Thật đúng là gặp quỷ, Bách Xuyên trong lòng thầm mắng không thôi.
Đáng chết, tiểu nhị đã đi nơi nào?
Cố tình ngay lúc này lại không thấy, Bách Xuyên trong lòng bồn chồn, có chút hoang mang không rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
Trời ạ, không phải người nam nhân thoạt nhìn lãnh khốc này là một quỷ hẹp hòi đi, vẫn còn vì chuyện lần trước mà ghi hận trong lòng chứ.
Nhưng ở sự kiện trước bạc hắn cũng đã xuất, đối với Bách Xuyên, sự kiện kia cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Người này thoạt nhìn lãnh khốc, một bộ dáng người sống chớ tới gần, tính cách lãnh đạm khó có thể ở chung, hắn (LC) hẳn sẽ không để ý như vậy, huống hồ bây giờ mình còn mang áo choàng, cả gã sai vặt cũng đã cải trang, hẳn là sẽ không nhận ra.
Bách Xuyên thanh thanh yết hầu, nhìn như thực bình tĩnh nói:"Ân, liền đem đặt ở trên bàn đi."
Sau đó hắn lại như không có việc gì thêm một câu:"Hảo, nơi này không còn chuyện gì của ngươi, ngươi lui xuống đi."
Câu nói sau của Bách Xuyên mang theo ý tứ thúc giục, Lăng Cửu làm như không nghe và cảm thấy ý tứ bài xích đó. Hắn thản nhiên mà tiến vào đem canh để trên bàn, đẩy tới trước mắt Bách Xuyên, dùng ngữ khí chậm rãi trầm ổn nói:"Khách quan, ngươi đừng vội a."
Bách Xuyên cảm thấy ngực nghẹn ứ.
"......"
Cái gì mà kêu hắn đừng nóng vội a, hắn có thể không nóng vội được sao? Hắn chính là đợi cả một buổi sáng, tuy rằng có lót dạ hai bát mỳ ngư hoàn, nhưng đối với đồ tham ăn thâm niên mà nói, đi cả một quãng đường xa, chỉ vì muốn ăn một ngụm mỹ vị, nhưng lại không được ăn ngay đó chính là chua xót cùng tiếc nuối a.
Cái loại lo lắng cùng mất mát này, người ngoài có thể hiểu được sao?
Bách Xuyên cố gắng khống chế nước miếng sắp chảy ra khóe miệng làm bộ nói:"Ta không vội, ta không vôi."
Lăng Cửu một bộ biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu thật sâu, tuy rằng hiện tại người này còn mang áo choàng, nhìn không ra biểu tình, bất quá Lăng Cửu nhìn bên cạnh bàn, từng đốt ngón tay rõ ràng, dùng sức lực rất lớn bám lấy cái bàn bên cạnh. Bởi vì quá mức dùng sức nên cái móng tay trắng bệch như vỏ sò, trong lòng mạc danh có chút ngứa ngứa.
Bất quá, cũng không biết cầm cái móng tay kia niết ở trong lòng bàn tay sẽ có một phen phong tình như thế nào! (Đó, Mun chèo thuyền này không sai mà kkkk)
Sau này phải tìm một cơ hội thử xem.
Lăng Cửu ở trong lòng suy tư một phen, không khỏi quay lại công tử bạch y choàng áo khoác trên đỉnh đầu.
Ngô, hiện tại rất muốn xốc lên nhìn thử xem a.
Khẳng định phi thường đẹp.
Bất quá, hắn có rất nhiều biện pháp khiến người này ngoan ngoãn khiến người này tự nguyện gỡ áo choàng xuống.
"Đúng vậy, không vội, canh nóng quá cũng không thể ăn ngay được." Lăng Cửu thong thả ung dung nói, cái tay lại không nhanh không chậm đem cái nắp của bát phật khiêu tường mở ra.
Quả nhiên mùi hương này không phải là nói khoác, chỉ mới mở nắp thôi đã khiến người trong nhã gian này say mê.
Ban đầu khi ở trong nhã gian chờ đợi, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu cùng mùi các món thức ăn khác, nhưng hiện tại người như lạc vào trong mộng cảnh, khiến cho hai chủ tớ tham ăn này nước miếng chảy ròng ròng.
Hương.
Thật sự quá thơm.
Nguyên liệu nấu món phật khiêu tường quá mức phức tạp, khi nấu các loại hương khí dung hợp với nhau lại giúp chúng ấp ủ ra một loại hương khí khác, giống như mùi rượu khiến người ta say mê bên trong đó mà không thể kiềm chế được.
Lăng Cửu vì trước đó đã lãnh hội được mị lực kinh người của phật khiêu tường, lại trải qua vài ngày sau đó, giờ cũng có thể có chút năng lực chống cự, tuy rằng có chút thèm nhưng không đến mức rối loạn thần chí.
Nhưng hai chủ tớ Bách Xuyên lại không được như vậy, đôi mắt nhìn lăng lăng, không để ý tới Lăng Cửu còn chưa có rời đi.
Lăng Cửu không có rời đi, mà là cầm lên một cái muỗng múc một bát canh phật khiêu tường, một bát canh nồng đậm, hương vị thanh thuần, khiến người rục rịch, yết hầu có chút ngứa, hận không thể trực tiếp hóa thân thành cường đạo đem đoạt lại đây, nếm trước cho đỡ thèm.
Nước miếng của Bách Xuyên rất nhanh liền đem chiếc khăn che mặt mỏng ướt đẫm, vì tránh cho hành động xấu xí này rơi vào mắt người ngoài, hắn một bên phải liều mạng nuốt nước miếng...
Bách Xuyên nóng vội, ngữ khí có chút đáng thương vô cùng:"Có phải hay không có thể ăn?"
Mau mau đồng ý đi.
Đều đã thèm chết rồi.
"Có thể, có thể ăn một ngụm sao?" Ngữ khí kia quả thật quá đáng thương, lúc này trong mắt Bách Xuyên chỉ có muỗng canh trong tay Lăng Cửu, màu sắc trong suốt kia, trong trắng có vàng...
Cư nhiên có thể thần kỳ như vậy, một bát canh cư nhiên có thể có một màu sắc đẹp như thế này.
Ngay cả gã sai vặt ngày thường không hay để ý, lúc này đối với đồ ăn cũng sinh ra cảm giác chấp nhất mãnh liệt.
"Hiện tại hẳn là có thể ăn đi?" Gã sai vặt đồng dạng nuốt nước miếng.
Hắn một chút cũng không có cảm giác được, hắn cũng công tử nhà mình hiện tại có cái gì không đúng.
Lăng Cửu hừ hừ trong lòng, giọng nói lại khách khí không chịu được:"Khách quan, ngươi đừng vội a, ngươi nhìn nước canh này, uống vào một ngụm chính là dục tiên dục tử, sung sướng giống như thần tiên trên trời. Bất quá nước canh này quá nóng, thời điểm uống phải phá lệ cẩn thận, ta thổi cho ngươi trước, tới, có thể uống..." Lăng Cửu nói xong liền đem cái muỗng trong tay đến bên miệng Bách Xuyên. Bách Xuyên trong lòng nóng như lửa đốt, đã gấp không chờ nổi mà muốn nhấm nháp một ngụm phật khiêu tường khiến hắn cam tâm tình nguyện chờ đợi cả buổi sáng liền ngao ô duỗi đầu ra, sáp lại.
Di, phát hiện trước mặt có cái gì che đậy, chặn đường đi của mĩ vị, Bách Xuyên không chút do dự đem khăn xa mỏng cùng áo choàng dùng để ngụy trang kéo xuống.
Vươn đầu, dùng miệng chính mình cướp đi nước canh trong muỗng trên tay Lăng Cửu.
Một ngụm hương thơm nồng đậm khiến người nâng nâng, thần hồn điên đảo rốt cuộc đến miệng, tinh tế nhấm nháp trong chốc lát, trong đầu liền thỏa mãn sự chinh phục đủ loại cảm xúc.
"Ực" một tiếng, nuốt xuống, nước canh theo yết hầu chảy xuống bụng.
Thực phong phú, cũng thật thỏa mãn.
Là một kẻ tham ăn có thể nhớ mãi không quên một thứ, rốt cuộc có thể thỏa ý nguyện.
Đó là một loại nhớ nhung độc đáo.
Giống như là một hoài niệm, đặc biệt ăn một món mỹ vị khi hồi bé, đến khi hắn trưởng thành vẫn ghi nhớ ở trong lòng, thẳng đến một ngày có thể ăn lại làm cho người ta cực kỳ thỏa mãn.
Chờ hắn đem nước canh nuốt xuống, ở trước mặt hắn là một cái muỗng chứa bào ngư, tuy rằng không nhiều nhưng Bách Xuyên cảm thấy ăn hẳn rất là ngon.
Đầu thực tự giác mà đưa tới đây, ngọc diện công tử, tuấn mĩ vô biên, nhưng cố tình lúc này lại không có hình tượng, giống như là một con động vật nhỏ đợi được cho ăn, một chút cũng không có cố kị về hình tượng, ăn rất tự nhiên.
Lăng Cửu cũng không nóng nảy vạch trần, liền một muỗng lại một muỗng đưa tới, vì tránh cho người này bị bỏng, mỗi lần múc ra hắn còn phá lên cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa đến bên miệng Bách Xuyên. (Đấy bà con ạ, ghét nhau mà rải cẩu lương cho các con dân đây )
Người này lớn lên rất đẹp, bề ngoài không tồi, môi hồng răng trắng, khuôn mặt thanh tú, mặc dù hiện tại không có hình tượng há to miệng, ăn dính nước sốt bốn phía, quần áo bạch y trên người cũng dính không ít vệt bẩn khả nghi.
Bất quá, những thứ này cũng không ảnh hưởng Lăng Cửu ngắm nhìn mỹ nhân.
Tạm thời vẫn không vạch trần hắn, để hắn ăn nhiều thêm một chút đi.
Lăng Cửu nghĩ nghĩ.
Vì thế, trong đầu nghĩ nhưng tay cũng không có chậm lại.
Cùng với Bách Xuyên giống nhau, gã sai vặt ôm chờ đợi rất lớn với phật khiêu tường đau khổ chờ đợi, phật khiêu tường này giá cả xa xỉ, hắn làm người hầu, mặc dù là từ kinh thành đi theo lại đây, đã từng làm rất nhiều năm, hành sự vẫn luôn rất cẩn thận, cũng không có bởi được sủng mà kiêu. Giờ đây hắn đang chờ đợi một ngụm canh, thật đúng là một ngụm canh a, gã sai vặt đã thỉnh cầu công tử, gã không dám cầu nhiều, chỉ mong lúc đó công tử chừa lại cho hắn một ngụm canh thôi, lúc đó Bách Xuyên đầy miệng đáp ứng.
Lúc đó Bách Xuyên cũng nghĩ, chỉ là một ngụm canh, để lại cho gã sai vặt hẳn là không có vấn đề gì.
Gã sai vặt đợi trong chốc lát, thấy chủ tử bị người khác uy một muỗng lại một muỗng, ăn đến đầy miệng dầu, đắc ý vênh váo, lập tức cả người đều không tốt.
Công tử, công tử, ngươi có phải hay không quên mất chuyện phần ta một ngụm canh?
A a a, không đúng a công tử, ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra, người nào đang uy thực cho ngươi sao?
Cái người uy đồ ăn kia, vẫn là nam nhân lần trước đối ngươi đòi tiền, còn đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt vô tình.
Ta còn nhớ rõ công tử có nói qua, lần sau gặp được cái tên này nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt!
Công tử ngươi...
Sa đọa.
Gã sai vặt yên lặng nhìn, vô cùng đau đớn phát hiện, canh bên trong bát càng ngày càng ít đi, mà công tử nhà hắn đều sắp dựa vào trong lng nguc nam nhân kia.
Cần đánh thức công tử hay không đây?
Không biết vì cái gì, gã sai vặt cứ như vậy đứng im một bên không nói lời nào.
Khả năng trong nội tâm hắn, vẫn luôn chấp nhất một ngụm canh, cho nên là đang oán niệm đi.
Lăng Cửu nhanh chóng uy xong một bát phật khiêu tường, lúc này mới thu hồi tay, cứ như vậy nhìn Bách Xuyên.
Oa nhi này ăn đến phiêu phiêu choáng váng, ánh mắt mê ly, tâm tình nhộn nhạo, một bộ dáng lười biếng, tay vẫn không có động qua, chỉ cần duỗi đầu, mở miệng liền có ăn, lúc này đã không còn, rất là buồn bực:"Ân, như thế nào đã không còn? Lại đến, còn có a...."
Bàn tay Lăng Cửu chống hai bên cạnh bàn, cúi đầu xuống, nhìn người ta mà nhẹ nhàng hỏi:"Ta uy ngươi ăn ngon sao? Còn muốn sao?"