Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

chương 173

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là những chuyện quái gì thế nhỉ? Đêm thứ nhất, hai kẻ chưa biết gì xáp lại với nhau, hắn thiếu chút nữa hành hạ nàng đến chết. Mà kẻ chưa biết gì như hắn, càng chơi càng sung, không để ý xem tại sao nàng kêu hắn dừng lại, thật là khiến nàng thống khổ đến chết mà. Còn tưởng rằng, nếu nói như vậy, như vậy… đêm thứ hai, thứ ba, chính mình sẽ không được yên ổn mới tốt chứ. Nhưng mà… hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự đoán của nàng nha, Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng lại không có bất kỳ hành động quá đáng nào với nàng. Mặc dù hắn vẫn kiên quyết muốn ngủ chung với nàng, buổi tối, cho dù nàng phản đối đến đâu nữa cũng nhất quyết ôm nàng. Nhưng mà, trừ lần đó ra, liền không có chuyện gì phát sinh cả. Người này quả thực rất cố gắng, cũng không vượt qua đường ranh giới một chút nào.

A a a???

Thật là, không nhớ thì thôi, nhớ đến là muốn thét chói tai mà.

Chẳng lẽ nói, sức quyến rũ của nàng cũng chỉ kéo dài một đêm thôi sao? Một đêm qua đi, tên kia đối với nàng không còn chút hứng thú nào sao? Nàng thực buồn bực đến chết mất.

" Không thể nào? " Vừa nghe như thế, vẻ mặt Hạ Tình lại càng không thể tin được.

Hạ Mộng giật giật khóe miệng: " Chính là sự thật. Tớ không cần phải lừa cậu. "

" Nói như vậy, vị khủng long bạo chúa này thật cảm thấy không hứng thú với nữ nhân sao? " Thấp giọng rên rỉ, Hạ Tình lắc đầu nhẹ nhẹ, " nói không chừng, đêm hôm đó, hắn cũng chỉ là muốn nếm thử một chút mùi vị của nữ nhân, cho nên mới hành động mạnh mẽ một chút. Đến lúc nếm xong, cảm thấy cũng không có gì mới mẻ hơn, lại cảm thấy vẫn là nam nhân tốt hơn, nên mới quay trở lại với tình yêu của hắn. "

" Ử, rất có thể. "

Nghe vậy, Hạ Mộng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Điều này cũng có thể giải thích tại sao ba ngày liên tục, vào lúc ban ngày không thấy bóng dáng hắn đâu. Nhất định là đi lêu lổng với tên khốn Lý Như Phong.

Nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thét to. Nàng rất muốn đi kiếm người để oánh nhau nha.

" Vương gia. "

Vừa đúng lúc nghe thấy giọng của nha hoàn chờ đợi bên ngoài có chút bối rối truyền vào bên trong, hai nữ nhân vội vàng im miệng, cùng nhau quay đầu ra cửa, liền gặp được hai người cùng nhau bước vào: Hoàng Phủ Nam Ninh và Lý Như Phong.

Thật tốt nha.

Hai người bọn họ thật là tương thân tương ái mà. Cho dù đi đến bất kỳ đâu, cũng đều đi cùng với nhau, như hình với bóng.

Đột nhiên, trong lòng Hạ Mộng cảm thấy không thoải mái.

Nàng sao lại như vậy?

Liền lập tức, nàng âm thầm tự chửi mình. Ngươi chính là nhìn thấy người ta đi cùng nhau nên cảm thấy ghen ghét chứ gì? Không cần thiết. Chắc chắn ngươi cũng có thể tìm được một nửa thuộc về ngươi.

" Vương gia, tướng gia. "

Khi nhìn thấy hai người bọn họ đã đến gần, Hạ Mộng cùng Hạ Tình vội vàng đứng dậy hành lễ.

" Miễn lễ, đều ngồi xuống đi. " Vung tay lên, Hoàng Phủ Nam Ninh đi vào đình nghỉ mát, ngồi ngay bên cạnh Hạ Mộng, " Tiểu bạch thỏ, hôm nay trông nàng tốt hơn nhiều rồi nha. Trên nàng đã hết đau nhức chưa? "

Cái gì?

Vừa nghe lời này, gương mặt Hạ Mộng liền đỏ bừng lên.

Kính nhờ, đại ca à, ngươi nhìn xem tình huống được không. Nơi này có rất nhiều người ngoài nha.

Xem đi. Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện vẻ mặt nín cười quay đầu chỗ khác của Hạ Tình. Còn Lý Như Phong, hắn cũng nhìn nàng, trên mặt hiện rõ ý cười nha.

Hít sâu một cái, hai tay nắm chặt, kềm chế xúc động muốn đánh người.

Nhưng rất hiển nhiên, Hoàng Phủ Nam Ninh không có tâm tình quan sát những người xung quanh. Một tay ôm vai nàng, hắn tiếp tục nói: " Bản vương đã hỏi thăm đại phu, hắn nói cái đau của nàng cũng tầm ba ngày là khỏi. Tính tới tính lui, hôm nay cũng vừa lúc ba ngày nhỉ. Nàng cũng đã khỏe lại đúng không? "

Đúng cái đầu ngươi a.

Mặt Hạ Mộng đỏ bừng lên.

Vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng: “Vương gia, chuyện này, chúng ta về phòng nói tiếp được không?”

Hoàng Phủ Nam Ninh chớp mắt: “Vì sao? Nơi này cũng không có người ngoài, tại sao không thể nói ở chỗ này?”

“Đúng vậy. Vương phi, vương gia cũng chỉ vì quan tâm thân thể của người. Vừa rồi hắn còn đi hỏi ta nữa. Nhưng ta cũng không phải là nữ nhân, làm sao có thể biết rõ những chuyện này, nên ta bảo vương gia tự đến hỏi ngươi.” Trên mặt hắn, nét cười càng ngày càng rõ ràng hơn.

Cái gì?

Nghe hắn nói vậy, Hạ Mộng xem như đã hiểu ra --- thì ra tất cả đều do hắn chỉ đạo nha. Nàng đã nói, làm sao mà khủng long bạo chúa có thể xuất hiện vào ban ngày ở trước mặt nàng chứ,chuyện này đúng thật là không dễ dàng mà.

Bất quá… Hắn có cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy không? Cố ý dẫn theo Hoàng Phủ Nam Ninh xuất hiện trước mặt nàng để khoe khoang chứ gì? Còn không có người ngoài, ta khinh. Ngoài hai người bọn họ, tất cả đều được gọi là người ngoài.

“Tiểu bạch thỏ. Tiểu bạch thỏ.” Bên cạnh nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm nàng.

“Vương gia, Mộng Mộng không có sao rồi.” Rốt cuộc, ngay đến Hạ Tình cũng phát hiện ra có điểm không hợp, liền đứng ra giải vây.

“Phải vậy không?” Nhưng mà Hoàng Phủ Nam Ninh không tin tưởng lời nói của nàng, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Mộng.

Ngao?

Hạ Mộng hoàn toàn vô lực.

Được rồi, nếu hắn đã không để ý thì đối với nàng cũng không sao cả. Không phải chỉ là một câu nói hay sao? Muốn biết, nàng nói cho hắn biết nha.

“Vương gia, thiếp thân không sao.”

Hiện tại, đã có được đáp án, hắn đã hài lòng chưa?

“Vậy là tốt rồi.” Quả nhiên, chân mày Hoàng Phủ Nam Ninh giãn ra, trên mặt cũng hiện lên nét cười.

“Hay quá, vương phi đã không sao, đây quả thật là một chuyện tốt mà.” Bên kia, Lý Như Phong cũng cười theo.

Cười cái rắm nha.

Hiện tại Hạ Mộng chỉ muốn mở miệng mắng thật to mà thôi.

“Như vậy, chúng ta có thể cấp tốc trở về kinh thành rồi.”

Nhưng mà, câu nói tiếp theo, đã khiến cho tâm tình Hạ Mộng trầm xuống.

Hạ Tình cũng không ngoại lệ.

Sắc mặt đột biến, hai người trăm miệng hô to: “Cái gì? Trở lại kinh thành?”

“Đúng vậy.” Lý Như Phong gật đầu, “Kể từ lúc vương phi mất tích, vương gia liền tìm kiếm tung tích của người khắp nơi. Ngoại trừ hơn một tháng đầu tiên là tìm kiếm tại kinh thành. Thời gian còn lại, xem như hắn cũng không trở lại nơi đó lần nào, ngay đến hoàng thượng và thái hậu sai người đưa tin tới, hắn cũng chỉ hàn huyên vài câu xem như ứng phó rồi lại đi tiếp, dứt khoát không về. Hiện tại, ta cũng bởi vì có việc đến Giang Nam nên mới mời hắn cùng ghé qua đây. Không ngờ liền gặp được các ngươi. Hiện nay, vương gia rời kinh đã hơn nửa năm, thái hậu nương nương nhớ hắn, lại biết rõ đã tìm được vương phi, dĩ nhiên càng ra sức thúc giục bọn ta trở về.”

Thì ra bọn họ cũng đã báo tin đã tìm được các nàng trở về.

Nghe xong, trong lòng Hạ Mộng đột nhiên chấn động.

Như vậy, nàng thật sự sẽ bị mang về căn nhà giam kia sao? Nếu trở về, bản thân sẽ không thể nào dễ dàng rời đi nữa.

“Nói cho nàng biết, không cần tìm biện pháp chạy trốn nữa. Từ nay về sau, thời thời khắc khắc, bản vương đều mang nàng theo bên mình.” Lập tức, một cánh tay cứng rắn ôm chặt vòng eo của nàng, lời nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Nam Ninh lọt vào tai, làm cho thân thể của nàng rung động.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy hai mắt tràn đầy quyết tâm của Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng cắn môi, cúi đầu.

Nhìn bộ dáng kiên trì như vậy của hắn, nàng cảm thấy chính mình… có vẻ trốn không thoát thật rồi.

“Ai, vương gia, người đừng nói chuyện cứng rắn với vương phi như vậy nha. Nàng là nữ nhi. Đối với nữ nhi, cần phải nhẹ nhàng một chút mới đúng.” Bên kia, Lý Như Phong thấy như thế liền mở miệng khuyên can, gương mặt tràn ngập vui vẻ.

Ngươi có thể câm miệng được không?

Trong lòng cảm thấy bực mình, Hạ Mộng hừ lạnh. Hiện tại, mỗi lần nghe được giọng nói crua hắn, trong lòng nàng cảm thấy phiền chết đi được. Đặc biệt là bây giờ, hắn lại còn giở thói mèo khóc chuột ở trước mặt nàng.

Đã nhận ra ánh mắt căm phẫn của nàng, Lý Như Phong mở to đôi mắt, nét mặt lại càng vui vẻ sáng lạn hơn.

“Vương gia, thần muốn trở về thu dọn đồ đạc trước. Thần không quấy rầy các người, thần đi trước.” Đứng dậy, chỉ nói một câu, hắn thản nhiên rời đi.

Nếu hắn đã đi, Hạ Tình vội vàng đứng dậy: “Mộng Mộng, phơi nắng đã hơn nửa ngày rồi, đầu ta bắt đầu choáng váng, ta về nghỉ ngơi trước, lát nữa tới thăm ngươi sau nha. Ta đi trước.” Hai chân nàng chạy trốn thật nhanh mà.

“Này.”

Nghe được lợi nàng, Hạ Mộng mở to hai mắt không vui, khẽ gọi.

Thật là đồng bọn vô lương tâm mà. Nàng ta rõ ràng là bỏ nàng lại để chạy trốn mà. Nha đầu kia, thật sự là không có tinh thần đồng đội mà. Chính mình lúc trước không nên xả thân cứu nàng ta.

“Tiểu bạch thỏ à.”

Bất quá, nàng không có nhiều thời gian để lên án Hạ Tình. Bởi vì, lập tức phát giác được hai cánh tay rắn chắc đang ôm trọn vòng eo của nàng, thân thể cường tráng của Hoàng Phủ Nam Ninh nhích lại gần nàng, áp sát sau lưng nàng, cằm của hắn đặt trên vai nàng, hơi thở nóng rực liên tục phà vào vành tai, khiến cho nàng cảm thấy tê tê, làm cho thân thể của nàng hơi run lên.

“Vương gia.”

Nàng đang muốn quay đầu lại nhưng không dám. Luôn cảm thấy rằng nếu quay đầu lại sẽ phát sinh.

“Tiểu bạch thỏ...”

Hơi thở phà vào tai nàng dường như nóng thêm vài phần, tiếng nói của Hoàng Phủ Nam Ninh cũng dịu đi không ít. Mà hai cánh tay của hắn cũng ngày càng ôm chặt nàng, giống như muốn đem người nàng ôm sát vào người hắn, khiến cho người không còn khoảng cách nữa.

Thật khó chịu, không còn tí không khí nào trong cơ thể, nàng thật là khó thở.

Mà càng khó chịu hơn chính là lòng của nàng.

Người này làm thế là sao đây? Không phải hắn đã không thèm để ý đến nàng ngày rồi sao? Nhưng bởi vì sao, hiện tại hắn lại chủ động tìm đến nàng chứ, lại còn ở chỗ này ôm ôm ấp ấp nàng chứ?

Hít sâu một cái, hai tay dùng sức mở tay hắn ra: “Ngươi buông tay.”

“Không buông.” Dùng thái độ chém đi chặt sắt, kiên quyết cự tuyệt, cái cằm Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn vuốt ve vai nàng, “Thời khắc này, bổn vương đã chờ đợi ba ngày rồi nha. Thật vất vả mới đợi được đến lúc này, bản vương cũng không muốn buông tay nữa.”

Hắn là có ý gì chứ?

Trái tim bỗng dưng đập loạn xạ, Hạ Mộng không nhịn được, quay đầu lại.

Nhưng vừa mới quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Hoàng Phủ Nam Ninh.

Đôi mắt thâm trầm, đen nhánh, chỉ vừa nhìn một cái, giống như muốn hút hồn của nàng, không thể rời đi được. Mà ở tận sâu bên trong mắt hắn lóe lên tia sáng khác thường, Hạ Mộng cũng không thấy lạ lẫm với tia sáng này. Nàng nhớ rõ lần trước, hắn chủ động hôn nàng, sau đó trong mắt hắn cũng lóe lên tia sáng như vậy. Bất quá, nhớ lại, đó đã là sự tình của một đêm kia vào ba ngày trước, tia sáng trong mắt hắn ngày càng rõ ràng, giống như bây giờ…

Đang là ban ngày mà?

Vừa nghĩ như thế, thân thể của nàng không nhịn được lại run rẩy.

" Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

" Haha… Tiểu bạch thỏ. " Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nở nụ cười. Hai tay đang ôm eo nàng cũng bắt đầu lộn xộn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, hô hấp cũng ngày càng nóng rực, " Chúng ta trở về phòng đi? "

Trở về phòng? Làm gì?

" Không cần mà. "

Không cần hắn nói rõ, chỉ cần đầu óc suy nghĩ một chút, Hạ Mộng cũng đã nghĩ ra. Lập tức, gương mặt nàng trắng bệch, vội vàng kêu to.

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh cũng biến chuyển. Bất quá, hắn lại lập tức nở nụ cười. Đêm môi tiến đến gần môi nàng, hắn nói nhỏ: " Nàngyên tâm, nàng đã đau một lần rồi. Đại phu nói, từ nay về sau, cũng sẽ không cảm thấy đau nữa. "

A a a …

Hắn nói một cách nghiêm chỉnh, nhưng Hạ Mộng nghe xong lại cảm thấy gương mặt nóng bừng lên.

Khốn kiếp. Hắn có biết hắn đã làm chuyện gì không chứ. Loại chuyện như vậy, hắn còn không biết xấu hổ mà đi hỏi đại phu. Lại còn hỏi rõ ràng như vậy nữa chứ. Tuy hắn không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi của nàng còn biết để đâu nữa chứ.

Vội vàng bắt được móng vuốt đang lộn xộn kia: " Ngươi thả ta ra, không cần lộn xộn. "

" Hừ hừ, nàng cho rằng, bây giờ nàng còn có quyền lựa chọn dừng hay không dừng tay? Bản vương đã đợi ba ngày rồi, ta sẽ để yên cho nàng chạy trốn sao? "

Nói năng nhỏ nhẹ để dụ dỗ mà cũng vô dụng. Kỳ thật, ngay từ đầu là hắn biết vô dụng. Nhưng mà, Lý Như Phong đã muốn hắn ôn nhu một chút. Nhưng nếu đã ôn nhu rồi mà vẫn không có hiệu quả, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không đủ kiên nhẫn để tiếp tục, liền lộ ra bản tính, hừ lạnh một tiếng, lợi đụng đang đứng sau lưng mà dùng sức nhấc người nàng lên--

" A! Ngươi… "

Không cần phải nói, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Hạ Mộng liền bị hắn nhấc lên, đặt trên bờ vai, nghênh ngang trở về phòng ngủ.

" A a a "

Lần này, Hạ Mộng thật sự thét lên.

“ Hoàng Phủ Nam Ninh, ngươi thả ta xuống. Nhanh lên, thả ta xuống.”

“Không thả.”

Kiên quyết lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng nói, sải bước băng băng đi về phía trước.

Hạ Mộng cắn răng.

“Khốn kiếp.”

“Khốn kiếp thì khốn kiếp. Dù sao bổn vương cũng đã nhịn rất lâu rồi. Lúc này đây, bản vương tuyệt đối sẽ không nhịn nữa. Biết chưa?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio