Tiêu Diệt Đấng Cứu Thế

chương 06: sào huyệt của yêu tinh (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một con Yêu Tinh đang treo lơ lửng trên cây.

Nói chính xác hơn thì nó đang trang trí cho cái cây.

Nếu con Yêu Tinh bị treo đó để làm thức ăn dự trữ, nó sẽ không được đặt ở nơi quá dễ chú ý như thế.

Hơn nữa, mặc dầu Yêu Tinh còn sống, nó trông không khác chi một cái xác. Nói cho chính xác thì, nó nửa sống nửa chết. Nếu Woo Jin có ý định ăn thịt yêu tinh, cậu sẽ không cần phải để nó sống.

Hay nói cách khác, có lý do để cho nó tồn tại.

Krrr

Kieeeeeh

Mười lăm con Yêu Tinh. Mười lăm con yêu tinh đang bị treo lủng lẳng trên nhiều cái cây khác nhau. Tất cả bọn chúng đều sống dở chết dở. Chúng thốt lên, tạo tín hiệu cầu cứu, mong những Yêu Tinh khác sẽ đến đây. Hơn hết, lũ Yêu Tinh không bị treo cùng một chỗ mà được xếp trải dài như một hàng rào.

Với bọn yêu tinh lúc này, thật không có gì có thể diễn tả nỗi sợ hiện có của chúng. Thay vì cảm thông hay tỏ ra giận dữ trước cảnh tượng xảy ra trước mắt, lũ Yêu Tinh chứng kiến cảnh này mà không thể không cảm thấy tê tái. Chúng không cứu nguy cho đồng loại của mình và buộc phải tuyệt vòng chạy đi. Mặc dầu trước mặt giống loài của chúng, một tai ương đã giáng xuống. Với yêu tinh, chúng rõ ràng mình cần phải làm gì.

Không dám tiến đến để cứu đồng loại. Điều này dường như trái với tập tục hoạt động theo nhóm của Yêu Tinh.

Song, có một thứ quan trọng hơn cả tập tục.

Đó là mong muốn sinh tồn.

Vạn vật trên đời đều sở hữu một mong muốn sinh tồn to lớn, Yêu Tinh tuyệt nhiên không ngoại lệ. Bộc lộ năng lực mong muốn sống sót thậm chí có phỉ đẩy đồng loại của mình vào chỗ hiểm. Đó là cách chúng tồn tại được, chiến thắng những kẻ thù mạnh mẽ trong cái thế giới khốc liệt này..

Thay vì trả thù, những con Yêu Tinh quan sát được bắt đầu thông báo cho những kẻ khác giàm thiểu phạm vi hoạt động của mình nhằm để tránh gặp phải số phận bi thảm như đồng loại.

Kieee kiee!

Hầu hết Yêu Tinh tồn tại trong động sâu. Chúng đào đất và tự chôn mình trong những phần sâu nhất nơi căn động nếu có thể. Điều đó nhằm tăng khả năng sinh tồn và mặc dù nó rất chật, kích thước tạng người của Yêu Tinh cũng rất nhỏ bé.

Kiee !

Song dường như chừng ấy vẫn không đủ. Lũ Yêu Tinh còn tạo ra tường chắn cho hang của chúng. Chúng đặt nhiều rào cản quanh khu vực động của mình càng nhiều càng tốt. Nỗi sợ đã khiến lũ Yêu Tinh khiếp hãi đến nhường ấy.

Và đó là mong muốn của Woo Jin.

Cậu dùng xẻng mình đã chuẩn bị trong túi khổng gian để lấp kín tất cả các hang của lũ Yêu Tinh và thậm chí còn tạo ra một hàng rào bằng gỗ, che kín khu vực xung quanh động bằng một cây rìu. Woo Jin đã biến những hang động của lũ Yêu Tinh trở thành một pháo đài “ngoại bất nhập, nội bất xuất”. Và một vài phút sau, khói trồi lên tại vị trí động của Yêu Tinh.

Tiền lương thưởng của những người chơi luôn là thứ khó hiểu vượt lẽ thường. Thậm chí một người chơi cấp sẽ nhận về triệu Won chỉ vì ký hợp đồng. Họ được trao cho địa vị xã hội, được tôn trọng và danh giá như một viên chức chính phủ. Song, lý do cho những ưu ái kia rất đơn giản. Đó chính là bởi vì người chơi rất thường hay chết. Tính chất công việc của họ nguy hiểm đến nhường ấy.

“Chết tiệt”

Joo seop và đồng đội của hắn nhận ra sự thật này sau khi chiến đấu với Yêu Tinh. Không, chúng đã nhận ra rằng chúng thậm chí không biết được mình có thể sống sói hay không.

“Cứ nghĩ chúng ta đều chết thế này khi chiến đấu với lũ yêu tinh thấp kém”

Nếu mạng sống của chúng bị những quái vật mạnh như Orc, phải chiến đấu vật vã rồi cho đến cuối cùng giành được thắng lợi, chúng ta sẽ cảm thấy tự hào, cảm giác lúc đó là một thành tựu tuyệt vời. Tuy nhiên, chẳng phải những con quái vật như Yêu Tinh đây chỉ xứng đáng là con mồi thay vì là một kẻ địch đó sao?

Với Joo seop và tổ đội của hắn, những kẻ đang vật vã sống còn chỉ vì bị một lũ yêu tinh nhãi nhép đe dọa, Ma Động này không còn lại một vùng đất hứa, đầy rẫy những cơ hội nữa. Nó chỉ là một thế giới đầy quái vật, có thể giết chết họ bất cứ khi nào.

“Chó chết”

Khi nhận ra điều này, Joo seop và tổ đội của hắn không thể nào tiếp tục di săn. Chúng quá sợ hãi nếu phải rời trại và thậm chí càng sợ hãi khi phải chiến đấu với Yêu Tinh. Thế nên Joo seop và nhóm của hắn quyết định dành ngày đầu tiên để nghỉ ngơi. Tiếc thay, tổ đội cũng không có dũng khí tiếp tục trong ngày thứ hai.

Hay nói cách khác, chúng không tiến lên được. Nỗi sợ về cái chết, một bản năng mà không ai chối bỏ được đã khiến chúng không thể nào an tâm nghỉ ngơi.

Sự mệt mỏi và khủng hoảng dần phát triển theo mỗi ngày trôi qua. Cảm xúc tiêu cực lớn đến nỗi làm chúng trở nên thoái chí, không thể tiếp tục di chuyển được. Chúng sẽ chỉ hành động nếu như bị ép. Tuy nhiên, không ai có thể mở lời.

Joo seop, kẻ vốn tự xưng là đội trưởng luôn tránh phải đối mặt với những vấn đề.

“Mà nhân tiện, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với người đó, cái anh chàng Kim Woo Jin”

“Hắn có lẽ đã chết rồi .Ý tôi là chúng ta đã không nghe được gì về hắn kể từ đó”

“Chết tiệt, lý ra chúng ta nên di cùng nhau. Có thêm một người nữa chắc chắn sẽ khiến chuyến săn dễ dàng hơn”

Trong thời gian đó, sự vắng mặt của Woo Jin càng làm cho nỗi sợ trong họ dấy lên.

Cuối cùng, Joo seop và nhóm của hắn cũng dành cả ngày để nghỉ ngơi mà không làm bất cứ thứ gì. Vào ngày thứ ba, chúng phải đổi ý.

“Chúng ta không thể như thế này”

Đó không phải vì thứ gọi là can đảm.

“Với đà này , chúng ta sẽ cạn kiệt nguồn lương thực mất. Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt hết lũ Yêu Tinh trước khi điều đó xảy ra”

Nỗi sợ chỉ có thể được chiến thắng bằng lòng can đảm hoặc một nỗi sợ lớn hơn. Và sợ chết đói lớn hơn nhiều so với sợ Yêu Tinh. Nó buộc họ phải thay đổi sự ưu tiên chính vào lúc này.

“Sau cùng chúng cũng chỉ là Yêu Tinh”

Dưới tình hình này, Joo seop nói với đồng đội hắn. “Lúc đầu quả thực có khó khăn nhưng sau cùng chúng ta đều an toàn. Chúng ta vẫn còn đủ thức ăn và không có lý do gì chúng ta không thể đánh bại được lũ yêu tinh. Chúng ta có thể làm được nếu cố gắng”

“Chúng ta có thể”. Hắn nói, vừa ra lệnh cho tổ đội, vừa khuyên bảo chính hắn. Và những mệnh lệnh như thế này kì thực lại có hiệu quả.

"Không còn lý do gì mà ta không làm điều đó."

"Chúng ta sẽ giết từng con một."

"Tôi sẽ không bao giờ chết trước khi nhận được tiền từ hợp đồng !"

Nỗi sợ hãi thống trị trong họ dần lắng xuống. Sự quyết tâm lấp đầy những khoảng nơi sợ hãi biến mất.

Và vào thời điểm đó

Bạn đã chinh phục thành công một Ma Động

“Gì?”

“Huh?”

Ma động bị xóa sổ.

“Ta tự hỏi đâu là cách săn lũ yêu tinh hiệu quả nhất khi bọn chúng lẩn trốn trong hang?

Vào trong ấy và tiêu diệt chúng? Một hành động ngu xuẩn. Cái hang được tạo ra bởi lũ yêu tinh, với những con đường chật hẹp sẽ cực kỳ khó khăn để một con người đi vào.

Và, có chả có một sinh vật nào lại đứng yên đợi kẻ thù giết chúng cả.”

“Vậy, ta có nên đợi lũ yêu tinh ấy chui ra không? Đó không hẳn là một ý tưởng tồi. Nếu có thể chuẩn bị đủ bẫy rập, thì việc đi săn sẽ dễ dàng hơn. Nguồn thức ăn mà lũ yêu tinh có thể tích trữ bên trong hang là có giới hạn. Tuy nhiên, vẫn có một cách hay hơn nhiều.”

Hwaruruc!

Woo Jin đang đốt lửa. Nói cho chính xác hơn, cậu đang hun khói cái hang của lũ yêu tinh. Đó là cách mà Kim Woo Jin chọn.

“Ta chắc mọi lối thoát đều đã bị đóng kín.”

Khi mọi chuẩn bị sẵn sàng, cậu đắp cửa hang giống một cái lò nung, rồi tiếp tục cho lửa to hơn.

“Với cái hang này, tầm mười phút là đủ.”

Những con mãng xà được kết từ khói và nhiệt ùa vào từng ngóc ngách trong hang. Vì nó mà lũ yêu tinh bị thương nghiêm trọng.

Ki ek?

Kiee!

Với việc thiếu không khí và ngộ độc khí CO lũ yêu tinh bắt đầu cảm thấy đau đầu và chóng mặt.

Kieeehh!

Bản năng tự nhiên thúc đẩy chúng chạy điên cuồng về phía cửa ra. Tuy vậy, con đường phía trước sẽ cực kỳ tàn khốc.

Lý do vô cùng đơn giản.

Kiee!Kiee!

Bởi lũ yêu tinh đã trốn quá sâu bên trong hang. Để tránh khỏi sự tàn sát của con quái vật ấy, hầu hết yêu tinh đã tập trung lại nơi sâu nhất bên trong hang động. Con quái vật sẽ không bao giờ tới được đây.

“Sâu như vậy, nên an toàn nhỉ!, vậy giờ cố mà thoát ra đi.”

Quá rõ đây là chủ ý của Kim Woo-jin. Cậu ta biết rõ lũ yêu tinh sẽ hành động ra sao khi cậu gây nên nỗi kinh hoàng trong chúng. Cậu hiểu điều ấy hơn bất kỳ kẻ nào. Khi toàn bộ yêu tinh tràn ra hỗn loạn,cùng cực dẫm đạp lên nhau để tranh dành sự sống , thì không thể nào tránh được cái chết.

Một lượng máu độc của Kim Woo-jin ở bên trong những con mồi mà cậu cố tình để thoát.

“Những kẻ nhiễm độc giờ chắc đã chết rồi.”

Dù không đủ để gây ra cái chết ngay lập tức, nhưng rồi độc tố cũng sẽ bào mòn sức khỏe của chúng dần dần cho đến khi chết.

Thud!

Những yêu tinh cố gắng gượng chạy trốn khỏi tuyệt vọng mà ngã xuống, để rồi kéo theo những kẻ đằng sau chúng xuống đất theo.

Kieeehh!

Hàng loạt yêu tinh ngã xuống trên đoạn đường đến lối thoát. Cho đến cuối đường, đứng trước lối ra chỉ còn vỏn vẹn sáu đến bảy yêu tinh. Những kẻ may mắn, KHÔNG ĐÂU. Bởi lẽ trước mặt chúng bây giờ là một con đường tràn ngâp ngọn lửa điên cuồng . Đứng trước thử thách, lũ yêu tinh vẫn tiếp tục tiến tới không thề nao núng.

Kieehh!

Một trong số chúng, dùng hết can đảm lao vào ngọn lửa nóng cháy ấy. Thật không may, cái hành động anh dũng này bị cản lại bởi một bức tường rắn chắc một cách dễ dàng. Lối vào duy nhất nhất bị chặn. Không thề khuất phục , chúng sử dụng cả cơ thể mình đập liên tục vào bức tường chắn, nỗ lực hết sức để thoát ra khỏi nơi địa ngục.

Kieehh!

Tuyệt vọng, lũ yêu tinh điên cuồng cào cấu, gào hét bức tường trước mặt.

Kieehh!

Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má lũ yêu tinh.

Kek, Kek!

Bởi làn khói dày đặc xung quanh mà bọn chúng gào lên đầy khó nhọc. Một cảnh tượng kinh hoàng. Trước cái cảnh tượng tàn khốc nhường ấy khiến cho con người ta không kiềm được mà tự hỏi: Có nhất thiết phải tàn nhẫn đến như vậy?

Đứng ngoài lối vào hang. Kim Woo Jin hiểu rõ hậu quả do phương pháp mình mang lại. Cậu hiểu rõ nhất rằng hành động của mình tàn ác ra sao.

“Hèy, chút tàn lực.”

Đây là tất cả. Ta không nhất thiết phải nghĩ về những điều này.

Ta không cần làm như vậy.

Cái mà ta cần phải đối mặt là quái vật, những con quái vật thực sự. Cái từ “nhân đạo” hoàn toàn không áp dụng với bọn chúng.

“Chuyến săn này dễ dàng hơn ta nghĩ.”

Ta không ở đây để chơi game. Takhông có hứng mà cạnh tranh điên cuồng với lũ người chơi khác chỉ để chứng minh giá trị của chúng. Càng không thích cạnh tranh bằng việc săn quái hay vật phẩm giả trị và mạnh mẽ.

Càng không mong muốn thỏa mãn bản thân bằng cách tàn sát lũ quái vật bằng khả năng áp đảo.

Đó là lý do tại sao Kim Woo-jin không tranh cãi về cái biệt danh “Chó săn” của anh.

Ta không cần được công nhận, được chào đón hay hoan nghênh, càng không cần được sự tung hô từ loài người.

Sứ Giả Địa Ngục thấy hài lòng với màn trình diễn của bạn.

Sứ Giả Địa Ngục đã tặng cho bạn một danh hiệu

“Có lẽ Johann Georg đã chơi game một cách phóng khoáng hơn ta nghĩ.”

Cậu hài lòng vì sự công nhân từ hào quang của chính bản thân.

Toàn bộ yêu tinh đã bị tiêu diệt

Ma động hoàn toàn bị xóa sổ

Cứ như thế ma động đầu tiên của Woo Jin hoàn hành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio