Tiểu Binh Truyền Kỳ

chương 79: đế đô kinh biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chủ pháo toàn chiến hạm nhắm bắn phương vị giờ, sau khi tấn công lập tức di chuyển đến phương vị giờ, tấn công!” Trung tướng Đạt Luân Tư (Dalence) khuôn mặt lạnh lùng vẫy tay, hàng trăm chủ pháo của chiến hạm Đế Quốc đồng thời khai hoả, vô số chùm laser cực lớn bắn về phương vị giờ. Hàng trăm chiến hạm bắn xong, lập tức làm theo mệnh lệnh dịch chuyển, bởi vì bọn họ biết nếu không dịch chuyển, chắc chắn sẽ bị kẻ địch bắn chết.

“Nhân viên radar báo cáo tình hình!” phó quan của Đạt Luân Tư (Dalence), một người đàn ông trung niên tóc ngắn màu cam, trên vai đeo quân hàm trung tá, sắc mặt cương nghị, không đợi Đạt Luân Tư (Dalence) mở miệng, liền ra lệnh cho sỹ quan cấp uý giám sát radar.

“Báo cáo sếp, chiếc chiến hạm của địch đã bị bắn trúng!” sỹ quan cấp uý kính lễ đáp.

“Kẻ địch tấn công! Phương vị giờ, chuẩn bị chịu sự tấn công!” máy tính chiến hạm đột nhiên phát ra giọng nói, nhân viên trên chiến hạm vội vàng trở về cương vị thắt dây an toàn, hoặc là nắm chặt một vật thể nào đó gần đấy. Còn những chiến chiến hạm bên ngoài kia liền di chuyển ra phía trước kỳ hạm, chuẩn bị ngăn cản sự tấn công thay cho kỳ hạm.

Trên màn hình ánh sáng lóe lên, thân kỳ hạm nơi mà Đạt Luân Tư (Dalence) ở lay động một lát rồi không sao cả, nhưng mọi người đều biết, chính trong cái khoảnh khắc lúc nãy kia, chiến hạm của phe mình lại biến mất mấy chục chiếc.

Đạt Luân Tư (Dalence) ngồi trên ghế chỉ huy lạnh lùng nói: “Bản đồ!” Lời nói của anh ta vừa dứt, một bức bản đồ tinh hệ toàn thông tin liền xuất hiện trước mặt anh ta. Vài viên quan tham mưu đeo quân hàm đại tá liền móc ra cây bút điện tử chạy lại.

“Đây là vị trí của phe ta, ở đây, ở đây, ở đây đều phát hiện tông tích của kẻ địch, ở đây, ở đây đã biết rõ số lượng của kẻ địch, lần lượt là , binh lực.” Một vị đại tá dùng bút điện tử thành thục chỉ trên bản đồ chỗ vừa nói.

Chỉ nhìn thấy trên bản đồ tinh hệ có một hình tam giác nhỏ màu xanh, bị , hình tam giác màu đỏ bao vây. Đạt Luân Tư (Dalence) không nói lời nào chỉ yên lặng nghe tham mưu phân tích tình hình của địch và ta. Người khác tưởng rằng anh ta đang suy nghĩ chiến sự, kỳ thực anh ta đang hồi tưởng những ngày xảy ra sự việc:

“Lệnh bộ thống soái Đế quốc Ngân Ưng, ra lệnh cho trung tướng tử tước Đạt Luân Tư (Dalence) soái lĩnh chiến hạm đi đến tinh hệ Mẫu Âu tiêu diệt hải tặc đang làm nhiễu loạn sự cân bằng tinh hệ, Chúc ngài sớm ngày khải hoàn. Lịch vũ trụ ngày tháng năm .” Sau khi một sỹ quan cấp ta trẻ tuổi tuyên đọc mệnh lệnh dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ nhìn Đạt Luân Tư (Dalence).

Nếu như có sứ giả của Đế quốc khác nghe thấy mệnh lệnh này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì những mệnh lệnh bổ nhiêm của Đế quốc bình thường mà nói phía trước đều phải thêm “Tuân theo chỉ ý chí cao vô thượng của hoàng đế bệ hạ” những chữ này. Nhưng do Đế quốc có sự tồn tại của công tước và bá tước, cho nên phàm là mệnh lệnh của quân đội đều dùng ‘Lệnh bộ thống soái Đế quốc Ngân Ưng’để mở đầu, còn mệnh lệnh chính phủ thì lại dùng ‘Lệnh thừa tướng Đế quốc Ngân Ưng’ để mở đầu.

Sau khi Đạt Luân Tư (Dalence) kính lễ, khuôn mặt lạnh lùng tiếp nhận mệnh lệnh. Anh ta sớm đã biết mệnh lệnh này rồi, hơn nữa anh ta còn biết mình bị tam hoàng tử đích thân gọi tên để đảm nhận chức sỹ quan chỉ huy. Đối với tam hoàng tử, mặc dù không thân mấy, nhưng phàm là người của Đế quốc Ngân Ưng đều biết tam hoàng tử là một người tự đại cuồng vọng đồng thời rất hiếu sát.

Hơn nữa tinh hệ Mẫu Âu chính là lãnh địa của tam hoàng tử, có thể nói tinh hệ Mẫu Âu từ sau khi trở thành lãnh địa của tam hoàng tử, dân số ngày một ít đi. Cái nơi được thống trị bởi cái người khủng bố này chắc chắn sẽ có một hai nhóm hải tắc chịu không nổi sự áp bức xuất hiện, nhưng đám hải tặc này tuyệt đối không thể sau khi tập hợp binh lực, còn có thể lay động khắp nơi. Lẽ nào binh lực mấy trăm ngàn chiến hạm hạm đội tư nhân của tam hoàng tử là để ngắm nhìn mà thôi?

Cho nên không cần nói, chuyện này tuyệt đối có âm mưu. Đạt Luân Tư (Dalence) mặc dù không hiểu bá tước tại sao lại đồng ý lời thỉnh cầu của tam hoàng tử, nhưng một người đã quen phục tùng mệnh lệnh như anh ta vẫn chấp hành mệnh lệnh. Nhưng điều khiến anh ta phiền não là bá tước lại đưa thiên kim của anh ta lên kỳ hạm của mình. Đế quốc không giống với Liên Bang, trên chiến trường chiến đấu của quân Đế quốc là không thể nào có sự tồn tại của con gái, cho nên sự xuất hiện của bá tước thiên kim khiến cho binh sỹ kỳ hạm rất vui mừng. Nhưng nhanh chóng bọn họ đã bắt đầu thở dài rồi, cũng khiến cho bọn họ hiểu được thiên kim bá tước là một người như thế nào.

Trước tiên thiên kim bá tước nhìn thấy cái gì kỳ lạ liền hỏi đông hỏi tây, tiếp đó bắt đầu động thủ điều khiển những cái máy này, điều càng khiến cho người khác không biết làm sao là, cô ấy lại rất có hứng thú với chiến đấu cơ, thậm chí còn lấy thân phận thiên kim bá tước ép buộc những phi công dạy cô ấy lái chiến đấu cơ.

Sau khi cô ấy đùa giỡn chán với những thứ vũ khí loại nhỏ, liền bắt đầu chú ý đến chiến hạm, không những dùng quyền lực đoạt quyền lái, còn lái chiến hạm này, trong trận đội của bồ đội đấu đá lung tung, may mà cô ấy không học làm sao điều khiển hệ thống hỏa pháo, nếu không e rằng còn chưa tìm thấy đạo tặc, chiến hạm đã bị cô ấy phá hoại nặng rồi.

Lúc thiên kim bá tước cuối cùng mất đi hứng thú, cô ấy lại bắt đầu quấn lấy Đạt Luân Tư (Dalence). Muốn Đạt Luân Tư (Dalence) nói chuyện cùng cô ấy, chơi cùng cô ấy, thậm chí trong lúc đang họp cô ấy cũng đến làm bừa quấy rối làm phiền, nếu như không vừa lòng liền bắt đầu cáu giận làm loạn cả kỳ hạm lên. Đạt Luân Tư (Dalence) mắng cô ây vài câu cô ấy đã khóc làm loạn, đòi treo cổ, cuối cùng khiến Đạt Luân Tư (Dalence) phải nhốt cô ấy lại, nếu không trận chiến này không cần phải đánh nữa.

Xử lý xong chuyện của thiên kim bá tước, mới được yên tĩnh một chút, radar đã phát hiện ra tông tích của hải tặc, sớm đã bị thiên kim bá tước làm phiền muốn chết đi được, các binh sỹ liền vô cùng hưng phấn chuẩn bị chiến đấu. Theo hiển thị của trinh sát, tình báo của hải tặc và bộ thống soái đưa cho giống nhau, quả thực là chiếc chiến hạm được cải tạo từ phi thuyền thương mại.

Kết quả của trận chiến này giống như tưởng tượng của các binh sỹ, những hải tặc kia không có trận hình, không có phối hợp, chiếc chiến hạm cứ như vậy xông lên, bị trận hình nghiêm ngặt của quân Đế quốc đánh tan trong chốc lát. Nhưng lúc mọi người đều mất đi sự cảnh giác, vô số chiến hạm thần bí hỏa lực mạnh đột nhiên xuất hiện, đánh cho quân Đế quốc còn say trên chiến thắng đến nỗi choáng váng, binh lực chỉ trong phút chốc đã mất đi một phần ba. Nếu như không phải Đạt Luân Tư (Dalence) và những hạm trưởng khác cố gắng di chuyển đội hình, e rằng sớm đã bị tiêu diệt sạch.

Cuối cùng di chuyển những binh lực còn lại đến một dải vân thạch, đồng thời bắt đầu lợi dụng vân thạch che chắn triển khai đánh du kích, nhưng xung quanh đã bị những hạm đội chiến hạm thần bí kia bao vây. Mặc dù đánh du kích có thể tiêu diệt được kẻ địch, nhưng do binh lực quá yếu, binh lực bây giờ chỉ còn lại chiếc.

Đạt Luân Tư (Dalence) nhìn những sỹ quan tham mưu đang chuyên tâm nghiên cứu chiến thuật, và các binh sỹ đang tập trung tinh thần điều khiển chiến hạm, bất giác thở dài. Mặc dù không có ai nói ra, nhưng ai cũng biết hạm đội chiến hạm thần bí của là hạm đội tư nhân của tam hoàng tử.

Đạt Luân Tư (Dalence) sớm đã dự liệu được tam hoàng tử sẽ giở trò hại tình địch này như mình, nhưng anh ta không ngờ tam hoàng tử rõ ràng biết rõ thiên kim bá tước đang ở trên tàu, mà vẫn phát lệnh tấn công mãnh liệt. Dưới sự tấn công mãnh liệt hoàn toàn không có thể tồn tại kẻ may mắn, nếu như hại chết thiên kim bá tước, hắn và bá tước sẽ là kẻ địch với nhau, lẽ nào tam hoàng tử không còn muốn lôi kéo bá tước nữa sao?

Nghĩ đến đây, Đạt Luân Tư (Dalence) giật mình, bởi vì anh ta nhớ đến một người nịnh bợ bá tước như tam hoàng tử tại sao lại dám đối kháng trực tiếp với bá tước, nguyên nhân chỉ có một, hoàng đế đã bắt đầu ra tay tiêu diệt bá tước! Nếu không một người rất mực yêu thương hạm đội tư nhân của mình như tam hoàng tử không thể nào mạo hiểm chịu tổn thất to lớn để tấn công mình.Chỉ trong mấy ngày đánh du kích ngắn ngủi, mình đã tiêu diệt hơn vạn binh lực của tam hoàng tử, tương đương với binh lực / của tam hoàng tử cứ vậy mà biến mất.

Nếu như hoàng đế không ra lệnh, tam hoàng tử không thể phung phí binh lực tiền bạc để tranh đoạt đế vị để vứt vào đây, còn mệnh lệnh mà hoàng đế ra chắc chắn là: Ai dẹp được công tước và bá tước người đó sẽ là thái tử. Nếu như vậy, những vốn liếng của những hoàng tử kia cũng đều móc ra hết.

“Uhm, nếu như hoàng đế bắt đầu động thủ, tình hình bây giờ ở Đế đô chắc chắn là hung hiểm hơn ở đây. Hài, bạn tốt, nhất định phải bảo vệ tốt ình.” Trong lòng Đạt Luân Tư (Dalence) thầm than.

Đối với bá tước, Đạt Luân Tư (Dalence) ngoài lòng trung thành ra, thì không còn cảm tình gì lớn nữa, so sánh mà nói, anh ta quan tâm người bạn duy nhất của mình, người thượng cấp quá lo lăng một tay đề bạt mình. Anh ta không chỉ một lần trước mặt Khải Tư Đặc (Kester) nói xấu bá tước và công tước, bởi vì anh ta cho rằng hai người đại nhân quyền uy hiển hách này hoàn toàn không có khí độ thành đại sự. Theo thế lực của bọn họ, lôi hoàng đế xuống để mình tự lên, đều không có ý kiến phản đối. Nhưng bọn họ thì lại không làm như vậy, ngược lại an phận với địa vị quyền thần của mình.

Nếu như bọn họ đã một lòng muốn làm quyền thần như vậy thì nên hàm xúc một chút, nhưng bọn họ bất luân làm chuyện gì cũng không để hoàng đế trong mắt, ngay cả một chút che giấu giả cũng không có. Những quyền thần bình thường còn lấy danh nghĩa hoàng đế ra lệnh thiên hạ, làm chuyện gì cũng đều lấy danh nghĩa hoàng đế để làm. Nhưng bọn họ lại dám vứt hoàng đế sang một bên tự tung tự tác, dường như đang ra hiệu với toàn thiên hạ bọn họ không cần phục tùng mệnh lệnh của hoàng đế vậy, Có lẽ Khải Tư Đặc (Kester) nói đúng, bọn họ làm như vậy là biểu thị lòng trung thành với người thần bí nào đó.

Sau khi biết được cái bí mật này, Đạt Luân Tư (Dalence) từng nói qua với Khải Tư Đặc (Kester), đối tượng mà mình trung thành là bá tước của hoàng đế, hoàn toàn không phải là một người thần bí hoàn toàn không biết là ai kia. Còn Khải Tư Đặc (Kester) thì có chút giấu diếm nói, người mà anh ta hiếu trung là toàn bộ Đế quốc, chứ không phải một người nào đó. Đạt Luân Tư (Dalence) hiểu rõ ý trong lời nói của Khải Tư Đặc (Kester), anh ta hiếu trung là với đất nước nước này, không phải là công tước, cũng không phải là hoàng đế, càng không phải là người thần bí kia.

Kỳ thực Đạt Luân Tư (Dalence) có những lời chưa nói ra, những lời này anh ta không dám nói, bởi vì nói ra chính là đại nghịch bất đạo. Trong lòng của Đạt Luân Tư (Dalence), đối tượng trung hiếu thật sự chính là bản thân anh ta. Anh ta đồng ý trung hiếu với bá tước, một là bá tước khai quật được tài năng của mình, hai là bá tước rất có thê lực. Nếu như bá tước đồng ý làm hoàng đế, Đạt Luân Tư (Dalence) đồng ý thay anh ta tiêu diệt mọi đối thủ. Nhưng bá tước lại không có dã tâm này, ngược lại lại một lòng chờ đợi một người thần bí nào đó lên ngôi hoàng vị.

Nếu như bá tước không có dã tâm này, hơn nữa mình cũng không muốn dâng lòng trung thành của mình cho người thần bí kia, vậy thì lòng trung thành của mình hãy để dành lại ình vậy. Đạt Luân Tư (Dalence) trên chiến trường hạ quyết tâm, đồng thời không biết quyết định này của mình sẽ dẫn mình đến đâu, nhưng anh ta không hối hận, nỗ lực vì bản thân mình là không có gì phải hối hận cả.

“Thưa sếp, kẻ địch đột nhiên rút quân!” Nhân viên radar hét lớn khiến Đạt Luân Tư (Dalence) đang suy nghĩ tỉnh lại. Đạt Luân Tư (Dalence) ngẩng đầu nhìn bản đồ tinh hệ, những khối màu đỏ kia bắt đầu rút lui nhanh chóng khỏi chiến trường, không lâu sau đã rời khỏi phạm vi theo dõi của radar, hoàn toàn biến mất.

Lúc Đạt Luân Tư (Dalence) định hỏi xảy ra chuyện gì, nhân viên radar đột nhiên kinh ngạc hét lớn lần nữa: “Báo cáo, một nhóm hạm đội thần bí khoảng ngàn chiến hạm đang đi vào phạm vi radar của chúng ta!” Những binh sỹ đang chuẩn bị hoan hô vì địch đã rút lui liền ngậm miệng, toàn bộ cẳng thẳng nhìn một nhóm màu vàng to hiển thị trên màn hình.

Trong khoảng khắc nhân viên radar báo cáo, máy tính cũng công bố số lượng chiến hạm của hạm đội này. Nhìn thấy những số liệu ở trên, mọi người đều sợ hãi, bởi vì hạm đội này lại không có chiến hạm cấp trở xuống, toàn bộ đều là chiến hạm lớn cấp , cấp . Chả trách những hạm đội tấn công mình hồi nãy lại lập tức bỏ chạy, đối diện với những hạm đội mạnh đẳng cấp cao như thế, ai mà ở lại chờ chết cơ chứ?

Đẳng cấp hạm đội của Đế quốc phân bố không rườm rà như của Liên Bang, Đế quốc đơn giản gọi những chiến hạm có hơn khẩu chủ pháo là chiến hạm cấp , - khẩu hạm cấp , - là chiến hạm cấp , - khẩu là chiến hạm cấp , khẩu trở xuống thì gọi là chiến hạm cấp .

“ ngàn chiến hạm toàn bộ đều là chiến hạm cấp , cấp ?” Đạt Luân Tư (Dalence) nhìn những số liệu này dường như đã biết trước lầm bầm. Còn lính liên lạc cũng vào lúc này quay người nói với Đạt Luân Tư (Dalence): “Báo cáo, đối phương truyền đến thông tin liên lạc, xin hỏi có nối hay không?”

Mọi người đều nhìn Đạt Luân Tư (Dalence), mọi người đều cảm thấy Đạt Luân Tư (Dalence) sẽ suy nghĩ một lát rồi mới đưa ra quyết định, nhưng Đạt Luân Tư (Dalence) đã làm cho bọn họ thất vọng. Gần như đồng thời với lính liên lạc báo cáo, Đạt Luân Tư (Dalence) nói: “Hãy tiếp nối.”

Mọi người đều căng thẳng nhìn màn hình đang dần dần mở, màn hình mở, một người trẻ tuổi có mái tóc màu vàng, dáng vẻ đẹp trai, nhưng thần thái lại có vẻ lưu manh, trên vai đeo quân hàm trung tướng Đế quốc. Ông ta nở nụ cười vẫy tay chào Đạt Luân Tư (Dalence), cười ha ha nói: “ Ơ hơ! Huynh đệ, mấy ngày này vẫn khỏe chứ?” Nhìn thấy người này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm ngồi thừ trên ghế. Đây là bạn tốt của cấp trên, ngang hàng Đế quốc song kiệt với sếp, trung tướng tử tước Khải Tư Đặc (Kester).

Đạt Luân Tư (Dalence) miệng run lên, giọng bình thản cười nói: “Vẫn không tệ, binh lực còn lại không tới .”

Khải Tư Đặc (Kester) ra vẻ ngạc nhiên hét lớn: “Vẫn không tệ? binh lực bị quân chính quy bao vây ngày, sau khi tiêu diệt hàng vạn kẻ địch, mình còn lại binh lực, cái này mà còn nói là không tệ? Nếu là tôi sớm bắt đầu đã bị bọn họ tiêu diệt rồi! Anh thật là khiêm tốn quá mức đấy, nên biết là quá kiêm tốn chính là kiêu ngạo đấy! Điều này thì thật không nên.” Khải Tư Đặc (Kester) nói rồi đưa ngón tay ra lắc qua lắc lại.

“Hãy giúp tôi tiếp tế, sửa chữa và dẫn đường, những huynh đệ ở đây đã mấy ngày không nghỉ rồi.” Đạt Luân Tư (Dalence) nhìn những thuộc hạ đã đã nằm trên mặt đất ngủ của mình, thở dài nói với Khải Tư Đặc (Kester).

Khải Tư Đặc (Kester) gật đầu: “Không thành vấn đề, qua chỗ của tôi đi, tôi có một bình rượu ngon.” Đạt Luân Tư (Dalence) không nói gì gật đầu.

Trong phòng chỉ huy kỳ hạm của Khải Tư Đặc (Kester), Đạt Luân Tư (Dalence) vừa đón ly rượu từ tay của Khải Tư Đặc (Kester) liền hỏi: “Đế đô sao rồi?”

Khải Tư Đặc (Kester) cười nói: “Tôi còn cho rằng anh có thể nhẫn nhịn đến lúc nào mới hỏi chứ.” Uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Một chữ: Loạn! Hai chữ: Hỗn loạn! Ba chữ: Rất hỗn loạn! Bốn chữ: Vô cùng hỗn loạn! Năm chữ…”

Nhìn thấy Khải Tư Đặc (Kester) còn định nói tiếp, Đạt Luân Tư (Dalence) liền ngắt lời nói: “Được rồi, tôi biết Đế đô rất loạn, nói thử xem rốt cuộc làm sao loạn.”

Khải Tư Đặc (Kester) uống một ngụm rượu nữa rồi mới nói: “Ngày đầu tiên sau khi anh đi, các nô lệ các đại trang viên ở Đế đô bạo bạo động lớn, bạo động lớn hàng ngàn vạn người! Bộ cảnh sát và bộ tình báo đều không phát hiện ra một điềm báo trước nào, cho nên sau khi bao động xảy ra, đầu não của hai bộ này thay người.”

“Thay người? Thay ai?” Đạt Luân Tư (Dalence) nghe thấy liền ngầng đầu lên hỏi. Bởi vì Bộ cảnh sát và bộ tình báo Đế đô, khống chế tình hình trị an và tình báo của cả Đế đô, người được chọn nếu như chọn không tốt, sẽ dẫn đến đại loạn.

“Công tước Phái Đặc•Áo Mẫu Tư đảm nhiệm ty trưởng mới ty cảnh sát Đế đô, công tước Kiệt Nhĩ Sâm•Áo Mẫu Tư đảm nhận ty trưởng mới ty tình báo Đế đô.” Khải Tư Đặc (Kester) cầm lấy một miếng thịt bò vừa cắn vừa nói.

“Hai huynh đệ nhà Áo Mẫu Tư? Bọn họ là thân tộc của hoàng đế, bá tước và công tước không phản đối sao? Đạt Luân Tư (Dalence) ngạc nhiên hỏi. Thân tộc của hoàng để đảm nhiệm hai chức vị nhạy cảm này, cũng giống như hai bộ này nằm trong tay khống chế của hoàng đế.

Khải Tư Đặc (Kester) lắc đầu nói: “Không phản đối, không phản đối bởi vì tâm trí của bọn họ đều để vào việc xuất chinh Vạn La Liên bang. Nói đến đây anh ta đột nhiên cười he he nói: “Lúc bọn họ nhậm chức cái dáng vẻ thần khí đó, giống như là chỉ cần bọn họ ra tay, nô lệ bạo động sẽ lập tức bị dập tắt. He he, Nhưng đáng tiếc về sau nô lệ bạo động đã lan rộng đến các hành tinh khác, cả thủ đô loạn cả lên. Những cảnh sát kia hoàn toàn không đủ dùng, cuối cùng bọn họ đanh phải đến cầu xin tôi.”

“Câu xin anh? Tại sao? Đạt Luân Tư (Dalence) cũng cầm một miếng thịt bò lên ăn.

“He he, Cả Đế đô chỉ có hạm đội cấm vệ quân của tôi có ở đó, đương nhiên hạm đội cũng có, nhưng sỹ quan chỉ huy của bọn họ không có ở đó, không cầu xin tôi còn cầu xin ai.” Khải Tư Đặc (Kester) đắc ý cười nói.

Đạt Luân Tư (Dalence) không hiểu hỏi: “ hạm đội lớn của cấm vệ quân Đế đô chỉ còn lại hạm đội và ? Những hạm đội khác đi đâu?”

“Đều bị đêu đi đến những nơi khác đánh hải tặc, bọn họ đều mạng theo cả hạm đội đi, chỉ có mình anh là đặc biệt, chỉ soái lĩnh binh lực đi đánh hải tặc.”

“Đều đi đánh hải tặc? Sao anh không có phần?”

“He he, lúc bộ thống soái công bố lệnh, đúng lúc tôi đang ở ngoại ô vui chơi với mấy em, cho nên không nhận được lệnh. Bộ thống soái tính xử phạt tôi, nhưng gặp lúc nô lệ bạo động, bọn họ đành phải nịnh bợ tôi.”

“Bộ thống soái muốn xử phạt anh? Bá tước và công tước không có ở Đế đô ư?”

“Đương nhiên là không có rồi, bọ họ ở tiền tuyến bí mật tổ chức lực lượng.” Khải Tư Đặc (Kester) bĩu môi nói.

Đạt Luân Tư (Dalence) gật đầu: “Chả trách.” Anh ta cuối cùng đã biết tại sao hoàng đế lại dám ra tay, ngày trước bá tước và công tước bất luận gặp chuyện gì đều có một người ở lại Đế đô, bây giờ cả hai người đều đi, Hoàng đế không ra tay mới lạ. Nói như vậy, bá tước đưa con gái đến chỗ mình , không phải muốn tam hoàng tử chú ý đến thiên kim mà không dám ra tay tấn công mình, mà là ông ấy biết Đế đô sắp nổi sóng gió, muốn mình bảo vệ con gái ông ấy. Nghĩ đến đây, Đạt Luân Tư (Dalence) đột nhiên ý thức được mình quên một chuyện rất quan trọng? Nhưng anh ta có thói quen nghĩ không ra liền tạm thời không nghĩ đến nữa, cho nên quên đi cái ý nghĩ này.

“Ha ha, anh biết tôi mất bao nhiêu thời gian để bình định nô lệ bạo động không? Nói cho anh biết, chỉ cần ngày, chỉ cần ngày tôi đã bình định được nô lệ bạo động ở khu vực thủ đô!” Khải Tư Đặc (Kester) đưa ngón tay ra lắc không ngừng, hơn nữa anh ta không đợi Đạt Luân Tư (Dalence) lên tiếng liền tiếp tục nói: “Biết tôi làm sao bắt đâu không? Tôi ấy, vừa mới bắt đầu đã dùng đến trọng binh, tìm đến một hành tinh nô lệ bạo động mạnh nhất ngoài Đế đô, bao vây nô lệ lại. He he, đại đồ sát truyền hình trực tiếp, giết đến nỗi máu chảy thành sông, từ trên trời nhìn xuống, đều có thể nhìn thấy một khoảng màu đỏ lớn. He he, vì để tăng thêm sự rung động, tôi đã ra lệnh không sử dụng vũ khí laser, chỉ được dùng đao laser đế chém giết. Ha ha, hơn nữa những binh sỹ sau khi đồ sát xong, tôi còn đặc biệt mời họ ăn thịt bò tươi máu còn đang chảy, ha ha, tính cách cảu tôi có phải là rất xấu đúng không? Nói xong liền đắc ý nhìn Đạt Luân Tư (Dalence).

“Anh giết hết nô lệ của cả một hành tinh, sau đó truyền hình trực tiếp cảnh đồ sát cho những nô lệ bạo động kia xem, đã giải quyết được bạo động?” Đạt Luân Tư (Dalence) hỏi.

Khải Tư Đặc (Kester) cười nói: “Đúng vậy, tôi đã làm như vậy. Sau khi những nô lệ kia nhìn thấy hình ảnh lập thể, toàn bộ đều sợ sệt núp về những trang viên. Ha ha, anh xem biện pháp này của tôi thật tiết kiệm được nhiều thứ.”

Đạt Luân Tư (Dalence) chau mày nói: “Biện pháp này của anh chỉ có thể tạm thời áp chế được bạo động, nô lệ bạo động lần sau sẽ càng ác liệt, anh nên giết hết những nô lệ tham gia bạo động.”

Khải Tư Đặc (Kester) cười nói: “Tôi sợ phiền phức, nếu giết hết toàn bộ, phải mất mười mấy ngày, dù gì nếu bọn họ dám bạo loạn, lại giết nữa là được chứ gì.”

Đạt Luân Tư (Dalence) lắc đầu than: “Hài, anh chỉ được cái mềm lòng.”

“Đúng rồi, sao anh lại không hỏi tôi tại sao lại chạy đến đây? Khải Tư Đặc (Kester) nhướng người áp sát Đạt Luân Tư (Dalence) hỏi một cách hứng thú.

Đạt Luân Tư (Dalence) cười một lát rồi nói: “Tôi không hỏi anh, là đang đợi anh tự nói ra.”

“Hài, lại bị anh lừa rồi. Sau khi dẹp loạn bạo động xong, phát hiện anh đi đã được mười mấy ngày mà không có tin tức gì, tôi liền cảm giác có chuyện không ổn, cho nên liền dẫn hạm đội và đến tìm anh.”

“Hạm đội cũng đến ư? Sao không nhìn thấy?” Đạt Luân Tư (Dalence) ngạc nhiên hỏi. Kỳ thực điều anh ta ngạc nhiên không phải là hạm đội cũng đến. Mà là sao Khải Tư Đặc (Kester) lại có thể điều động hạm đội của mình? Hạm đội ngoài mình ra ai cũng không thể điều động được, lẽ nào những sỹ quan kia nhìn thấy tình hình không ổn bắt đầu dao động? Xem ra trở về phải dạy lại bọn họ mới được!

“Hài đưng nói nữa, tôi cũng muốn điều hạm đội đến đây, nhưng bọn họ nói ngoài mệnh lệnh của anh ra ai cũng đều không nghe, bây giờ bọn họ còn ở ngoại vi thủ đô.” Nói đến đây Khải Tư Đặc (Kester) dựa vào nói khẽ: “Huynh đệ thật giỏi, e rằng bá tước cũng điều động không nổi hạm đội ?

Đạt Luân Tư (Dalence) cười nói, đồng thời cũng nói nhỏ đáp: “Anh cũng không vừa, công tước có thể điều động được hạm đội của anh sao?”

Hai người yên lặng nhìn nhau, đột nhiên ha ha cười lớn cụng ly. Bọn họ đều biết đối phương đã biến toàn bộ hạm đội dưới quyền của mình thành vật phẩm riêng của mình.

“Đúng rồi, lúc tôi vừa đến tinh hệ Mẫu Âu, liền nhận được mệnh lệnh của bá tước và công tước truyền đến, bọn họ ra lệnh chúng ta nhanh chóng đến tiền tuyến, nói cái gì đại nghiệp cần một phần sức của chúng ta, anh nói xem nên làm sao? Khải Tư Đặc (Kester) sắc mặt nghiêm trọng nói.

Đạt Luân Tư (Dalence) trầm tư nói: “Xem ra hai vị đại nhân vì muốn tấn công Vạn La Liên bang, thậm chí không cần đến thế lực của trong Đế quốc nữa. Xem dáng vẻ gấp rút như vậy của họ, dám chắc cuộc chiến lần này là vì nghênh đón người thần bí kia trở về. Bọn họ kêu chúng ta đi, một là gia tăng sức chiến đấu, hai là muốn chúng ta trung hiếu với người đó.”

“Vậy chúng ta có đi không?” Khải Tư Đặc (Kester) lo lắng hỏi.

Đạt Luân Tư (Dalence) cười nói: “Đi, đương nhiên phải đi, chúng ta muốn leo lên thì cần phải có chiến công, cơ hội lập công tốt như vậy sao lại không đi cơ chứ, còn về chuyện hiếu trung, đến lúc đó xem tinh hình rồi hãy nói.”

Khải Tư Đặc (Kester) gật đầu, yên lặng không nói ngồi uống rượu, còn Đạt Luân Tư (Dalence) cũng như vậy. Một lúc sau, Khải Tư Đặc (Kester) đột nhiên cười một cách dâm đãng: “Đúng rồi, cùng ăn cùng ở mấy ngày nay, có cái gì đó với cô ấy không?”

Đạt Luân Tư (Dalence) khuôn mặt tái xanh, anh ta cuối cùng cũng đã nhớ ra mình quên chuyện gì, mình lại quên thả thiên kim bá tước đang bị nhốt ra, nhớ đến dáng vẻ hiện giờ của thiên kim bá tước, Đạt Luân Tư (Dalence) bất giác run lên, liền đứng dậy quay đầu chạy.Còn Khải Tư Đặc (Kester) dường như loáng thoáng biết được chuyện gì, đương nhiên vội chạy theo sau, chuẩn bị xem náo nhiệt.

-oo-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio