Nhị Nha muốn đi xem Trường Thành, mà còn là đoạn Trường Thành còn hoang sơ, cô nói cảnh du lịch thì có gì hay đâu, toàn người là người, muốn đi thì đi nơi mà ít người biết, nhìn cảnh đẹp mà không phải nhìn người.
“Vậy em mặc nhiều lên, bên ngoài lạnh lắm, đi cả một ngày sẽ đông lạnh em đó”
Nhị Nha trên chân mang hai đôi vớ, nhét vào đôi ủng đi núi, dậm dậm chân trên đất “Dày lắm rồi, nhiều tới mức muốn đổ mồ hôi luôn nè anh”
Hồ Duy dẫn cô đi đến một đoạn Trường Thành còn hoang sơ mà còn tương đối hoàn hảo, chiều cao chênh lệch một đoạn, đứng trên cao nhìn xuống, đoạn Trường thành giống như cánh con bướm mênh mông đồ sộ. Bởi vì đi sớm nên tới nơi chỉ tầm 9 giờ. Hôm nay Cù thành là một ngày nắng, trời xanh thẳm chỉ có vài đám mây bay qua, rất thích hợp cho những hoạt động ngoài trời.
Nhị Nha đúng như lời ông nội nói, là con lừa lười biếng, ở nhà chai dầu đổ cũng không thèm lấy tay đỡ, đột nhiên đòi trèo lên trên xem, mới đi chưa tới một giờ đã thở hồng hộc. Hồ Duy đi thong thả sau lưng cô, Nhị Nha quay đầu nói anh “Anh đi nhanh lên đi”
Hồ Duy nhặt nhánh cây nhỏ cầm trong tay “Anh sợ chân em nhũn ra”
Uống ngụm nước lấy hơi, Nhị Nha lại bò lên trên “Không đâu, chân em vững lắm, như sàn xe vậy đó”
Hồ Duy nhìn cô từ trên xuống dưới “Ổn như sàn xe, còn nhỏ em béo lắm à”
Nhị Nha dừng lại lấy tay véo véo eo mình “Sao anh biết?”
“Tivi nói không thấy sao, vận động viên ném tạ thì phần thân dưới phải ổn định rắn chắc”
Nói tới ném tạ, Nhị Nha chột dạ im lặng. Lúc lên cấp 3 có một thời gian có tiết tự học buổi tối, sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, dì giúp việc trong nhà mỗi ngày cho Nhị Nha một hộp cơm, Đỗ Kê Sơn một ngày ăn không nhiều, thường nấu một nồi cơm thì cứ để ông một phần, hai phần đưa cho Nhị Nha.
Mỗi lần lấy cơm, dì Triệu cứ sợ Nhị Nha không đủ ăn, cứ lấy một muỗng lại nhìn, lẩm bẩm “Thêm một muỗng nữa đi” rồi lại nhét thêm một muỗng. Nhị Nha là người không muốn để cơm thừa, cấp ba học tập áp lực lớn, mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất chính là kết thúc giờ học chiều, cách giờ tự học tối 30 phút. Cô sung sướng mở hộp cơm ra, lấy muỗng xúc cơm, giống như mỗi ngày đều có niềm vui bất ngờ, dì Triệu cho cô bao nhiêu thì cô ăn bấy nhiêu.
Buổi tối về nhà dì Triệu xem hộp cơm, thấy hộp cơm trống trơn thì nghĩ: A có thể là không đủ ăn, chứ không sao lại ăn sạch vậy, ngày mai lại cho thêm nhiều một chút nữa vậy!
Cứ như vậy mà như nuôi heo Nhị Nha hơn nửa năm! Nuôi cho cô trắng trẻo mập mạp, cân nặng từ 92 cân lên tới 120 cân, thô to nhất là chân cô.
Người trong nhà nhìn thấy cô mỗi ngày nên không ai thấy cô béo, mãi tới khi nghỉ hè, chuẩn bị quần áo hành lý đi đến trường đại học, Nhị Nha lấy quần áo ra thử mới hốt hoảng phát hiện quần jean cô chỉ kéo được đến đầu gối, không kéo lên nổi nữa. Cô chạy tới trước gương nhìn, bóp phần dùi, véo thịt trên bụng, la lên một tiếng rồi ngã ra giường lăn lộn.
Ông nội ngồi trên giường dỗ cô “Béo thì có gì mà sợ, từ từ thì gầy mà, con khóc lớn tiếng vậy làm ông nội sợ quá”
“Làm sao mà gầy nhanh được! Mấy ngày nữa đi tới trường, làm sao nhìn mặt bạn học đây!” khóc đã rồi, Nhị Nha quyết tâm giảm béo.
Cái gì đứng tấn, nhảy cóc, chạy bộ, ăn uống điều độ, mệt thế nào cũng làm, cũng may khi đó bạn học cùng phòng rất tốt, biết cô giảm béo cũng không mỉa mai, còn chỉ cho cô “Cậu chạy bộ có thể mặc một bộ đồ lót thể thao”
“Đồ lót thể thao là cái gì?”
Ba của ban cùng phòng là giáo viên thể dục, đối với những việc này rất rành, cô ấy bò lên giường Nhị Nha, tỉ mỉ giảng giải, cậu mặc đồ lót phù hợp có thể bảo vệ được ngực mình ở hình dáng đẹp đẽ, không bị co rút lại khi xuống cân. Mấy bạn cùng phòng đều thấy ngượng ngùng, cho nhau một ánh mắt, lúc đó Nhị Nha đối với tiêu chuẩn hình thể mình có yêu cầu cao, bộ ngực đối với con gái rất quan trọng. Vì vậy nghiêm túc tưởng tượng, kéo tay bạn cùng phòng “Mình không biết trông nó như thế nào, thứ bảy cậu dẫn mình đi mua một bộ nhé!”
Cứ vậy luyện tập trong nửa năm, Nhị Nha cũng trở về cân nặng cũ. Bây giờ ngẫm lại, tốt nghiệp xong không có liên hệ với cô bạn ấy, thật ra là phải cảm ơn cô ấy rất nhiều.
“Không đi nữa, không đi nữa, em mệt rồi” Nhị Nha đặt mông ngồi xuống đất, chỉ vào một chỗ cách đó không xa hỏi Hồ Duy “Đó là cái gì?”
Hồ Duy nói “Lầu quan sát địch, dùng để quan sát khi có địch tới”
Cô lại chỉ chỗ khác “Sao trên tường có cái động đó?”
Hồ Duy lại nói “Phòng khi trên núi bị nước đổ xuống nhiều, sợ bị sụp”
Nhị Nha mệt mỏi xoa chân “Sao anh biết nhiều thứ vậy?”
Tiểu Hồ kéo vạt áo ngồi bên cạnh cô, lười biếng nhìn phong cảnh dưới chân Trường thành, ánh mắt lơ đãng “Không có việc gì nên đọc nhiều sách thôi”
Hai người trong chốc lát không nói chuyện, yên lặng nhìn phong cảnh.
Giờ khắc này.
Ánh mặt trời sáng lạn, gió bắc gào thét, núi sông rộng mở, tầm mắt mênh mông. Trời đất vào đông giá rét, cây cối như không còn sức sống, khắp trời là cành khô tiếp nối cành khô, đá nối tiếp đá.
Nhị Nha cúi đầu lấy hòn đá nhỏ phủi đất cát đi, miệng cảm thán “Cũng thật lớn nha…”
“Cái gì lớn?”
Cái gì lớn, cô cũng không biết nói thế nào, chí trong lòng lớn, có thể khoan dung nhìn vạn vật, thế giới rộng lớn, lớn đến cảm giác mình trở nên nhỏ bé.
Hòn đá nhỏ phác họa vài nét, vẽ hai người nho nhỏ, Nhị Nha dùng tay lau sạch, vỗ vỗ tay đứng lên “Em nghỉ đủ rồi, anh dẫn em về đi”
Tiểu Hồ mỉm cười, đưa tay về phía cô, Nhị Nha lập tức hiểu ý anh, hai tay giữ chặt anh, được anh nhấc lên.
Buổi chiều hai người đi sông đào bảo vệ thành. Nhị Nha vẫn luôn muốn được trượt băng.
Sông đóng băng, mặt băng có nhiều trẻ con chơi trên đó. Nhị Nha mặc áo hồng nhỏ trà trộn trong đó, bị mấy đứa bé lôi kéo lướt trên băng. Cô học gì cũng nhanh, ngay từ từ Hồ Duy đã mang theo giày trượt và đồ bảo hộ cho cô, cô đi rất cẩn thận, đi hai vòng, Nhị Nha dần lớn gan lên, không cần Hồ Duy dẫn mình, bắt đầu tự mình chơi.
Mấy chú nhóc 4, 5 tuổi đội mũ thêu hình hoạt hình đi theo sau cô cười, Nhị Nha nhăn mũi quay lại làm mặt quỷ với bọn nhóc, chân trượt một cái, ngã cái đùng trên mặt băng. Hồ Duy lo lắng vội đứng lên. Mấy chú nhóc cười ha ha, chìa cánh tay nhỏ ra cho Nhị Nha vịn đó đứng lên “Dì ơi, dì ngốc quá, chúng ta dạy dì”
Nhị Nha bị lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, còn cố sửa “Gọi là chị!”
Một cậu bé bụ bẫm nói “Chị, chị đi theo tụi em đi, tụi em kéo chị”
“Tốt quá nha!”
Vì vậy ba chú nhóc đứng thành hàng, Nhị Nha đứng cuối, cậu nhóc dẫn đầu huýt sáo “Mau tránh ra, chuyến tàu xuất phát đây!”
Một đám trẻ con lướt trên băng, ban đầu còn chậm, sau không kiềm được mà lao rất nhanh. Nhị Nha theo chân bọn nhỏ chơi vui đến điên rồi, càng chạy càng nhanh, từ mặt băng vang lên tiếng hét chói tai của cô. Sau đó, số trẻ con gia nhập ngày càng nhiều, đội ngũ càng đông hơn, Nhị Nha giống như thủ lĩnh bị bọn trẻ vây quanh, cười nói, đùa giỡn ầm ĩ.
Chơi từ trời sáng đến trời tối, cuối cùng mệt đến mức ngồi bệt lên mặt băng, chân tê rần, mặt đỏ ửng, ông bà bọn nhóc muốn dẫn chúng về nhà. Cả đám lưu luyến không rời tạm biệt Nhị Nha.
Nhị Nha được Hồ Duy giữ, trong tay còn cầm xâu kẹo hồ lô vẫy tay chào bọn trẻ.
Trên đường về nhà, cô vỗ vỗ áo mình nói với Hồ Duy “Hôm nay là ngày vui nhất từ khi em tới Cù thành!”
Vì cô đã thi xong, không có lo lắng rồi, người cô thương nhất yêu nhất anh Tiểu Hồ rốt cuộc cũng tốt nghiệp, hai người có thể ở Cù thành mà vui đến ngất trời.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu, một chậu nước lạnh dội ngay vào, dội vào nụ cười tươi tắn của Nhị Nha, dội vào dập tắt ngọn lửa nhỏ hoan hỉ trong lòng cô, dội vào viên đậu Hòa lan mềm mại nhỏ bé đến mức tưởng chừng không qua nổi mùa đông này.
Khi nghe Hồ Duy nói anh phải đi là lúc cô đang cởi vớ ra lấy túi nước ấm chườm chân, còn hỏi lại một câu “Anh đi làm gì?”
Hồ Duy đứng trước cửa sổ không quay lại “Đi Tây Nam, tới Khách thành”
Nhị Nha đầu óc mờ mịt hỏi “Anh đi du lịch hả?”. Cô cho là khi tốt nghiệp áp lực lớn quá nên anh muốn ra ngoài thả lỏng một chút.
Câu này chọc Tiểu Hồ mỉm cười, anh rũ mi cúi mắt, mấy chữ kia không thể đành lòng nói ra. Im lặng rồi cũng nói …
“Đi công tác. Tạm thời biến động, yêu cầu đi tỉnh Lâm ở một sư đoàn đóng quân ở đó, tuyến đầu biên phòng cao nguyên”
Túi chườm nóng đắp lên chân lạnh, do thời gian chơi bên ngoài lâu quá nên vẫn chưa lấy lại được cảm giác. Cô hỏi “Anh đi trong bao lâu?”
“Không biết” Hồ Duy xoay người lại, trấn tĩnh mà nhìn chăm chú vào cô “Thời gian rất dài, có khả năng là 3 năm 5 năm, cũng có thể là 8 năm 10 năm, hoặc là…” nửa đời sau đều ở đó, cho tới khi anh 40 tuổi, 50 tuổi, chuyển ngành, về hưu đều ở đó.
Lông mày Nhị Nha bỗng dựng thẳng lên, giống như động vật nhỏ bị sợ hãi, lông cả người đều dựng lên. Cô vẫn không nhúc nhích nhìn anh, không tức giận, không đau khổ, chỉ nhìn chăm chăm vào anh. Đó là biểu hiện sự phản đối.
“Tại sao… Không phải, không phải đã nói là sẽ ở Cù thành sao, Vệ Nhuy đã nói với em, nói anh được điều tới Cù thành, tốt nghiệp xong là đến”
“Đúng, trước đó là vậy” Hồ Duy đi tới, biểu hiện của Nhị Nha làm anh lo lắng. Anh cố gắng ổn định giọng mình, trấn an cô “Nhưng mà Khách thành thiếu người, tạm thời quyết định điều động”
“Nhưng sao lại là anh? Tại sao không phải là người khác?”
“Cũng có người khác, không phải chỉ mình anh, có người cũng được điều động cùng anh”
Nhị Nha lại tái phát bệnh cũ, không biết do lạnh hay sợ hãi mà giống như ngày bà ngoại cô mất, bắt đầu phát run, cả người run rẩy.
Hồ Duy sợ tới mức toát mồ hôi, dùng sức giữ mặt cô lại không cho cô run, cao giọng gọi “Đỗ Oản? Đỗ Oản?”
Nhị Nha tránh tay anh ra, cô không cảm thấy mình đang run “Anh đừng chạm vào em”
bàn tay Tiểu Hồ có vết chai dừng ở giữa không trung. Rất lâu sau, anh trấn tĩnh để tay lên gối.
Nhị Nha dần ngừng run “Em làm sao bây giờ đây?”
Còn cô làm sao bây giờ, anh đi Cù thành, cô cũng đi theo tới, cô cho rằng đã có thể yên ổn rồi, cô mới thi nghiên cứu sinh, định ở Cù thành học hành.
Anh lại phải đi.
Cô ngước lên, chân thành hỏi anh “Em có thể đi cùng anh không?”.
Cô ngay cả Khách thành ở đâu cũng không biết!!! Đây là việc Hồ Duy sợ nhất. Không chút do dự chặt đứt ý định của cô “Không thể”
“Tại sao? Em có thể đi cùng anh, Khách thành ở đâu?” Cô loay hoay đi tìm bản đồ “Khách thành có đại học không, em có thể đến đó học, chờ anh”
“Đỗ Oản…” anh dịu giọng ngăn cô lại, nhưng Nhị Nha không nghe theo, vẫn loanh quanh đi tìm bản đồ. Tiểu Hồ rốt cuộc cũng bùng nổ, túm cánh tay cô như túm con gà con, đẩy cô ngã lên sofa
“Khách thành rất nhỏ, độ cao hơn 4.000 mét so với mặt nước biển, không có trường cho em học, ngoài cao nguyên thì chính là núi tuyết, dân chúng ở cách chỗ đóng quân mấy trăm km, em đi theo cũng không gặp được anh. Khách thành không có giáo viên bạn học, em cũng không thể thường xuyên về thăm ông nội, không có cửa hàng lớn, không mua được quần áo đẹp, ăn không hợp khẩu vị, chỗ đó sẽ bị phản ứng cao nguyên*, hàng năm phơi mình ra sẽ khiến em tróc da, biến thành màu đen, nhìn vào gương không còn nhận ra bản thân nữa”
Nói xong một hơi, Hồ Duy lạnh mặt hỏi “Còn muốn đi không?”
Nhị Nha co rúm lại, thành thật lắc đầu “Không muốn…”. Cô lo lắng nhìn anh, tròng mắt đảo nhanh như chớp, lại nghĩ ra biện pháp khác “Em có thể ở Cù thành chờ anh! Em học nghiên cứu sinh 3 năm, học xong mà anh chưa về thì em về Nhạn thành chờ, sớm muộn gì anh cũng sẽ trở về”
“Chờ tới năm 30, 40 tuổi?”
“Dạ!”
Tiếng cười ngắn ngủi, đôi tay nắm chặt thành quyền.
“Nếu lúc anh không ở đây, em gặp được người thích hợp thì làm sao?”
Nhị Nha khẳng định “Sẽ không, em sẽ không gặp được”. Nói xong cô bồi thêm một câu “Có gặp, em cũng sẽ không thích anh ta”. Em sẽ đem ảnh chụp của anh dán trên đầu giường, sáng tối đều nhìn, trong lòng sẽ luôn nhớ rõ, đây là anh Tiểu Hồ của mình
“Nói lời tạm biệt nói chắc chắn vậy” Tiểu Hồ kéo cái ghế qua, đối mặt với Nhị Nha, kiên nhẫn giảng giải “Đời sống vô thường, hai năm trước em có nghĩ đến hiện tại ở bên cạnh anh không?”
Nhị Nha lắc đầu
“Lúc em tốt nghiệp đại học có nghĩ tới việc mình sẽ quay lại trường học tiếp không?”
Nhị Nha vẫn lắc đầu
“Vậy quần áo năm trước em thích năm nay còn thích không?”
Nhị Nha lại lắc đầu.
“Cho nên…”
“Em không ở bên cạnh anh, anh sẽ ở Khách thành thích người khác sao?” Nhị Nha cắt ngang lời anh, đôi mắt trong suốt tràn ngập nghiêm túc.
Tiểu Hồ bình tĩnh hít sâu, nhìn sâu vào mắt cô.
Sau đó.
Anh nói
“Đó cũng… có khả năng” anh ho khan một tiếng, lại kéo ghế lại gần cô “Em xem, con người thì đều có mới nới cũ, thời gian ngắn thì chúng ta vẫn giữ tim mình hướng về nhau, nhưng hai chúng ta cách nhau quá xa, anh không nhìn thấy em, em cũng không nhìn thấy anh, mỗi ngày anh làm gì em không biết, em mỗi ngày làm gì anh cũng không biết, điều căn bản không phải là gọi một hai cuộc điện thoại là có thể giải quyết vấn đề”
Nhị Nha bấm móng tay vào thịt. Cô ngẫm nghĩ “Nếu em vẫn không có thích ai, em sẽ chờ anh, nếu em có, phát hiện mình không thích anh nữa, em sẽ nói cho anh. Anh cũng vậy, nếu anh ở Khách thành có người anh thích, không thích em nữa, anh cũng nói cho em một tiếng. Vậy có được không?”
Tiểu Hồ cười, lúc anh cười rộ lên, khóe mắt có nếp nhăn mà Nhị Nha quen thuộc
“Được”
“Vậy anh có thể để em tiễn anh một đoạn không?”
“Ừ”
“Anh đừng ra ngoài đợi, bên ngoài lạnh”
“Anh đi WC, tắm nước ấm”
“Dạ” Nhị Nha không nhìn anh, ánh mắt trống rỗng.
Cầm quần áo sạch, Hồ Duy khép cửa WC, thở dài nhẹ nhõm.
Nhị Nha ngồi bên ngoài ôm chân suy nghĩ, vô tình quay lại thấy vừa rồi Hồ Duy mở ba lô ra lấy đồ, bên trong lộ ra một góc túi hồ sơ. Nhị Nha lúng túng lấy đem lại, mở từng vòng dây ra, cô muốn nhìn xem có phải đúng vậy không, cô sợ anh lừa mình. Giấy trắng mộc đỏ hiện ra như chọc vào mắt cô, Nhị Nha dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt bức ảnh trên đó.
Đột nhiên như nổi điên mà xông vào WC.
Tiểu Hồ vặn vòi nước, nước ấm xối lên đầu, anh nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt nóng hổi tràn ra theo dòng nước mà ào ạt rơi xuống.
Nhị Nha bất chấp tất cả mà xông tới, ôm chặt lấy anh. Không biết là nước ấm hay nước mắt, cô nghẹn ngào cương quyết không buông “Không được… không được…”
“Anh nói những lời đó đều gạt em, anh muốn chia tay với em đúng không? Anh không hề muốn em chờ anh, cái gì mà có người thích anh sẽ nói với em, chân trước anh đi mấy ngày sau sẽ nói cho em biết anh thích người khác, để cắt đứt sự mong chờ của em đúng không?”
Nhị Nha khóc hết sức thương tâm.
Cô có thể đuổi theo tới Cù thành, cô không đuổi kịp tới Khách thành. Anh muốn đi, đi xa như vậy, đến nơi khổ như vậy.
Anh vì muốn cô học hành cho tốt mà nói ra nhiều lời dối gạt như vậy, cái gì mà có mới nới cũ, tưởng cô ngốc mà gạt cô tin anh à!
Áo lông bị nước xối dán lên người, tóc dán trên mặt, Nhị Nha sụt sịt “Em để anh đi, em cũng không đi theo anh, em ở Cù thành, ngoan ngoãn thành thật đi học, em sẽ sống tốt, anh đừng khổ sở, anh đừng vì em mà khổ sở…”
Cao nguyên cao, cao nguyên khổ, cao nguyên mênh mông vô vờ, nhìn không thấy quê nhà.
Anh nói mặt trời sẽ làm làn da cô hỏng mất, mua không được quần áo mới, ăn không được ăn ngon, anh thì không phải cũng thế sao?
Một mình anh ở đó, năm năm, mười năm, hai mươi năm, ngày của anh rất nhiều gian nan. Anh mới tìm được ba, trong nhà mới đồng ý họ ở bên nhau.
“Anh ôm em một cái, em không hối hận, em sợ anh đi rồi em mới hối hận”
Một câu khẩn cầu tận trong tim! Làm người đau tới mức tận cùng!!
Em không hối hận.
Em sợ anh đi rồi, em mới hối hận.
Không cần màng tới mọi thứ nữa, cởi áo lông cô ném ra, cởi bỏ nút thắt trên lưng cô, Hồ Duy xoay người, thương tiếc mà ôm cô, xâm nhập vào, ôm hôn cô. Chống tay lên nền gạch WC chật chột, đau đến ngửa đầu “Anh đừng quên em”
“Không quên, đến chết không quên”
“Em chờ anh, chờ đến khi tóc trắng, răng rụng, em cũng chờ anh”
“Đừng chờ, đừng chờ anh”
“Em sẽ sống tốt, tuân thủ lời hứa, em cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt”
“Tốt”
Nhị Nha… Nhị Nha…
Anh đến chết cũng không quên em.
Anh dùng nửa đời sau để nhớ kỹ em.
Trong lòng anh, em là vợ anh.
Cửa khoang phi cơ mở rộng ra. Gió thổi quần áo lay động, Triệu lão khờ cười ha ha “Đi mau đi mau, kịp về nhà ăn sư bộ, ở đó đã chuẩn bị yến tiệc mừng các cậu rồi!”
Hồ Duy và Khâu Dương chờ xuất phát, nhìn nhau không nói gì, bị Triệu lão khờ như trộm dưa hấu mà nhét vào phi cơ. Cửa khoang đóng lại, động cơ vang lên ầm ầm. Máy bay bay qua cao nguyên, bay qua núi tuyết, bay đến một hành trình mới hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ là vạn dặm mây. Nhìn xuyên qua tầng sương mù kia, Hồ Duy nhớ tới mấy bức tranh.
Non nớt như nét vẽ của trẻ con, phác họa chỉ vài nét bút.
Nhân vật chính trong tranh đều là một người thanh niên.
Ăn tết, cô tựa vào cửa sổ ban công, vẽ người thanh niên ngồi trên mặt đất bắn pháo hoa.
Trời mưa to, cô dựa vào cửa xe anh mà vẽ, vẽ một bóng dáng mặc áo khoác dài đi xuyên màn mưa.
Chim hỉ thước về tổ, cô ở trong căn phòng anh đã ở cùng mẹ mình, vẽ người đã tìm được ba ruột.
Trời đông giá rét lạnh thấu xương, cô ngồi trên đoạn trường thành hoang vắng, dùng cục đá vẽ trên đất, vẽ một người thanh niên nắm tay một cô gái, không bao giờ tách ra.
Từng bức ảnh đều là anh.
Từng nét bút.
Vẽ đều là cô giữ thành trì, giữ non sông, giữ nhà.
Sương lạnh, tuyết đọng.
Song cửa sổ bị trời lạnh bám một tầng băng mỏng.
Nhị Nha tóc rối tung, thở ra làn hơi trắng, bắt đầu vẽ tranh trên kính.
Một con, hai con, ba con, một đàn én xuân sinh động như thật.
Đầu ngón tay bị lạnh đỏ lên, vẽ xong, cô nhìn bức tranh chim én mùa xuân điềm tĩnh mỉm cười.
Mặt kính phản chiếu gương mặt hồn nhiên, đôi mắt trong trẻo của Nhị Nha, cô nghĩ, mùa đông này mau qua đi, để cho anh Tiểu Hồ nhanh trở về.