Hắn vừa thốt ra lời tuyên bố đanh thép, vừa vác theo Hạ Mộng trên vai, quay về phòng.
“Tất cả đều cút ra ngoài cho ta.” Chỉ cần đơn giản quét mắt một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh liền đem những người không liên quan trong phòng thanh lý sạch sẽ hết.
Mà nha hoàn trong phủ đều biết tính tình của vị vương gia này, đương nhiên không dám chống lại hắn, liên tục chạy ra ngoài. Ngược lại, Xuân Linh do dự một lúc, cũng bị nha hoàn khác kéo ra ngoài, rốt cuộc vẫn xuôi theo dòng chảy mọi người.
Vì vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nghênh ngang khiêng Hạ Mộng đi vào phòng, sau đó buông tay, thả nàng xuống giường.
“A.”
Thân thể lại bị va chạm đau đớn. Hạ Mộng xoa xoa bả vai, xoay người, liền thấy Hoàng Phủ Nam Ninh sải chân bước về phía nàng.
Tình hình này, hình như hơi quen thuộc.
Đúng rồi. Nàng suy nghĩ, không phải là ba ngày trước, hắn từ bên ngoài bắt nàng về rồi sau đó cũng là như vậy sao. Sau đó hắn liền… bọn họ liền… A!
Nhớ tới chuyện này, tim nàng liền đập nhanh hơn.
“Ngươi muốn làm gì?” Thân thể rụt nhỏ lại, nàng nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Nam Ninh đứng trước giường, chủ động đưa tay cởi thắt lưng.
Thân thể Hạ Mộng bắt đầu phát run.
“Ngươi...”
“Không cần giãy dụa. Đã là vợ chồng với nhau, tiếp xúc với thân thể của bản vương, nàng cũng không cần phải kinh hoàng như vậy chứ?” Cởi áo khoác, Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi trên giường, nở nụ cười.
Hạ Mộng khẽ cắn môi: “Vương gia, hiện tại là ban ngày mà.”
Nhìn một chút đi, mặt trời công công còn đang ở trên không trung cười với bọn họ đấy.
“Ban ngày thì sao chứ? Chính miệng nàng nói là nàng đã không sao rồi mà.”
Cái gì? Chẳng phải là nàng đã tự chui đầu vào lưới rồi sao? Hạ Mộng buồn bực trong lòng.
Nhưng chưa kịp buồn bực lâu, bàn tay Hoàng Phủ Nam Ninh đã duỗi ra, bắt đầu cởi y phục trên người nàng.
“Không cần mà.” Nàng vội vàng lắc đầu, nắm lấy cổ tay hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: “Tiểu bạch thỏ à, bản vương đã để cho nàng nghỉ ngơi trong ba ngày rồi. Ba ngày nay, bổn vương không hể động đến nàng chút nào. Nàng cho rằng, bây giờ nàng có thể thoát được sao?”
A?
Chẳng lẽ, ba ngày vừa rồi hắn không quan tâm đến nàng, cũng rất ít mở miệng với nàng, thật là… thật là bởi vì kềm chế ham muốn với nàng sao?
Hạ Mộng bị giật mình. Nhưng mà trong lúc đó, mơ hồ nàng cảm giác được trong lòng nàng có một chút gì đó vui sướng.
Không đúng.
Lập tức một giọng nói trong đầu vang lên, cắt đứt suy nghĩ của nàng. Tại sao mình lại có thể vui vẻ như chim sẻ vậy chứ? Đúng ra nàng phải đau lòng mới đúng chứ. Vốn cho là hắn đã mất đi hứng thú với mình, như tại sao, chỉ mới chớp mắt, hắn đã biến thành như vậy rồi. Hắn không cần Lý Như Phong sao? Hay là…
“Tiểu bạch thỏ à, chuyên tâm chút nào.”
Từ sau khi nàng lâm vào trầm tư, một bàn tay nâng cằm của nàng lên, Hoàng Phủ Nam Ninh không vui, quát khẽ.
Nàng hy vọng chuyện gì chứ?
Hạ Mộng kêu to ở trong lòng.
Sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh nhích lại gần, cái mũi sắp chạm vào mũi nàng, ánh mắt trở nên mờ mịt, nở nụ cười, hai tay không nhịn được nhéo nhẹ khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của nàng: “Hắc hắc, tiểu bạch thỏ àh, tại sao nàng lại dễ nhìn như vậy chứ. Ngay cả hương vị cũng đều thơm ngon như vậy. Làm cho bản vương cực kỳ yêu thích, không nỡ buông tay, lại muốn ăn nàng nữa rồi.”
A! Hắn…
“Ai. Chỉ tiếc, lần trước chỉ ăn nàng có vài lần, còn chưa đã thèm, không nghĩ tới là nàng không chịu đựng nổi. Thật vất vả cho bổn vương, phải chờ đợi ba ngày, rốt cuộc đã đợi đến lúc nàng khỏe mạnh lại, bổn vương nhất định phải ăn thật ngon miệng thêm vài lần nữa nha.”
Không cần nha.
Khi nghe hắn nói như vậy, tim Hạ Mộng không ngừng tăng tốc.
Nhưng trong lòng vừa muốn kháng cự, liền lập tức---
“Ngô…”
Miệng đã bị chặn lại, thân thể lại bị hắn dùng lực đẩy nhẹ ngã xuống giường.
Thân thể của hắn lập tức đè lên trên người nàng. Đôi bàn tay kia bắt đầu chạy loạn trên người nàng, bắt đầu xé rách từng lớp vải bao bọc lấy nàng.
“Ngô…” Không cần mà.
Vội vàng kêu to, Hạ Mộng toàn lực ngăn cản hắn. Nhưng kết quả là…
Xoẹt…
Tiếng vang quen thuộc truyền đến, y phục của nàng đã bị đôi tay hắn xé rách toang.
Khốn kiếp.
Bờ vai đột nhiên cảm thấy lạnh, Hạ Mộng giận tái mặt, không vui trừng mắt nhìn nam nhân đang ở trên mình.
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ vẻn vẹn cười một tiếng với nàng, liền buông ra bờ môi của nàng, nhẹ nhàng hôn bờ vai của nàng, lại còn cắn nhẹ một cái.
" Ngô… "
Cái cắn của hắn không mạnh lắm, nhưng cũng không gọi là nhẹ. Hạ Mộng cảm giác hơi đau nhói, nhưng nhiều hơn là loại cảm giác ngứa ngứa không nói thành lời.
" Thích không? "
Sau khi căn xong, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, cười với nàng, đầu lưỡi khẽ liếm trên bờ môi.
Thân thể Hạ Mộng cứng đờ.
Hắn…
Hắn đang hấp dẫn nàng sao?
Ừ, không thể chối rằng hắn quả thật có một chút hương vị tuấn tú. Nàng cảm thấy hơi đói bụng.
" Được rồi, nếu đã không nói, chứng tỏ rằng nàng rất thích. Như vậy, bản vương tiếp tục… "
Không nghe thấy câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, tự nhiên nói, lại tiếp tục cúi đầu gặm nhấm bờ vai bên kia của nàng.
" Ngô… "
Lại là cái cảm giác này, khiến cho thân thể của nàng khẽ run. Kết hợp với cảm giác lúc trước, khiến cho nàng hiểu rõ hơn một chút.
Hạ Mộng cắn răng, mắt nhìn người nam nhân này như nhìn một món đồ chơi mới lạ, đang gặm nhắm bờ vai của nàng. Lập tức, những dấu hôn ẩm ướt kéo tới ngày càng nhiều, khiến cho thân thể nàng run rẩy muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy quyến luyến hương vị này, lại muốn nghiêng người qua gần hơn một chút.
Ngứa nha.
Không bao lâu sau, lại nghe tiếp âm thanh vải vóc bị xé rách. Lại cảm thấy trên người mát thêm một ít, còn đôi môi của Hoàng Phủ Nam Ninh từ từ đi xuống.
Sau đó, cảm giác ướt át, ngứa ngứa ngày càng nhiều hơn, ngày càng kích thích hơn.
Ngứa nha…
Sau đó, mọi việc cứ thế tiếp diễn. Hạ Mộng hiểu rõ, dưới nỗ lực của tên khốn kiếp này, quần áo của nàng sẽ nhanh chóng bị rách nát thôi.
Thật đúng là cầm thú mà.
Trong lòng thật muốn gào thét một tiếng mà.
Hiện tại, hai tay hắn hoạt động lung tung, có khác gì cầm thú chứ.
Nhưng mà… ngao ô, tại sao nàng lại có cảm giác muốn kết hợp cùng với cầm thú vậy chứ???
Không tự chủ được, Hoàng Phủ Nam Ninh đã xé rách y phục trên người nàng không còn một mảnh. Còn những nụ hôn ẩm ướt của hắn đã để lại dấu vết vô cùng rõ ràng trên người nàng.
" Tiểu bạch thỏ nè. "
Ngẩng đầu lần nữa, hắn nhỏ giọng gọi nàng. Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu dịu dàng.
Hừ, đừng tưởng rằng nàng không biết, đây là giọng nói của hắn sau khi động dục. Lần trước, hắn đã kêu nàng một tiếng như vậy, sau đó thì…
" A? "
Mới nghĩ tới đó, không ngờ rằng tên cầm thú này cũng đã tự hiểu hết rồi.
Vội vàng nắm chặt tay hắn, Hạ Mộng cắn chặt răng, chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi chuyện.
Lúc này đây, hai người triền miên dây dưa, rõ ràng nhiều hơn so với ba ngày trước.
Hạ Mộng cảm thấy rất đau khổ.
Là cái tên hỗn đản nào nói sẽ không còn đau nữa sau khi chịu đau lần đầu tiên? Rõ ràng, hiện tại nàng vẫn cảm thấy đau giống như vậy nha. Chỉ là cảm giác đau không còn mãnh liệt như lúc trước thôi. Hơn nữa, căn bản là lúc này tên cầm thú này không cảm thấy thương hương tiếc ngọc nữa, nàng không cảm thấy đau mới lạ đó.
Ô ô, thật muốn khóc mà, nhưng nước mắt lại không rơi ra. Vì vậy, dằn lòng, nàng cố gắng nâng nửa người trên, há mồm, dùng sức cắn một phát trên vai hắn – muốn hại ta phải đau nhức hử? Vậy ta cũng sẽ không để yên cho ngươi.
" Nha. "
Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh dừng động tác, giương mắt nhìn nàng.
" Tiểu bạch thỏ, nàng… " Xem gương mặt tuấn tú của hắn xuất hiện đầy mồ hôi, bỗng nổi lên một gợn mây đen.
Cắt, hắn muốn dọa nàng sao? Nàng không sợ đấy. Hạ Mộng mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý nghĩ không nghe lời.
" Haha… "
Thế mà Hoàng Phủ Nam Ninh lại nở nụ cười.
Xoay người, tạm thời tha cho nàng một lần. Hắn từ dưới gối lấy ra một quyển sách, bắt đầu lật xem.
Đây là sách gì?
Mặc dù thân dưới vẫn còn đau, nhưng Hạ Mộng không nhịn được tò mò, mở to hai mắt, muốn nhìn xem đó là vật gì. Kỳ thật, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu. Nguyên nhân tại sao ư. Rất đơn giản, hai người bọn họ đang thân mật, hắn lại bỏ mặc nàng mà đi xem cuốn sách bại hoại này. Nàng trở nên không đáng quý trọng như vậy sao?
Bất quá, khi nhìn thấy ba chữ thật to trên quyển sách, nàng đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Xuân… Xuân cung đồ? Quyển sách này, tại sao hắn có thể có chứ?
Không nên nha… Không nên nói cho nàng biết là… Không cần mà…
" Tiểu bạch thỏ nè… "
Sau khi tìm kiếm vài trang, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên cúi đầu lại gần: " Chúng ta thử tư thế này nha. "
A!
Mở to mắt lần nữa, nhìn kỹ bức hình hắn đưa ra trước mắt: một nam một nữ, dính lấy nhau. Các tư thế này vốn đã có rất ít người áp dụng rồi. Nhưng mà, tư thế của hai người kia lại càng thêm hạn chế nha. Cái này… cái kia… như vậy… như vậy….
Hạ Mộng nhớ rõ, ở đời trước, nàng đã xem trên ti vi. Độ khó rất cao nha, người bình thường sẽ không thể áp dụng được.
Mà hắn, lại muốn cùng nàng áp dụng tư thế này???
Vội vàng lắc đầu: " Không cần nha. "
" Đến đây nào. " Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại trào dâng nhiệt tình, một tay đè bả vai nàng xuống. " Ba ngày nay, bản vương đã nghiên cứu quyển sách này thật kỹ nha, phía sau còn có mấy cái tư thế mà bản vương rất thích. Tối nay, chúng ta sẽ lần lượt thử qua từng cái một nha. "
Cái gì? Còn nhiều tư thế nữa áh?
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Mộng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Nếu như bây giờ nàng có thể bất tỉnh, thật là tốt biết bao nhiêu nha.
Nhưng hết lần này đến lần khác, thể chất của nàng vô cùng tốt, nàng nhắm mắt lại muốn hôn mê đi, nhưng ý thức càng ngày càng thanh tỉnh nha. Thậm chí, nàng còn có thể cảm nhận rõ ràng, Hoàng Phủ Nam Ninh đang dùng môi lưỡi của hắn để chiếm lấy môi lưỡi của nàng, hai tay lại công kích thân thể nàng, lại bắt đầu chạy loạn. Hơn nữa, thân thể của nàng lại càng thêm thoáng mát nha… (hình như tới lúc này tỷ í mới chính thức bị lột sạch, đoạn trên bị lột chưa sạch hay sao nhỉ??? =D)
" Không cần mà. "
Nội tâm run lên bần bật. Trừng to mắt, nàng đẩy hắn ra, kêu to.
“Muốn.” Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, nói.
“Ta không muốn.” Hạ Mộng rống to.
“Bản vương nói, muốn.”
Nhưng mà Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thật kiên trì. Vừa nói xong, hắn lại cúi xuống, bắt môi nàng làm tù binh, không cho nàng bất cư cơ hội nào để phản kháng.
“ Ngô… Ngô…”
Khốn khiếp mà.
Dùng sức mở to mắt, Hạ Mộng oán giận nhìn hắn.
Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn cũng cười tươi, trọn to mắt đối mặt với nàng. Đôi mắt ngày càng mờ mịt, không che dấu vẻ cực kỳ hứng thú của hắn.
Hạ Mộng lại run lên.
Nhìn hắn như vậy, nàng có cảm giác – đêm nay, chắc chắc sẽ không dễ chịu chút nào.