp ngã!

Tần Cửu Tịch: “…”

Tiểu bạch cốt nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Từ bỏ từ bỏ, cốt… cốt…”

Tần Cửu Tịch đỡ lấy y, tiểu bạch cốt co rụt trong lòng hắn.

Tần Cửu Tịch khẽ hít một hơi, không kiềm được hỏi: “Không đau?”

Tiểu bạch cốt kêu lên một tiếng, thở hổn hển: “Quá, quá… ngứa.”

Tần Cửu Tịch: “……………”

Đây là bộ xương kỳ quái gì? Rõ ràng phải đau, sao tới chỗ y lại thành…

Thôi, không đau nhưng cũng xem như đã trừng phạt.

Tần Cửu Tịch thu cốt liên, nhìn chằm chằm y: “Nhớ kỹ, ta là chủ nhân của ngươi, người quan trọng nhất đời này của ngươi.”

Tiểu bạch cốt không nói được câu nào đàng hoàng, chỉ có ậm ừ gật đầu.

Cường ma áp cốt.

Không thể không cúi đầu.

Tần Cửu Tịch buông y ra: “Đứng cho vững.”

Tiểu bạch cốt ấm ức: “Ừm…” Y đứng không vững.

Đời nào Tần Cửu Tịch tội nghiệp y: “Ngươi có suy nghĩ gì về tên mình không?”

Tiểu bạch cốt: “…” Muốn người quan trọng nhất đặt cho.

Tần Cửu Tịch để lộ cốt liên: “Không có ý gì đúng không?”

Tiểu bạch cốt run lên, nào còn dám miên man suy nghĩ, lắp bắp nói: “Dễ… dễ nghe một chút, đẹp một chút, tốt nhất có thể đã gặp qua là không thể quên, hợp với khí chất cốt, còn phải…”

Hay thật, không nói thì thôi, nói ra là tám trăm yêu cầu.

Tần Cửu Tịch nghe ra tiểu cốt đầu không muốn hắn đặt tên lắm.

Tiểu bạch cốt thấy Tần Cửu Tịch nheo mắt là biết hắn sắp tức giận, vội nói: “Chủ nhân thích là được.”

Cốt có chuyện cầu ma, chỉ có thể thỏa hiệp.

Hơn nữa…

Cũng không phải không thể sửa tên… đến lúc đó…

Hỏng rồi!

Đại ma vương có thể nghe được.

Tần Cửu Tịch nghe rõ ràng, vốn dĩ hắn còn đang suy tư một đống yêu cầu của tiểu cốt đầu để đặt cái tên thích hợp, hiện tại…

“Bạch Tiểu Cốc.”

Tiểu bạch cốt: “???” Cái tên có lệ gì thế này!

Tần Cửu Tịch đánh nhịp: “Sau này ngươi tên là Bạch Tiểu Cốc.”

Vừa trắng vừa nhỏ, rất chuẩn.

Tiểu bạch cốt đợi bao lâu nay, đương nhiên không chịu cái tên đơn giản đó, y nói: “Quá, quá có lệ, hơn nữa tại sao ta họ Bạch, sư phụ ta họ Tần, ta cũng muốn họ Tần!”

Tần Tiểu Cốt?

Càng khó nghe hơn, làm sao bây giờ QAQ!

Tần Cửu Tịch hiển nhiên nói: “Tần là họ của bổn tọa hiện giờ, ngươi là người hầu, dựa vào đâu cùng họ với chủ nhân?”

Tiểu bạch cốt: “…”

Rõ ràng là họ sư phụ, đại ma đầu trộm… á á người đừng nóng, cốt sợ ngứa.

Hắn không lắc cốt liên, hắn cầm chỉ bút, tùy tiện viết ba chữ lên giấy Tuyên Thành——

Bạch Tiểu Cốc.

Tự thể tung hoành ngang ngược, nét chữ đơn giản, không giống tên mà giống như vẽ hơn.

Tiểu bạch cốt ngây người.

Tần Cửu Tịch liếc y.

Tiểu bạch cốt: “Thật ra, thật ra rất đẹp.”

Hoá ra là cốc, không phải cốt.

Cốc là gì, hình như là rất nhiều nguyên liệu mỹ thực.

Cũng…

Có chút ý tứ.

Tiểu bạch cốt bị thu mua, cảm thấy tên này không tệ.

Được!

Bạch Tiểu Cốc thoả mãn: “Tạm thời gọi tên này trước.”

Tần Cửu Tịch: “Tạm thời?”

Bạch Tiểu Cốc run lên, nhanh chóng sửa miệng: “Vĩnh viễn!” Xong rồi, cốt biết nói dối.

Tần Cửu Tịch cười lạnh, nói: “Ngươi biết chúng ta ký khế ước gì không?”

Bạch Tiểu Cốc ngoan ngoãn: “Không biết.”

Tần Cửu Tịch hạ giọng: “Hồn khế.”

Bạch Tiểu Cốc mờ mịt, nghe rất lợi hại, nhưng xin lỗi, tiểu bạch cốt ít ăn học không hiểu hồn khế là gì.

Tần Cửu Tịch: “…”

Thôi, nói kỹ y cũng không hiểu, Tần Cửu Tịch tóm tắt: “Khế ước này là đời đời kiếp kiếp trói định, trừ phi bổn tọa chết, nếu không ngươi đều hòng cởi bỏ nó.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Ha, thật đúng là vĩnh viễn, y vẫn không học được nói dối!

Tần Cửu Tịch chọt trán y: “Cho nên đời đời kiếp kiếp của ngươi đều chỉ có thể là Bạch Tiểu Cốc của bổn toạ.”

Bạch Tiểu Cốc che trán: “Vậy, vậy người có chết không?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc hoàn mỹ triển lãm thế nào là giải thích chính là che giấu, che giấu mới là sự thật: “Cốt không có ý gì khác, cốt chỉ tò mò.”

Tần Cửu Tịch mỉm cười: “Bổn tọa bất tử bất diệt, dù thế giới bị diệt, ta cũng không chết.”

Bạch Tiểu Cốc: Hoàn toàn thất vọng!

Tần Cửu Tịch tức giận: “Muốn bổn tọa chết?”

Bạch Tiểu Cốc: “Không có không có…”

Tần Cửu Tịch bình tĩnh nói: “Viết hết lên mặt.”

Bạch Tiểu Cốc: “… Hức.”

Y phải làm Bạch Tiểu Cốc cả đời, tuy Bạch Tiểu Cốc khá đẹp, chỉ là người quan trọng nhất của y…

Cốt…

Cốt chỉ có thể nỗ lực coi chủ nhân trở thành người quan trọng nhất … À không, ma.

Tiểu cốt đầu không biết che giấu, Tần Cửu Tịch nghe rõ ràng.

Hắn cong môi, nói: “Quả Xích Đề đâu?”

Bạch Tiểu Cốc lại giật thót: “Đây là thứ sư huynh dùng mệnh đổi, cốt sẽ không cho người!”

Tần Cửu Tịch khinh thường: “Ai muốn trái cây rác rưởi của ngươi, lấy ra, bổn tọa làm thân thể cho ngươi.”

Bạch Tiểu Cốc: “……”

Tần Cửu Tịch: “Sao?”

Biết rõ không thể thì thầm trong lòng, Bạch Tiểu Cốc bất chấp tất cả: “Cốt muốn sư phụ và sư huynh nặn cho.”

Tần Cửu Tịch: “Sao, bổn tọa không xứng?”

Bạch Tiểu Cốc ấm ức: “Người còn không có thân thể… Lỡ nặn xấu thì sao?”

Tần Cửu Tịch gõ trán y: “Ngươi là người hầu của ta, ta muốn ngươi trông như thế nào, ngươi phải trông như thế đó.”

Bạch Tiểu Cốc: “………”

Xong rồi, y sẽ biến thành đồ xấu xí!

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio