Tiểu Binh Truyền Kỳ

chương 78: ma hạt màu trắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thôi được rồi, mặc hắn có phải là người của phái thái tử hay không, chỉ cần hắn không cản trở chúng ta là được. Bây giờ tất cả các sỹ quan chỉ huy của hạm đội liên hợp đã đông đủ, hãy công bố tư liệu từng hạm đội của chúng ta.” Nguỵ Phi nói rồi chuyển tư liệu hạm đội của mình cho hai người bạn của mình.

Well và Lai Uy vừa nhìn thấy tư liêu hạm đội của Nguỵ Phi bất giác ngạc nhiên kêu lên: “Wa, quân bộ thật thiên vị, của anh đều là chiến hạm cao cấp, hãy xem của chúng tôi, toàn bộ đều là chiến hạm cấp thấp.”

Sau khi Nguỵ Phi nhìn tư liệu hạm đội của hai người bạn cũng ngạc nhiên nói: “Tốt quá, chỉ đơn giản hai hạm đội của các người hợp lại cũng đã là ngàn chiếc! Quân bộ thật là rộng lượng!”

Well bĩu môi nói: “Có gì đâu mà kinh ngạc, ngoài hạm đội của anh ra, toàn bộ mỗi một hạm đội đều có ngàn binh lực, nhưng toàn bộ đều là chiến hạm cấp thấp. À, tôi nói anh nghe, tôi lấy ngàn chiếc đổi ngàn chiếc của anh có được không? Nếu không ngàn chiếc đổi ngàn chiếc cũng được.” Từ thái độ của Well có thể nhìn ra, sức chiến đấu của chiến hạm cấp thấp và chiến hạm cấp cao thì không thể so sánh được, nếu như không phải giá thành của chiến hạm cao cấp quá cao, tin rằng ai cũng muốn chế tao càng nhiều chiến hạm cao cấp.

Nguỵ Phi cười nói: “Có thể được, ngàn chiếc khu trục hạm cấp E đổi ngàn chiếc tàu tuần tra cấp B của anh.”

“Anh cũng thật quá gian manh? Chiến hạm cấp E và cấp B chỉ kém nhay có cấp, không được! Tôi muốn đơn vị chiến hạm cấp H, đơn vị tàu ngầm cấp H, đơn vị cấp I, chiếc tàu tuần dương cấp G, những cái khác tuỳ anh phân bổ.” Well vẫy tay nói một cách rất đại độ.

“Chiến hạm chiến đấu và tàu ngầm đơn vị? Cả hạm đội của tôi tổng cộng hai đơn vị chiếc chiến hạm chiến đấu và chiếc tàu ngầm, cho anh một nửa tôi còn chiến đấu được gì! Không đổi!’ Nguỵ Phi giận dữ đáp.

Lai Uy cười nói: “Được rồi các huynh đệ, nếu như để người nào đó nghe được chúng ta đổi chiến hạm như vậy, e rằng hắn sẽ tức chết đi được.”

“Uhm, anh nói là ai chứ?” Well nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, còn ai vào đây nữa, là Trương Long Phách bị điều đến hạm đội vận chuyển chứ còn ai, trong tay hắn chỉ có ngàn chiếc tàu vận chuyển cấp K.” Lai Uy nói một cách cười trên nỗi đau của người khác.

“Wa, thái tử phương bắc trẻ tuổi đầy triển vọng đáng thương của chúng ta, lại chỉ có ngàn chiếc tàu vận chuyển cấp thấp nhất, vậy thì không phải là không có cơ hội lập công hay sao? E rằng đây là do đại tướng Khảm Mục Kỳ làm, lúc đầu tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại để hạm đội , , tổ hợp thành hạm đội liên hợp, dám chắc hạm đội là hạm đội vận chuyển!” Well cũng nói một cách cười trên nỗi đau của người khác. Không còn cách nào khác, bọn họ là những quân quan từng bước từng bước leo lên này đều không có cảm tình đối với những người xuất thân tốt.

“Được rồi, không làm ồn nữa, thảo luận ngày này chúng ta làm sao dung hợp hạm đội lại làm một.” Nguỵ Phi mở miệng ra trấn tỉnh hai người trong đầu bây giờ đang nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của một người nào đó.

“Ờ, được rồi, tôi đề nghị, chúng ta nên trong ngày này, tổ hợp hạm đội lại thành một, kế hoạch của tôi như sau……” Vừa nói đến chính sự, Well và Lai Uy liền nghiêm túc lại. Bọn họ những người thuộc phái trẻ sau khi từ chỗ Khảm Mục Kỳ bước ra, liền chạy đến căn cứ được ghi rõ trong đĩa từ tiếp nhận hạm đội của mình. Do bọn họ bản thân đã có thực lực phi phàm, hơn nữa lại là những ngôi sao sáng trong quân đội hoàn toàn dựa vào sức mình từng bước từng bước leo lên, cho nên lúc tiếp nhận bồ đội rất thuận lợi. Các binh sỹ đối với những cấp trên có đầy năng lực như vậy của mình đều rất hài lòng, dù gì cấp trên như vậy sẽ không để ình chết một cách không rõ ràng.

Khảm Mục Kỳ đang gật đầu vì những lời tham mưu và giải thích của những tài liệu thực kia, đột nhiên có một thân tín chạy đến bên cạnh ông ta lầm bầm nói nhỏ trong tai: “Đường Long đã lên phi thuyền, cần chấp hành không?”

Khảm Mục Kỳ liền lắc đầu nói nhỏ: “Không cần chấp hành, chỉ cần đưa hắn đến cái căn cứ đó an toàn là được.” Mặc dù thân tín có chút không hiểu, nhưng vẫn đi chấp hành mệnh lệnh.

Thì ra Khảm Mục Kỳ rất không yên tâm đối với cái tên sao chổi Đường Long, lúc nào cũng muốn tiêu diệt hắn, để tránh sau này mình trở thành Nguyên Soái, hắn lại làm ra chuyện gì đó gặp nạn mà bị giáng chức. Cho nên sau khi ông ta biết Đường Long một mình rời khỏi đại đội, liền bố trí tai mắt trên mỗi sân bay dân dụng của các nơi, chỉ cần nhận được tin Đường Long bước lên phi thuyền, liền ra lệnh nổ tung chiếc phi thuyền đó, khiến Đường Long chết khoong có đất chôn thân.

Nhưng Khảm Mục Kỳ sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn “Đường Long tiền đồ sáng lạng”, liền biết được người trong tổ chức đã chú ý đến Đường Long, mặc dù không biết là ai, nhưng có thể từ chỗ tổng giám đốc biết được số của mình, ít nhất cũng là nhân vật có thân phận không thấp. Hiểu theo câu đó, là hy vọng Đường Long thăng quan. Đối với điểm này thì thật dễ, tuỳ tiện tạo ra chút công tích thì đã có thể đề bạt Đường Long rồi, cho nên ông ta mới nhét tên Đường Long vào vị trí tham mưu của hạm đội liên hợp.

Đương nhiên, ông ta cũng muốn có quan hệ tốt với Đường Long, dù gì trong tay Đường Long cũng nắm được cán của mình. Còn về cái căn cứ gì đó kia, hãy để Đường Long tạm thời ở đó, muốn điều hắn trở lại cũng phải chờ đến sau khi mình trở thành Nguyên Soái. Bây giờ mà điều hắn về, nói không chừng sẽ gây nên một chuyện lớn. Cùng lắm thì đợi lúc nào mình rảnh sẽ tu sửa căn cứ của hắn, xây dựng căn cứ đẹp đẽ lên. Nhưng mình sớm đã giúp hắn xây dựng một phòng tắm lớn, e rằng hắn còn không muốn mình giúp hắn sửa nữa là. Cũng phải, vài trăm quân kỷ xinh đẹp mà chỉ có một mình hắn là đàn ông, diễm phúc như vậy cầu cũng cầu không được nữa là, hơn nữa nơi đó núi cao hoàng đế xa, làm chuyện gì cũng không sợ ai biết. Nói không chừng đến lúc đó Đường Long vui đến quên đường về, điều hắn trở về, hắn ngược lại lại liều mạng với mình.

Khảm Mục Kỳ bị tiếng nói của tham mưu làm tỉnh, lắc lắc đầu, quẳng chuyện của Đường Long sang một bên, bắt đầu dưới sự giải thích của tham mưu, xem bản đồ quân sự, học phân tích quân sự. Ông ta không muốn đến lúc đó bị người ta nói là một Nguyên Soái không hiểu quân sự.

Không biết mình đã thoát được một kiếp nạn, Đường Long đang ngồi trên phi thuyền. Từ nhà đến cảng hàng không hắn vẫn giữ vẻ như đang du ngoạn ở chốn thần tiên, ngay cả sau khi nhân viên bán vé kia nhìn thấy thẻ quân nhân của hắn, dẫn hắn đến một thông đạo đặc biệt đi vào quân hạm, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Trong đầu Đường Long cứ nghĩ mãi về chuyện của ba mẹ mình, sau khi ba từ công ty về, trên khuôn mặt của cha mặc dù vẫn nở nụ cười, cũng nói chuyện bình thường với mình, nhưng một người tế bào đơn như Đường Long đều có thể nhìn ra được trong ánh mắt của bọn họ có cả ánh mắt lo lắng. Đường Long đinh ngày hôm sau sẽ hỏi, nhưng sáng sớm hôm sau, ba mẹ đã dùng giọng ép buộc bắt mình phải trở về quân đội, còn bọn họ thì lại nói là mình muốn đi du lịch. Mình muốn phản kháng, đương nhiên là vô hiệu rồi.

Lúc mình hỏi tại sao, đáp án nhận được lại không ăn nhập gì với câu hỏi, ba mẹ lại nghiêm túc nói với mình: “Muốn tốt đẹp trải qua cuộc đời này.” Liền đưa mình ra sân bay, không có sự đồng ý của ba mẹ, nếu dám trở về nhà, sẽ không được thừa nhận là con của bọn họ.

Nói đến đoạn này, Đường Long cho dù ngu ngốc cũng biết ba mẹ đang gặp nguy hiểm, nhưng nhìn thấy ba mẹ cũng giống như mình thu dọn hành lý, hơn nữa nhìn thấy ba mẹ mua vé đi nước khác, Đường Long yên tâm hơn. Dù gì thì cử động của ba mẹ cũng đã biểu thị mình chuẩn bị tránh xa nguy hiểm, chứ không phải là ngồi chờ nguy hiểm đến.Cảm giác cha mẹ và bạn bè của bọn họ ình, Đường Long tin rằng cha mẹ mình sẽ thoát được.

Nếu như mẹ Đường Long không giúp Đường Long đeo cái kính đen hình W kia, Đường Long chắc chắn sẽ quên chiếc kính này, Tinh Linh số đang đau đầu. Cô ấy không biết có nên nói cho Đường Long biết có người xoá đi tư liệu có liên quan đến ba mẹ Đường Long và bạn bè của họ hay khong. Tinh Linh số phát hiện ra chuyện này liền theo dõi, đồng thời chuẩn bị dạy cho tên hacker này một trận, nhưng lúc cô ấy nhìn thấy hacker bất giác ngây người, bởi vì đứng bên cạnh tên hacker mập kia lại là cha mẹ của Đường Long. Cũng có nghĩ là chuyện xoá tư liệu của người thân Đường Long, là do ba mẹ Đường Long quyết định.

Đã biết được thân phận thật sự của cha mẹ Đường Long, Tinh Linh số không biết cha mẹ Đường Long tại sao lại xoá bỏ tư liệu của công ty mình, đồng thời xoá hết những tư liệu có liên quan đến Đường Long. Nhưng nghĩ đến sức mạnh mà ba mẹ Đường Long thật sự đại diện kia, Tinh Linh số cũng không tin có ai có thể làm hại họ, bọn họ làm như vậy cũng là một phương pháp lo trước tính sau, bảo vệ Đường Long, Tinh Linh số ý thức được điều này cũng lén giúp đỡ, giúp bọn họ xoá triệt để mọi tư liệu.

Sau khi nghĩ đến đây, Tinh Linh số nhanh chóng quyết định không nói chuyện này cho Đường Long biết, đồng thời cũng không chú ý đến ba mẹ của Đường Long nữa. Nhưng nếu như sự hiếu kỳ của cô ấy lớn hơn một chút, e rằng cô ấy sẽ phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

Đường Trung và Lưu Phi nhìn thấy Đường Long đi vào thông đạo đặc biệt, mặc dù có chút không hiểu tại sao Đường Long lại có tư cách ngồi trên chiếc phi thuyền đặc biệt, nhưng nghĩ đến chị gái máy tính kia, bọn họ cũng hiểu, xem ra chị gái máy tính kia rất chiếu cố Đường Long.

Nhìn thấy chiếc phi thuyền đặc biệt sơn màu vàng rời khỏi cảng vũ trụ, Đường Trung và Lưu Phi đều thở phào, quay người rời khỏi cảng vũ trụ, còn hai tấm vé kia cũng bị bọn họ quẳng vào thùng rác một cách tuỳ tiện.

Bóng đêm dần dần buông xuống, công ty liên hợp đại thống nhất vũ trụ ở ngoại ô sớm đã không có người kia, lại sáng chưng. Hơn nữa, không phải là ánh sáng bình thường, trên đỉnh lầu lại treo mấy chục bóng đèn cao áp, mộ nửa chiếu lên trời, một nửa chiếu xuống đất, trình độ ánh sáng giống như là ban ngày.

Dưới sự chiếu sáng mạnh mẽ của đèn cao áp, có thể nhìn thấy những chỗ trống kia trong tường xung quanh, lúc này đã chất đầy các loại rác kim loại khác nhau. Một người đàn ông mặc bộ đồ đặc chiến màu đen đang ở trong đống rác kia, vận chuyển luôn tay, nhìn thấy dáng vẻ của ông ta giống như mỗi lần vận chuyển rác kim loại, đều có một ý nghĩ nhất định. Lúc ngươi đàn ông này lau mồ hôi, có thể nhìn ra ông ta là nhân viên lễ tân tiếp khách ở đại sảnh – nam tử biệt hiệu Bưu Hãn.

Đại sảnh lầu không giống như ngày trước chất đầy rác kim loại, đại sảnh lúc này rất rộng rãi, nhưng được thay thế biến thành vô số đường kim loại thay thế đống rác kim loại kia, những đường kim loại loã lồ này tổ họp thành một lưới nhện chi chít trên mặt đất. Một người lùn trên mình mặc bộ đồ chiến đặc biệt màu đen, đang ở chính giữa đại sảnh làm loạn những máy tính ở trên mặt đất.

Lúc này người Bưu Hãn kia từ ngoài cửa đi vào nói với người lùn là: “Địa Lôi, tôi đã làm xong rồi, phía anh thế nào?”

Địa Lôi ngẩng đầu lên cười: “Chỉ đợi anh bước vào thôi, được rồi, đi đến sau lưng tôi đi, tôi phải khởi động rồi.” Nghe thấy lời này, Bưu Hãn lập tức chạy lên cầu thang, còn Địa Lôi cũng vào lúc này ấn một nút trên máy tính, tiếp đó cũng chạy lên lầu trên, vừa chạy vừa cười nham hiểm nói: “He he, lần này đủ để cho nó thoải mái một lát rồi.”

Bưu Hãn lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng có mà mạnh miệng, nói không chừng cái thứ quỷ đó hoàn toàn không chịu thua những như này của anh.”

“Xì!Đồ của Địa Lôi ta nó sẽ không chịu thua? Quên là lần trước ai đã cho hắn bị thương nặng nhất à?” Địa Lôi bất mãn nói.

“Đó là chuyện lần trước, anh cho rằng cái thứ quỷ đó những năm này đều đang ngủ đông ư, nó có thể ra ngoài thì có nghĩa là sức mạnh của nó đã tăng thêm một tầng lầu rồi!” Bưu Hãn nói.

Địa Lôi lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Hừ, Nó biết tiến hoá, lẽ nào ông đây cũng không biết học tập hay sao, hơn nữa, nói không chừng sau khi nó từ chỗ đó đi ra sức mạnh đã bị giảm đi.”

Hai người nói chuyện với nhau đã đi lên lầu , nếu như lúc này có người ngoài nhìn thấy hình dáng của lầu , chắc chắn sẽ cho rằng mình đi vào bảo tàng vũ khí thời viễn cổ. Bởi vì những vũ khí bày ra ở nơi này lại toàn bộ đều là những vũ khí sớm đã bị đào thải không biết là bao nhiêu năm rồi, lợi dụng lực xung kích của thuốc nổ để bắn đầu đạn kim loại. Tin rằng bất kỳ quân nhân nào cũng sẽ không thèm để ý đến những vũ khí này, nhưng ở đây lại có người quân nhân mặc đồ chiến đặc biệt màu đen, đang chuyên tâm chỉnh lý những thứ vũ khí này.Đường Trung tay cầm súng ca- nông sáu nòng loại nhỏ, dáng vẻ rất cool, nhìn thấy hai người Địa Lôi đi lên, gật đầu hỏi: “Chuẩn bị xong rồi ư?”

“Đại ca đã chuẩn bị xong rồi, cái thằng đó còn bao lâu nữa mới đến?” Địa Lôi gật đầu đồng thời hỏi. Còn Bưu Hãn thì không lên tiếng chạy đi chọn vũ khí.

Sau khi Đường Trung nhìn vào màn hình máy tính bên cạnh một lát rồi nói: “Còn phút nữa.”

Lời của Đường Trung vừa nói ra, không gian này liền xuất hiện một không khí căng thẳng, vốn còn đang chọn vũ khí để sử dụng, Bưu Hãn liền nắm chặt một đao điện từ giắt vào lưng, tiếp đó nắm chặt một khẩu súng có hình dạng giống như súng sấm sét, bắt đầu kiểm tra đạn dược.

Đường Trung nhìn mọi người một lát, giọng bình tĩnh nói: “Các vị, chúng ta và cái thằng đó đọ sức cũng không phải là ngày hai ngày, mặc dù mỗi lần xuất hiện đều mạnh hơn lần trước, nhưng chúng ta lần nào cũng đánh bại được nó sao? Cho nên không cần căng thẳng, làm theo kế hoạch của chúng ta là được.”

“Vâng thư đại ca!” Những người này bao gồm cả Lưu Phi đều hướng về Đường Trung kính chào theo kiểu quân lễ kỳ lạ, không phải là kiểu các ngón trong bàn tay hợp lại để nghiêng ở cuối chân mày, cũng không phải kiểu nắm chặt tay để ở ngực như của lính đánh thuê, mà là một cánh tay nắm chặt duỗi thẳng đưa nghiêng qua đầu. Nếu như những người biết rõ lễ tiết đạo tặc nhìn thấy, chắc chắn sẽ gật đầu nói đây là động tác kính lễ tiêu chuẩn của đạo tặc.

“Được, Địa Lôi, Bưu Hãn, Lão Mập, Phàm Nhân ở lại trấn thủ lầu , Mắt Kiếng, Đại Khối, Trúc Can, ta, Báo điên đến đỉnh lầu, Yêu Cơ, Hồ Ly, Mai Quế đến phòng dưới đất. Nhìn thấy mục tiêu xuất hiện mỗi người hãy hành động theo kế hoạc, tình hình không ổn lập tức rút lui theo kế hoạch. Hành động!” Đường Trung một hơi nói xong, liền dẫn đầu chạy ra cửa lớn, những người khác hành động theo lới dặn của Đường Trung.

người ở lại trấn giữ lầu , vừa chuẩn bị phòng thủ, vừa nhìn chằm vào màn hình máy tính ở chính giữa. Không lâu sau, màn hình mặc dù là một màu đen, nhưng đột nhiên không ngừng vang lên những tiếng bíp bíp bíp đinh tai. Thần sắc mọi người liền căng thẳng, đều biết mục tiêu đã đến.

Bọn người Đường trung đứng ở trên đỉnh lầu cầm vũ khí nhắm lên trời, nhìn thấy trong không gian bóng đêm đột nhiên xuất hiện một điểm sáng, toàn bộ dùng kính nhìn bóng đêm nhắm bắn, từ trong kính nhìn bóng đêm có thể nhìn thấy đó là một vật thể hình bầu dục màu trắng. Đường Trung lạnh lùng cười: “Mẹ nó thật lắm chiêu, mỗi lần xuất hiện đều là những hình dạng kỳ lạ, lần này là trứng vịt, lần sau e rằng là trứng lừa?”

Mắt Kiếng tay cầm khẩu súng máy loại dài, cười nham hiểm nói: “Mặc kệ hắn là trứng vịt hay là trứng lừa, đại ca, hãy để tôi bắn nó đầu tiên.”

“Được! Bắn chết hắn đi!” Đường Long gật đầu mạnh nói.

Mắt Kiếng cũng không lên tiếng, bưng súng lên nhắm, bóp cò, một tiếng bằng lớn vang lên, có thể từ trong kính nhìn bóng đêm nhìn thấy trên cái trứng kia, xuất hiện một loạt pháo hoa, quỹ đạo của nó cũng bị đụng thay đổi một ít. Nhưng, cái trứng vịt kia giống như là có người điều khiển vậy, lại lần nữa trở về quỹ đạo cũ.

Mọi người nhìn thấy pháo hoa đều cười lên, đồng thời tranh nhau nói: “Cái thứ quỷ đó một chút tiến bộ cũng không có, vẫn sợ đầu đạn kim loại.”

Đường Long lớn tiếng nói: “Được rồi, toàn bộ nhắm chuẩn bắn, hãy bắn nó lệch khỏi quỹ đạo!” Nói rồi cầm súng ca nông sáu nòng lên bắn.

Còn những người khác cũng tranh nhau bắt đầu bắn, trong phút chốc, vô số ngọn lửa màu đỏ từ những nòng súng kia bắn ra, còn trên nên nhà đỉnh lầu cũng lập tức bắt đầu có tiếng vỏ đạn vang lên leng keng. Sau một hồi, Lưu Phi đột nhiên giân dữ hét lớn: “Hãy dừng lại cho ta! Mẹ nó có gì đó kỳ lạ, cái trứng vịt kia sao lại càng bắn càng nhỏ?”

Mọi người nghe thấy lời này liền nhìn vào số liệu của kính nhìn ban đêm, quả nhiên, số liệu hiển thị cái trứng kia cách mình chỉ có mấy trăm mét, sao hình dạng của nó lại lớn giống như lúc mình nhìn thấy mấy ngàn mét?

Đường Trung nhớ đến chuyện gì vừa hét lớn: “Nhanh rút lui! Nó ăn đạn của chúng ta!” Vừa chạy xuống lầu. Mọi người cũng tỉnh lại, liền chạy đến cầu thang. Trong giây phút mọi người di chuyển, cái trứng trên bầu trời kia đột nhiên to ra mấy trăm lần, tiếp đó phun ra vô số ánh sáng trắng.

Lúc mọi người cửa cầu thang, ban công liền vang lên một trận phù phù phù, quay đầu lại nhìn, chỗ mọi người đứng hồi nãy đã bị đầu đạn kim loại bắn biến thành tổ ong rồi. Đường Trung không kịp nhìn kỹ, đã lăn lộn xuống dưới, vừa chạy vừa hét: “Nhanh! Nhanh chạy đến lầu !”

Còn Lưu Phi thì vừa chạy vừa nói vào bộ đàm: “Địa Lôi các người nhanh chóng giới bị! Cái thằng đó sắp rơi xuống rồi! Yêu Cơ chuẩn bị xong! Vừa đến lúc lập tức khởi động cái thứ đó!”

Nghe thấy lời của Lưu Phi, Bưu Hãn liền vác cái súng lớn sau lưng, từ bên trong cái vũ khí cao như cái núi nhỏ kiểm tra có khẩu súng máy loại nặng nòng tròn, còn có những viên đạn kim loại to như ngón tay cái,được lắp thành băng, kéo đến chỗ cửa sổ. Đá một cái kiếng cửa vỡ nát, sau đó để cái giá súng máy đã được lắp đạn sẵn lên.

Còn Phàm Nhân thì vác một khẩu dài mét, nòng tròn đường kính mm đến một cái cửa sổ khác nhắm bắn bầu trời. Còn về Địa Lôi và Lão Mập trên người đeo đầy lựu đạn, thì nắm chặt những lựu đạn hình tròn đứng ở bên cạnh cửa sổ thứ , dưới chân của bọn họ còn có mấy thùng lựu đạn loại tròn và thuốc nổ loại mạnh hình trụ.

Lúc bọn họ chuẩn bị xong, mấy người Đường Trung ở trên đỉnh lầu đã chạy xuống, bọn họ vừa xuống đến đã lập tức quẳng vũ khí trong tay, từ trong đống vũ khí thay một khẩu, liền lập tức nắm lấy đạn dược thay đạn. Động tác này không biết bọn họ đã tập luyện bao nhiêu lần, dù gì chỉ trong vài giây, đã thay xong, đồng thời đứng ở cửa sổ còn lại.

Lúc này bên ngoài vọng lại tiếng vo ve, đã có thể nhìn thấy cái trứng vịt cao lớn như một người đàn ông trưởng thành kia, dừng lại ở không trung mảnh đất trống trong phạm vi tường vây. Khẩu súng nổ đầu tiên là khẩu súng loại nặng của Bưu Hãn, tiếng súng tạch tạch tạch giống như ra mệnh lệnh vậy, mọi khẩu súng khác cũng vang lên.

Nếu như chiếu theo cái trứng vịt có thể xông vào tầng khí quyển hơn nữa còn có thể bay trong không trung, chắc chắn có thể ngăn chặn được vũ khí hoả dược sau khi rơi xuống để đoán, vậy thì nhầm rồi. Không nhìn thấy cái vỏ bên ngoài màu trắng của cái trứng vịt lớn kia, đã bị một trận đạn dày đặc bắn thành cái sàng sao?”

Đừng nhìn Phàm Nhân cứ vác mãi cái nòng hoả tiễn không động đậy, anh ta đang đợi chính là thời cơ này, một ngọn lửa phun ra, một thứ to bằng nắm đấm màu đen bắn vào cái trứng vịt, đương nhiên cái thứ này vừa đi vào liền nổ. Đùng một tiếng, phá nát những cánh cửa kiếng của toà nhà này, cũng vì vậy mà khiến mọi người ngừng bắn.

Sau khi khói tan, mọi người tay nắm chặt vũ khí liền hoan hô lên, bởi vì cái trứng đó bị bắn lủng một lỗ to. Cũng không biết cái trứng này làm bằng gì, từ bên trong cái lỗ hổng khuyết đó lại lộ ra vô số dây điện xuất hiện pháo hoa.

“Phàm Nhân tốt lắm! hãy làm thêm một cú nữa! Đường Trung vui mừng hét lớn. Phàm Nhân đương nhiên vui vẻ quay đầu nhét thêm một hoả tiễn.

Còn hai người Địa Lôi và Lão mập từ nãy giờ chưa ra tay, nhìn thấy cái lổ hổng của cái trứng đó, hai người nhìn nhau cười, vừa kéo chốt an toàn, không thèm nhìn liền quảng lựu đạn vào trong cái lỗ của cái trứng đó. Cũng không biết hai người bọn họ làm sao nắm chắc, lựu đạn vừa rơi vào cái lỗ liền bắt đầu nổ, vài lưu đạn rơi xuống, cái lỗ đó càng ngày càng bự, mảnh vỡ kim loại bên trong trứng vịt cũng rơi xuống đất càng ngày càng nhiều.

Bưu Hãn vác khẩu súng máy loại nặng bắt đầu nổ, vừa kêu lên theo tiếng súng, vừa nói với người bên cạnh: “Súng hoả dược thật sự là quá đã, tiếng súng vừa vang lên, lực phản ngược lại vừa mạnh, còn có pháo hoa xuất hiện, thật là càng đánh càng hưng phấn!”

Đường Trung đang lắp đạn vào khẩu ca nông sáu nòng cũng đáp: “Không sai! Súng hoả dược so với súng laser sảng khoái gấp vạn lần, nếu như súng hoả dược có thể giống như súng laser không cần thay đạn, vậy thì càng tuyệt vời hơn!”

Lưu Phi trong tay cầm khẩu súng đường kính lớn luân chuyển, trừng mắt nhìn Đường Trung, bĩu môi nói: “Đã là lúc nào rồi, còn ở đó hưởng thụ? Đợi đến lúc cái trứng đó bắt đầu biến hoá, coi các người còn sảng khoái được nữa hay không.” Mặc dù bà ấy nói như vậy, nhưng mỗi lần bóp cò, bà ấy đều nheo mắt mặt đỏ hít thở, dám chắc bà ấy cũng đang hưởng thụ cái khoái cảm này.

Lúc tên lửa thứ hai của Phàm Nhân bắn trúng trứng vịt, trứng vịt đã không còn đầy đủ vỡ tan, toàn bộ đều rơi xuống mảnh đất trống thành một đống kim loại. Mặc dù trừng vịt đã vỡ thành nhiều mảnh, nhưng bọn người Đường Trung vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm được, ngược lại toàn bộ lại trang bị đầy đạn, căng thẳng chú ý đến đống kim loại trên mặt đất.

Dưới sự chiếu sáng mạnh của bóng đèn cao áp, có thể nhìn thấy những mảnh vỡ kim loại màu đen kia dường như có sức sống vậy bắt đầu chuyển động. Lưu Phi đến gần Đường Trung nói khẽ: “Anh nói xem lần này nó sẽ biến thành gì?”

Đường Trung lắc đầu: “Quỷ mà biết được nó sẽ biết thành gì, lần trước là nhện, lần trước nữa là rắn độc, lần trước trước nữa là cóc, lần này có thể là ……” Nói đến dây Đường Trung đột nhiên nhổ một bãi nước bọt khẽ mắng: “Mẹ nó, lần này lại biến thành ta rồi!” Lưu Phi nhìn thấy thứ dưới đất, bất giác cười: “Nó lần này biến thành bò cạp độc, ha ha, nếu như lần sau nó biến thành con heo mập, có phải là sẽ biến ra một đống heo mập?”

Lúc mọi người đang cười, những mảnh vỡ kim loại đã biến thành con bò cạp này đen, bắt đầu bò lên đống rác kim loại. Đường Trung nhìn Địa Lôi, Địa Lôi cười he he, từ trong ngực móc ra một cái điều khiển, ngón tay vừa bấm, đống rác kim loại bên ngoài mảnh đất trống đã liền vượt qua một tầng màng trắng phát sáng.

Những con bò cạp đen kia, giống như gặp sự đả kích gì đó run lên cầm cập, cái thân hình màu đen của bọn chúng cũng giống như bị lớp màng đó bao phủ vậy, màu đen bắt đầu biến mất, dần dần biến thành màu trắng. Lúc lớp màng trắng của đống rác kim loại kia biến mất, những con bò cạp đen đã biến thành bò cạp trắng rồi.

Đường Trung nhìn thấy cảnh này, liền hét lớn: “Tấn công!” Theo tiếng hét của ông ấy, vô số đạn dược bắt đầu trút lên trên thân của những con bò cạp màu trắng kia. Đường Trung bắn xong loạt đạn cuối cùng, quẳng khẩu súng đi, vừa nói vào bộ đàm: “Yêu Cơ khởi động những thứ đó, tên đó sắp vào rồi!” vừa chuẩn bị chạy xuống lầu.

Dưới sự vây quét của mưa đạn, những con bò cạp trắng kia khó mà di chuyển vào cửa lớn, nhưng đúng vào lúc bọn chúng sắp vào cửa lớn, từ xa đột nhiên vang lên tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Một chân đã bước đến cầu thang, Đường Trung quay đầu lại, sắc mặt khó coi hét lên: “Mẹ nó! Không phải là đã mua chuộc được quyền cảnh sát trưởng rồi hay sao? Sao lại còn phái cảnh sát đến?”

Lão Mập lạnh lùng giậm chân thật mạnh mắng: “Tên khốn! Tốn hết bao nhiêu công sức, toàn bộ đã bị bọn họ huỷ hết!” Những người khác cũng lắc đầu ủ rũ. Còn Bưu Hãn thì vác khẩu súng lên, bắn thẳng về phía xa cửa lớn, vừa bắn vừa hét: “Hãy cút mau! Bọn cảnh sát thúi các người!”

Khác với thần sắc buồn bã của bọn người Đường Trung, những con bò cạp trắng kia nghe thấy tiếng xe cảnh sát giống như nghe thấy âm thanh thiên nhiên vậy, liền thay đổi tốc độ chậm chạp hồi nãy, xong vào trong tường với tốc độ nhanh nhẹn. Dưới ánh đèn chiếu, mấy chục xe cảnh sát đã ngừng lại, vô số cảnh sát vũ trang đều móc vũ khí ra ngắm bắn những bóng người trên lầu .

Một sỹ quan cảnh sát bụng to, một tay cầm loa, một tay cầm súng, đắc ý hét lớn: “Những người bên trong nghe rõ đây, các người đã vi phạm luật cấm chế tạo vũ khí, cho các người trong vòng phút phải lập tức hạ vũ khí đầu hàng!” ông ta vừa mới nói xong liền bị khẩu súng hạng nặng của Bưu Hãn doạ nằm bò trên mặt đất, đồng thời nghe thấy tiếng thét của Bưu Hãn. Hành động và tiếng hét lớn này của Bưu Hãn đương nhiên khiến Bưu Hãn nhầm tưởng là những người bên trong đến chết cũng không hối cải, cự tuyệt đầu hàng. Bất giác tranh nhau cầm súng, chuẩn bị dưới sự ra lệnh của sếp, sẽ cùng nổ súng một lúc.

Nhưng bọ họ không đợi được mệnh lệnh nổ súng của cấp trên, ngược lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cấp trên. Mọi cảnh sát đều hướng nhìn về phía cấp trên, chuẩn bị thể hiện sự trung thành của mình với sếp, nhưng những tiếng kêu thảm tiếp theo vang lên khiến cho cảnh sát bắt đầu chần chừ. Lúc bọn họ chuẩn bị dừng lại, thì đã trễ rồi, bọn họ đã hiểu ra tại sao những người kia lại kêu lên thảm thiết như thế.

Bất cứ người nào nhìn thấy vô số con bò cạp đỏ lạnh lùng đi xuyên qua trong cơ thể con người, hơn nữa mình cũng sẽ sắp nối gót theo những cái xác kia, không kêu thảm, e răng là thằng ngu?”

Cảnh sát đương nhiên không phải là ngu, cho nên tiếng kêu thảm của bọn họ, từng tiếng vang lên, tiếng hét sau thảm hơn nhiều. Mặc dù có người quay đầu chạy, mặc dù có người núp trong xe cảnh sát. Nhưng đáng tiếc, những con bò cạp này không những có thể có tốc độ di chuyển nhanh như súng laser, hơn nữa còn có thể dễ dàng xuyên qua tấm kim loại của xe cảnh sát giống như xuyên qua giấy vậy, cho nên những người này không một ai thoát khỏi bị bò cạp xuyên người.

Cảnh máu me này dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, hiện rõ trước mắt bọn người Đường Trung. Nhưng trên khuôn mặt của bọn họ ngoài thất vọng và bất nhẫn ra, không có vẻ gì là ngạc nhiên, dường như bọn họ sớm đã dự liệu sẽ có kết quả giống như vậy. Đường Trung nhìn thấy những con bò cạp đã bị nhuộm đỏ kia bắt đầu tụ tập ở cửa lớn, bất lực thở dài nói: “Toàn bộ chuẩn bị rút lui, tên đó đã bước vào giai đoạn biến hoá thứ .” Nói rồi liền nói vào máy bộ đàm: “Yêu Cơ, vừa khởi động cái thứ đó phải lập tức rút lui đến địa điểm dự định.”

Bộ đàm liền vang lên giọng nói ngọt ngào của Yêu Cơ: “Vâng, thưa đại ca.”

Lúc Đường Trung đang định nói gì đó với mọi người, Lưu Phi đột nhiên chỉ vào những con bò cạp bên ngoài sợ hãi hét lớn: “Nó đã bước vào giai đoạn biến hoá thứ rồi!” Đường Trung ngạc nhiên chạy đến cửa sổ, lúc nhìn thấy những con bò cạp kia bắt đầu biến thành thể lỏng, hơn nữa còn chầm chập tụ tập lại, liền hét lớn nói với mọi người: “Nhanh rút! Tên đó nhất định sẽ đạt đến biến hoá tầng .” Nói xong liền ra sức chạy xuống lầu. Lần này mọi người không chần chừ, liền vứt vũ khí đi nhanh chóng theo sau Đường Trung rời khỏi.

Vật thể đó đã biến thành thể lỏng màu đỏ, sau khi tu tập lại thành , lúc ẩn lúc hiện xuất hiện một hai đạo pháo hoa, tiếp đó vật thể lỏng này dường như đột nhiên chịu sự kích thích nào đó, đột nhiên kéo dài lên trên. Lúc thể lỏng này cao lớn khoảng m, đột nhiên ở chỗ giống như vai của con người, trái phải đều thò ra một đạo thể lỏng. tiếp đó ở chỗ tiếp đất, cũng phân làm hai, cảm giác giống như tứ chi của con người.

Những thể lỏng này bắt đầu run lên, không lâu sau, màu đỏ đã biến mất, thay vào đó là sắc da của con người, tiếp đó trên đỉnh thể lỏng bắt đầu xuất hiện một hình dạng giống như đầu của con người. Lúc cái đầu càng ngày càng giống như đầu của con người, một đạo ánh sáng từ bề mặt của thể lỏng này sáng lên, sau khi ánh sang biến mất, một vật thể giống như con người toàn thân nhẵn bóng, không thể phân biệt giới tính, ngay cả lông my lông mày cũng không có xuất hiện.

Vật thể giống như con người này, chớp chớp con mắt đen không có quầng trắng, nhìn xung quanh, sau đó khoé miệng của nó nở nụ cười, chuẩn bị nhấc chân đi vào đại sảnh công ty.

Đúng vào lúc này, chỗ đất trống chất đầy rác kim loại, đột nhiên rung động lên. Theo những lay động, một cái rương m, nhô lên cái đống rác kim loại kia, từ dưới mặt đất ngoi lên.

Cái vật thể hình người ấy, dừng lại, nhìn cái rương một cách hứng thú. Cái rương vừa nhô lên, một trong những mặt nằm đối diện với vật thể hình người, liền rơi xuống. Tiếp đó một người máy kim loại thân cao m, đôi mắt loé lên ánh sáng đỏ. Tay cầm một cây đao điện từ, kẽo kẹt kẽo kẹt đi ra.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy người máy kim loại, vật thể hình người kia lộ vẻ ngạc nhiên vui sướng, hào hứng nhìn người máy kim loại kia dần dần đi lại gần mình. Sau khi người máy kim loại đi ra, trong rương lại đi ra một người máy có hình dáng giống hệt cái đầu tiên, hơn nữa đi ra rồi lại đi ra cứ liên tục như vậy đi ra người máy kim loại.

người máy này, toàn bộ đều cầm đao điện từ, bọn họ không lập tức tấn công vật thể hình người kia, ngược lại bao vây hắn. Sau khi bao vây vật thể hình người, đôi mắt đỏ của một người máy đột nhiên sáng chói, những người máy khác liền giơ đao tấn công.

Vật thể hình người vừa bắt đầu còn ngu ngốc đứng bất động ở đó, chuyên tâm ngắm nhìn người máy, khi một đao điện từ chém xuống một phần “thịt”, khi nó nhìn thấy “thịt” rơi xuống đất liền biến thành một miếng sắt vụn, nó mới bắt đầu hành động.

Trước tiên nó há miệng hét lớn, không có âm lượng nào phát ra, nhưng có thể nhìn thấy mấy chục ánh sáng màu xanh từ miệng nó nhô ra, hơn nữa những vòng tròng sáng xanh càng ngày càng lớn, cho đến khi bao trùm người máy rồi mới biến mất. Còn những người máy đang cầm đao tấn công, sau khi bị ánh sáng xanh chiếu vào, toàn thân run lên không thể điều khiển, mắt điện tử màu đỏ cũng giống như của con người trong chớp mắt vụt tắt rồi sang lên một lần.

Lúc người máy điều khiển cánh tay nhằm vào vật thể hình người chém, lại phát hiện cánh tay máy cầm đao điện từ của mình đã rời khỏi thân mình, rơi xuống đất. Lúc người máy vẫn chưa chịu thua chuẩn bị áp sát dùng cánh tay còn lại tấn công vật thể hình người kia, lại bi thảm phát hiện ra, tứ chi của mình đã rung rời. Người máy phát hiện ra mình bây giờ chỉ có thể bò trên mặt đất, dùng những phần còn lại của tứ chi, bò đến chỗ vật thể hình người. người máy chỉ trong vài giây từ lúc tắt máy cho đến lúc khởi động lại, đã bị vật thể hình người kia cắt đứt tứ chi.

Vật thể hình người kia không có chút tội nghiệp những người máy đang bò trên mặt đất, giống như đi đường vậy đạp từng bước dẫm nát từng người từng người máy một. Lúc vật thể hình người đi vào đại sảnh, đống rác kim loại bên ngoài đã tăng thêm một lượng lớn.

Vốn sắp bước vào đại sảnh, vật thể hình người kia nhìn thấy những sợi kim loại nhẵn bóng, trên khuôn mặt đột nhiên xuất hiện vẻ sợ hãi. Nhưng nhanh chóng, nó dường như suy nghĩ đến việc gì đó để lộ thần thái nghiến răng, tiếp đó lạnh lùng đạp lên cái sợi dây điện đó, bước vào đại sảnh.

Vật thể hình người đi đến trước những máy tính xách tay để trên đất dừng lại, không biết là trang bị thiết bị cảm ứng hay là gì. Vật thể hình người đến gần máy tính, máy tính liền tự khởi động, đồng thời hiển thị lên hình ảnh đầu người của Đường Trung. Nhìn thấy hình ảnh của Đường Trung, vật thể hình người lại nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm.

Đường Trung vừa xuất hiện liền lớn tiếng mắng: “Cái đồ chệt tiệt! Chúng ta chẳng qua là phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, ngươi lại chết dẫm truy sát chúng ta hơn năm! Ta X đời tổ tông kẻ chế tạo ra ngươi, lại chế tạo ra cái thứ biến thái giống như ngươi! Cách vài năm ngươi lại truy sát chúng ta một lần không thấy phiền sao, ngươi buồn chán qua cũng không cần tìm chúng tôi, dù gì lời chúng tôi nói cũng chẳng ai tin, bí mật của ngươi sẽ không bị người ta biết đâu, dứt khoát để chúng ta sống qua ngày vậy ngươi thấy sao? Ngươi sống mấy ngàn năm cũng không có vấn đề gì, nhưng chúng tôi chỉ có thể sống được mấy chục năm mà thôi, thậm chí không đến năm thì chúng ta đã hoá thành tro bụi rồi, như vậy không phải càng tốt sao? Thương lượng một chút như thế nào, dù gì ngươi đợi đợi năm cũng không có gì khó mà.”

Đường Trung hít một hơi tiếp tục nói: “Ta X! Ta biết những lời này ngươi sẽ không nghe, dù gì hãy nhớ kỹ lời ta nói, trước khi chưa giết chết được chúng tôi, ngươi không thể cố ý bộc lộ thân phận, sau đó mượn cớ muốn diệt khẩu mà đại khai sát giới. Được rồi, lời nói làm việc theo thông lệ nói đến đây, món mơi lại đến, chuẩn bị mà hưởng thụ đi. Nhớ rõ cho ta, chỉ cần nắm được nhược điểm của ngươi, ta sẽ biến ngươi thành đống sắt vụn!” Nói xong hình ảnh liền biến mất.

Vật thể hình người lúc hình ảnh Đường Trung biến mất, đột nhiên đứng tư thế đang tập trung năng lượng, giống như nó sớm đã biết đượ sẽ xuất hiện tình cảnh như thế nào. Quả nhiên sau đó, ánh đèn bên ngoài đột nhiên vụt tắt. Những sợi dây điện sáng bóng kia liền nhô lên khói. Vật thể hình người bị dây diện quấn xung quanh cũng trong phút chốc rút gân giống như đang run vậy, hơn nữa òn phát ra tiếng rống thê lương giống như con người vậy.

Tiếng hét thê lương này, cách xa mấy trăm dặm vẫn còn nghe thấy, có rất nhiều người đang ngủ bị giật mình tỉnh dậy, tranh nhau chạy ra xem tiếng hét từ đâu vọng lại. Những người chạy ra nhanh chóng nhìn thấy ngoại ô ở một nơi nào đó nhô lên một đám mây hình nấm cực lớn, sau khi nhìn thấy hình ảnh này sau, sau đó là một tiếng nổ cực lớn.

Sau khi sự việc xảy ra, sở chữa cháy đi kiểm tra, kết quả không tìm thất gì, bởi vì hiện trường chỉ có ngoài một vũng bùn lớn, cái gì cũng không có. Sau khi bọn họ đều tra tư liệu, phát hiện đó là vùng đất hoang không ai đến, Để tránh phiền phức, trên bản báo cáo liền viết là do viên thạch rơi xuống. Mặc dù bất kể radar nào của hành tinh này đều hiển thị khoảng thời gian này, không có nguyên thạch nào dù lớn hay nhỏ xuất hiện ở vùng phụ cận hành tinh, nhưng cũng sợ phiền phức các quan cấp trên cũng đồng ý với bản báo cáo của Sở chữa cháy, kết án đóng hồ sơ lại.

Cũng từ đó, những vụ nổ lớn vô cũng ro ràng, hoàn toàn không bị lưu truyền ra ngoài. Đồng thời vào lúc đó phía trên đám mây hình nấm, có một ánh sáng giống như hình dáng của trứng vịt phá không bay lên, đồng thời cũng khong có bất kỳ ai nhắc đến. Còn về trên hành tinh có hộ gia đình đóng chặt cửa, càng không có ai để ý đến, dù gì những này với tôi cũng không được quen lắm, ai biết đưuọc bọn họ có đi du lịch hay không.

-oo-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio