Tháng 12 năm 2014, Cù thành, trung tâm Nhị hoàn.
Tầng 15 bộ phận phim phóng sự đang làm việc, mười mấy người ở chỗ ngồi của mình, không khí nhẹ nhàng, đều nói nhỏ vội vàng bận rộn công việc.
Một người trẻ tuổi mang dây đeo đài truyền hình ghé vào bàn phía trước gọi nhỏ “Chị Đỗ, chị Đỗ?”
“Dạ, được, 3 giờ chiều, phòng họp lầu B” người phụ nữ đó nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay ghi nhanh thời gian địa điểm, xé tờ giấy đính vào trước màn hình máy tính.
Cúp điện thoại, gót giày tinh tế xoay nhẹ, ghế dựa theo đó xoay nửa vòng. Người phụ nữ này ăn mặc, trang điểm đúng chuẩn văn phòng. Áo nhung đen, váy lưng cao màu xám, làn váy rũ đến chân, vớ đen, giày cao gót 6cm. Người đẹp tiêu chuẩn điển hình của dân làm việc CBD (Central Business District – khu trung tâm hành chính & thương mại của thành phố/quốc gia)
Bỏ bộ đồ này đi…
Chân mày Nhị Nha nhăn lại, nóng tới túm cổ áo “Kêu chị làm gì?”. Văn phòng mở điều hòa lớn quá, từ ban đầu lạnh tới đỏ mặt, tới giữa trưa lại nóng tới đỏ mặt. Một hồi nóng một hồi lạnh, sớm muộn gì cũng bị cảm. Nhị Nha cực kỳ sợ chết mà pha ly nước chanh cho mình.
Cậu thanh niên kia dùng bút gãi cằm “Chị Đỗ Oản, buổi trưa em tăng ca, có thể mua giúp em hộp cơm về không?”
“Muốn ăn gì?”
“Cơm thịt nướng cà chua, thêm cái trứng chiên”
Ra dấu ok, gót giày lại quay một vòng về chỗ của mình.
Nhị Nha công tác ở đây đã được hơn nửa năm. Nửa năm trước thử việc, gần đây mới được chuyển chính thức.
Tới đài truyền hình công tác hoàn toàn là trùng hợp, ngoài dự đoán của Nhị Nha.
Năm cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mấy công ty xí nghiệp lớn có đến trường tuyển dụng, Nhị Nha lẫn vào giữa đám bạn học, cũng giống như năm cô tốt nghiệp đại học, không có mục tiêu gì.
Người khác vội vã phát sơ yếu lý lịch, lôi kéo mấy người phụ trách nhân sự các công ty lớn hỏi chế độ đãi ngộ, cô cầm tờ giấy đi chỗ này nhìn chỗ kia, y như người dạo chợ mua đồ ăn.
Đài truyền hình Cù thành tới thông báo tuyển dụngngười phát thanh, người đi theo phỏng vấn liếc mắt chọn trúng cô. Thân hình cao gầy, không trang điểm, ăn mặc bình thường, ngũ quan xinh xắn, rất có vẻ hoạt bát linh động.
“Này, cô bé, kêu cô đấy!”
Nhị Nha mờ mịt quay lại, chỉ vào mình “Kêu tôi à?”
“Đúng vậy, cô đó, tới đây tới đây, cô lại đây…”
Nhị Nha đẩy đám người trước mặt đi vào, Phùng Lượng đang bận rộn với mấy người đang hỏi ý phát thông báo, đầu không ngẩng lên
“Cô là tốt nghiệp đại học hay thạc sĩ”
“Thạc sĩ”
“Viện nào?”
“Học viện ngôn ngữ, khoa tiếng Anh”
“Ừm…” tuy không phải là chuyên nghiệp nhưng cũng có dính dáng chút “Ngồi đi, ngồi xuống nói”
Sắp xếp xong việc, Phùng Lượng túm cái ghế ngồi trước Nhị Nha, bắt đầu phỏng vấn “Tôi ở đài phát thanh Cù thành, đưa lý lịch cho tôi xem qua”
Nhị Nha lấy sơ yếu lý lịch mình đưa ra. Phùng Lượng vuốt mái tóc lơ thơ của mình, thở hắt ra, mở lý lịch Nhị Nha ra xem
“Tốt nghiệp X? À, chuyên ngành tiếng Anh, chuyên phiên dịch…Vậy thì giọng không có vấn đề rồi, ở giữa còn có 2 năm kinh nghiệm công tác? Sao hồi đó lúc tốt nghiệp đại học không học luôn nghiên cứu sinh?”
Nhị Nha không thể nói cơ bản là tôi không có chí muốn học, chỉ vì bạn trai tới Cù thành nên mình không có chuyện gì làm mới đi học thêm lên. Cô để tay trên đầu gối, vẻ thành thật trả lời “Điều kiện trong nhà không cho phép, làm việc hai năm tích cóp tiền mới học tiếp”
Ai chà, là đứa trẻ đáng thương nha.
Phùng Lượng không nhìn bản sơ yếu lý lịch, nói thẳng ý muốn tuyển dụng với cô “Có hứng thú làm nhân viên chuyên nghiệp không, kênh tin tức quốc tế chúng tôi hiện đang thiếu người”
“Thiếu ở vị trí nào ạ?”
“Dẫn chương trình, một trong hai người chủ trì dẫn chương trình”
Nhị Nha lắc đầu “Không được, tôi ngồi trước ống kính sẽ hồi hộp lo lắng lắm”
“Chậc, có gì mà lo, cô đã làm phiên dịch, không sao đâu” Phùng Lượng lại vuốt cái đầu bóng loáng của mình, lắc đầu “Còn cái khác thì làm phiên dịch tin tức, viết bản thảo tin tức”
“Cái này thì được ạ”
“Vậy cứ quyết định thế đi, 9 giờ sáng mai tới đài truyền hình phỏng vấn lần nữa, đến lúc đó thông qua thì gọi điện thoại cho cô, báo cho cô công việc cụ thể”
Cứ lơ mơ vậy Nhị Nha nghênh đón cơ hội công việc thứ nhất sau khi tốt nghiệp. Lúc phỏng vấn, hai người quản lý của bộ phận còn vì cô mà cãi nhau một trận, kênh tin tức thiếu người, có nền tảng đạt tiêu chuẩn, kinh nghiệm công việc phong phú, thực tập sinh như cô vậy thì không thể bỏ qua được; nhưng dưới lầu kênh phóng sự thiếu người phối âm tiếng Anh, nghe giọng Nhị Nha trong lúc phỏng vấn thì cũng lập tức đòi người. Hai tiết mục cần lên mạng, hậu kỳ chậm chạp làm không tốt, cực kỳ sốt ruột. Cãi tới cãi lui không có kết quả, Phùng Lượng hỏi ý kiến Nhị Nha: muốn đi đến bộ phận nào thì tùy cô chọn.
Nhị Nha nghĩ, kênh tin tức chắc sẽ thường xuyên tăng ca, huống chi chủ nhiệm là người nhìn qua có vẻ cứng ngắc, ngày trôi qua chắc không tốt đẹp mấy.
Kênh phóng sự thì không giống vậy, phối âm hậu kỳ, mang tai nghe giống diễn viên phim truyền hình, chơi tốt hơn.
Trong đầu cô chỉ toàn giọng thầy Triệu Trung Tường thuyết minh thế giới động vật khi cô còn nhỏ.Mùa xuân tới, vạn vật sống lại theo mùa, mùa mưa tới, vạn vật bắt đầu xôn xao… Nghĩ ngợi, cô cười ngây ngô, cười tới mức mấy vị phỏng vấn dựng thẳng lông, chủ nhiệm kênh phóng sự Kê Thanh vỗ bàn “Không cần tranh nữa, cô ấy cười là tôi biết nghĩ tới cái gì, chắc chắn là theo tôi rồi”
Mọi người không tin, nhất định đòi Kê Thanh nói Nhị Nha rốt cuộc là cười cái gì. “Nhớ tới thầy Triệu Trung Tường đúng không?”
Mắt Nhị Nha trợn tròn “Sao anh biết?”
“Mấy người cỡ tuổi cô nhắc tới phim phóng sự đều là thế giới động vật! Không sai được!”
Mọi người cười ha ha, Kê Thanh dẫn Nhị Nha xuống lầu “Nhanh lên, nhanh lên, sớm làm việc sớm đưa tin, một đống công việc đang đè nặng chờ cô đó. Đài truyền hình chúng ta công tác không giống mấy công ty khác, công việc của cô chính là của cô, ngoài việc chính thì phối âm hậu kỳ, chế tác cũng huấn luyện cho cô, kênh chúng ta còn có nhiều hợp tác với mấy đơn vị nước ngoài, Anh, Mỹ đều có, lúc họp thì cô tới làm phiên dịch, được chứ?”
Kê Thanh nói cũng hơi mơ hồ, sợ Nhị Nha nghe xong thì tưởng là bắt cô làm phần việc của hai ba người, Nhưng Nhị Nha mới bắt đầu công việc, trong lòng đang vui vẻ không hề cò kè trả giá, lập tức ngoan ngoãn đồng ý. Cứ như vậy, cho cô tới bộ phận kênh phóng sự, phụ trách phối âm, thời gian rảnh thì làm công việc hành chính lặt vặt, tham dự mấy hội nghị có nước ngoài tham gia, do lầu 15 đồng nghiệp toàn là người trẻ tuổi, sức sáng tạo và tinh thần làm việc nhóm đều rất mạnh, cực kỳ quan tâm Nhị Nha mới tới. Nhị Nha lại thông minh, công việc làm nhanh lẹ, mỗi ngày trôi qua không hề nhàm chán, cô rất sung sướng.
Đỗ Kê Sơn sau khi biết cháu gái có công việc đứng đắn thì rất kích động, dì Triệu lén nói cho Nhị Nha biết, ông nội vui tới mức không ngủ được. Ông bảo không so sánh với người ngoài, cô làm ra bao nhiêu tiền mới làm ông vui, mà trong xã hội được ở trong tập thể lớn làm việc, thấy được nhiều việc đời, đối với cô là sự rèn luyện tốt.
Nhị Nha nghe xong thì mắt cay cay muốn khóc. Cô học nghiên cứu sinh ba năm, làm nhọc lòng Đỗ Kê Sơn không ít.
Ông nội Nhị Nha năm nay đã 88 tuổi, nhờ trời phù hộ nên ngoài việc đi đứng không còn thuận tiện cần có người đỡ thì cái khác đều không tệ. Nói chuyện tư duy logic, nhìn việc hiểu chuyện, không hề thua kém trước kia. Chỉ là người càng ngày càng già rồi, nhiều chuyện nhìn thấy trong mắt nhưng ngoài miệng không hề nói năng gì.
Năm 2011, ông vì cháu gái bệnh nặng một trận, nằm viện 7 ngày, khi xuất viện về thì chân cẳng cứ đi đứng khó khăn kéo dài.
Nguyên nhân nằm viện là cấp hỏa công tâm.
Đó là khi Hồ Duy đi rồi, Nhị Nha từ ngày đó bắt đầu hôn mê, ngủ hai ngày, ai kêu cũng không tỉnh, cứ nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ.
Vệ Nhuy lấy cái ghế ngồi trước giường hút thuốc, cố tình phả khói mù mịt “Em dậy đi, giả bộ làm công chúa ngủ trong rừng à?”
Nếu như trước kia, cô đã nhảy dựng lên nói anh mất vệ sinh, nhưng giờ Nhị Nha vẫn cứ nằm im lìm mà ngủ.
“Hừ…” Vệ Nhuy bực bội lấy giày dẫm nát mẫu thuốc lá, nhìn Hòa Tiểu Xuân kêu “Cậu nghĩ biện pháp đi chứ! Cứ ngủ như vậy có thể được không, lỡ chết thì làm sao giờ”
Hòa Tiểu Xuân đang dùng kềm của Nhị Nha mà sửa móng tay, không thèm để ý “Không nghe câu nói kia sao, cậu không bao giờ có thể kêu một người giả bộ ngủ tỉnh lại”
“Nhưng cũng phải để cô ấy dậy chứ, cứ ngủ vậy tới khi nào”
“Cậu cứ để cô ấy ngủ, ngủ năm ngày ba ngày” Hòa Tiểu Xuân ném kềm xuống, phủi áo khoác đứng lên “Đừng để ý tới cô ấy”
Vệ Nhuy sốt ruột hiện rõ trên mặt “Không được, hôm nay nhất định phải gọi cô ấy dậy. Cậu không phải có biết bác sĩ tâm lý sao, gọi điện thoại cho người đó hỏi sao lại thế này, có phải thôi miên gì hay không? Cậu có mang thuốc gì không, cho cô ấy uống một chút”
“Thuốc của tôi là trị mất ngủ, không trị cái này được” Hòa Tiểu Xuân ôm vai nghiêng người dựa cửa “Cô ấy ngủ cũng thoải mái quá…”
Vệ Nhuy thấy Hòa Tiểu Xuân không hỗ trợ, tự mình xăn tay áo định tát cho tỉnh, khoa chân múa tay trên mặt Nhị Nha vài lần cũng không nỡ nhẫn tâm xuống tay, lại đi tìm bình tưới nước phun lên mặt cô.
“Không phải chỉ làm cho cô ấy dậy thôi sao”
“Cậu có cách à?”
Tiểu Xuân mặc áo khoác đỏ rực như lửa, cực kỳ quyến rũ đi ra ngoài, đi tới quán bán mì phở nhỏ đưa cho ông chủ mười đồng làm thế chân mượn cái loa rao hàng đi về.
Vệ Nhuy nửa tin nửa ngờ “Cách này của cậu có được không?”
Hòa Tiểu Xuân nghịch cái nút, không biết đụng đến nút nào mà nó vang lên bài chúc mừng sinh nhật ầm ĩ, Vệ Nhuy lật đật che tai lại. Hòa Tiểu Xuân hắng hắng giọng, cầm loa để sát tai Nhị Nha gọi “Đỗ Oản, Đỗ Oản dậy đi, anh Tiểu Hồ cô đã về rồi!”
Nhị Nha vẫn ngủ, hô hấp đều đều phập phồng, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Hòa Tiểu Xuân cởi áo khoác, không phục, uống miếng nước lại kêu, kêu tới khi giọng đã khàn khàn, tất cả hàng xóm đã ra xem, Hòa Tiểu Xuân sờ mạch đập Nhị Nha, sắc mặt nghiêm trọng hạ mệnh lệnh cho Vệ Nhuy “Gọi điện thoại nhanh lên. Ngủ vậy sẽ chết người đó”
Xe cứu thương ò e ò e đưa Nhị Nha đi, đưa đến bệnh viện, Hòa Tiểu Xuân kéo đồng nghiệp khoa thần kinh hội chẩn cho Nhị Nha, cuối cùng ra kết luận: Thân thể không có vấn đề gì, chỉ là không muốn tiếp nhận sự thật nên tâm lý tạo nên tính bài xích, tự thôi miên bản thân.
Hòa Tiểu Xuân mặc áo blouse trắng hỏi “Vậy khi nào cô ấy có thể tỉnh lại”
“Khi nào muốn tỉnh thì sẽ tự tỉnh”
Hòa Tiểu Xuân buồn bực thở dài, kéo đồng nghiệp hỏi nhỏ “Có cách gì nhanh hơn không? Cho cô ấy mấy liều thuốc tiêm?”
“Cô ấy là thế nào với cô?”
“Em họ, họ hàng thân. Thất tình mà vậy đó, cả nhà đã cuống hết lên rồi”
Bác sĩ cũng nhiều chuyện “Vậy ngoài cửa là nam chính à?”
“Bạn trai cũ, nghe nói người không tỉnh nên sợ gây án mạng theo tới nhìn xem sao”
“Thật ra cũng dễ, vừa rồi lúc kiểm tra thấy bụng cô ấy đã kêu rồi, không cho cô ấy truyền đạm, mai mốt gì chắc chắn sẽ đói tới tỉnh”
Hòa Tiểu Xuân cười rộ lên, cứ vậy mà làm!
Đưa bác sĩ ra ngoài, Vệ Nhuy còn cúi đầu khom lưng nói cảm ơn, bác sĩ trừng mắt liếc Vệ Nhuy, không cho anh sắc mặt tốt.
Kết quả là ban đêm, chuyện Nhị Nha nằm viện Đỗ Duệ biết, Đỗ Duệ dẫn vợ tới bệnh viện, không biết nghe hộ lý nào nói hiểu lầm là Nhị Nha thành người thực vật. Một người đàn ông lớn vậy mà ôm em gái khóc tới nước mắt nước mũi tràn trề, tin tức truyền tới Nhạn thành, nói ông nội, ông phải thật bình tĩnh, Nha Nha nhà mình đã xảy ra chuyện.
Đỗ Kê Sơn hỏi xảy ra chuyện gì.
Dì Triệu nói cũng không nói lại cho rõ, nói Nha Nha trở thành người thực vật, tám phần là không thể tỉnh lại.
Đỗ Kê Sơn lấy tay để lên ngực rồi ngất xỉu.
Nhị Nha có một giấc mơ thật dài, mơ thấy một đôi chuột nhỏ mặc đồ đỏ đang bái trời đất, hai con kéo tay nhau quanh ngọn đèn, kêu chi chi chít chít quanh ngọn đèn dầu.
Vừa muốn nhập động phòng, trong miếu gõ chuông, lão hòa thượng tới đốt đèn, thấy hai con như vậy thì lấy tay đập xuống, hai con chuột kia ôm đầu chạy ra, cứ vậy mà rời nhau ra.
Con chuột nhỏ về tổ, ngủ tới lúc bụng đói kêu vang, nghĩ cứ ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi trở lại. Cứ ngủ như vậy, ngủ tới khi bụng đói kêu lên, Nhị Nha trợn mắt, tỉnh lại.
Chạy về Nhạn thành, cô ghé vào giường bệnh ông nội vừa đói run vừa lùa cơm vừa bảo đảm, ông nội ơi ông nội, ông đừng có chuyện gì nha, ông mà có chuyện gì thì con thành người mang tội.
Ông nội? Ông nội? Con là Nhị Nha đây.
Cô nắm chòm râu Đỗ Kê Sơn, thở ngắn than dài, chuyện đau lòng về Hồ Duy cũng quăng qua sau đầu.
Nghe cháu gái gọi, Đỗ Kê Sơn tỉnh lại, ông cháu nhìn nhau cười ha ha, từ đó trong nhà không ai dám nhắc tới Hồ Duy.
Sau chuyện này, bác dâu hai càng gia tăng nhận định số mạng Nhị Nha không tốt. Còn lén lút nói với Đỗ Dược, về sau con phải tránh xa em họ con ra một chút đi, người thân với nó đều khắc chết, Hồ Duy đẹp trai tương lai sáng lạn tốt thế kia, cũng bị nó khắc cho đến phải đi chỗ thật xa kia, về sau không chừng không thể về.
Đảo mắt đã tới tết âm lịch, người nhà họ Đỗ tề tựu, Đỗ Hi thấy Nhị Nha thì ngoài yêu thương còn thêm sự áy náy. Ngay cả Hồ Duy gọi điện thoại về chúc tết, Đỗ Hi cũng tránh ở ban công nghe, không dám để Nhị Nha nghe thấy. Đỗ Hi trong điện thoại dặn dò Hồ Duy rất nhiều lần, muốn anh tự chăm sóc bản thân, giữ gìn sức khỏe, cuối cùng Hồ Duy hỏi “Ba, Nhị Nha có ở đó không?”
Đỗ Hi nhìn thoáng qua phòng khách “Có, đang xem Xuân vãn, con muốn nói với nó một câu không?”
Khách thành ban đêm tuyết lớn gió to, lần đầu tiên Hồ Duy ăn tết ở một chỗ cao như vậy. Anh đứng trong sân quân khu, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ. Rất lâu sau mới hạ giọng nói “Dạ không. Để cô ấy xem TV đi”
Nhị Nha nhìn chằm chằm vào tivi, thật ra lỗ tai nghe nhất cử nhất động của Đỗ Hi. Đỗ Hi nói đến đó, cô ôm gối dựa đầy bất an, mãi tới khi Đỗ Hi cúp máy, Nhị Nha mới thả lỏng người lại.
Hai người như lời hẹn lúc trước.
Không ai liên hệ với ai, Nhị Nha sợ cuộc điện thoại này gọi qua, anh sẽ nói anh đã thích người khác.
Năm 2014 thông tin thiết bị phát triển, Nhị Nha đã đổi từ Nokia sang loại lưu hành nhất là Iphone 5, phần mềm tám chuyện từ QQ đổi thành Wechat. Có điều những người xung quanh không ai gọi cô là Nhị Nha, chỉ gọi tên cô, Đỗ Oản.
Hai giờ chiều có đoàn chế tác bên Mỹ tới họp, mục đích năm nay thực hiện phim phóng sự toàn cảnh. Đồng hồ báo còn 15 phút, Nhị Nha ngáp một cái, ôm tài liệu đi tới phòng họp B.
Cô đi xuyên qua hành lang, xuyên qua ánh mặt trời nơi sảnh lớn, chào hỏi những đồng nghiệp quen biết, qua cửa kiểm soát tiến tới thang máy.
Một dáng người đẹp, mặt mũi xinh xắn, mặc quần áo trẻ trung đẹp đẽ, đài truyền hình có rất nhiều thanh niên trẻ chưa vợ đều nhìn cô gái được tuyển trực tiếp từ trường đến này. Theo luật bất thành văn ở đơn vị, nói đối tượng thì nhìn điều kiện, lương cơ bản đều như vậy, quan trọng là trong nhà gánh nặng hay không, môn đăng hộ đối không. Vì vậy, có người thấy Nhị Nha đúng đối tượng của mình. Tin tức lầu 22 đã lan truyền ra Kiều Hằng Văn là một người tấn công Nhị Nha trước nhất.
Anh ta mời Nhị Nha uống café, cũng không hẳn hẹn hò, chỉ ở sảnh của đài truyền hình mà uống, Nhị Nha không thích uống món này, khổ không dám nói, uống xong một buổi trưa trong miệng đều đắng nghét, phải ăn rất nhiều kẹo bù lại. Kiều Hằng Văn đưa cho cô một ly café, Nhị Nha cảm ơn rồi nhận lấy, uống một ngụm trên môi dính một vòng kem sữa. Cô tự nhiên thè lưỡi liếm liếm, Kiều Hằng Văn nhìn thấy lại càng thích cô thêm mấy phần.
Kiều Hằng Văn không phải tệ, đẹp trai, có thể làm người dẫn chương trình tin tức nên khí chất tự nhiên càng tốt. Anh với Nhị Nha ăn cơm trưa chung vài lần, Nhị Nha tới chiều đang làm việc đột nhiên vỗ trán, suy nghĩ cẩn thận, có thể anh ta đang theo đuổi mình.
Đi tới lầu B họp lại tình cờ gặp anh ta, anh mặc một bộ vest đen, đến phòng họp kế bên bàn kế hoạch cho chuyên mục của mình.
“Cô đi đâu vậy?” anh mỉm cười kéo cửa kính cho cô
“Đi họp với đoàn bên Mỹ ạ” Nhị Nha ôm tài liệu vừa đi vừa nói chuyện
“Lại muốn chụp ảnh mới?”
“Dạ phải, toàn bộ chuyên mục gồm 5 kỳ, sưu tầm phong tục địa phương”
“Vậy vất vả đó, buổi tối có thời gian không? Cùng ăn cơm?”
Nhị Nha ôm tài liệu trong tay, bối rối nói dối “Có cuộc họp nên buổi tối phải tăng ca, lần sau đi, lần sau tôi mời anh…”
Kiều Hằng Văn rất phong độ cười “Được, vậy tôi chờ nhé”
Ai ngờ tới tan tầm Nhị Nha lại gặp phải Kiều Hằng Văn ở bãi đỗ xe. Cô cố ý ở lại thêm 20 phút, chờ các đồng nghiệp đều đã về hết, cô mới xách giỏ mặc áo khoác xuống lầu. Vừa đi vừa hát nho nhỏ, đến tầng để xe, bấm chìa khóa. Chiếc xe màu đen uy phong lẫm liệt của Tiểu Hồ vang lên tiếng bíp, Nhị Nha chui vào ghế lái, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị về ngõ Hồng Tinh. Lơ đãng liếc vào kính chiếu hậu mới phát hiện Kiều Hằng Văn vẫn đi theo mình, ôm vô lăng mỉm cười nhìn cô. Mặt Nhị Nha đỏ lên, thân thể như muốn co quắp lại trốn, không ngừng liếc vào kính chiếu hậu.
Kiều Hằng Văn dùng đèn pha chiếu lên, chạy nhanh lên song song với xe cô, mở cửa sổ xe xuống. Nhị Nha cũng mở cửa sổ xe xuống với bộ dạng anh dũng hy sinh. Kiều Hằng Văn không nói gì, chỉ dịu dàng dặn cô một câu “Về nhà đi trên đường chậm một chút”.
Sau đó chiếc xe trắng tăng tốc đi mất. Nhị Nha trong lòng Kiều Hằng Văn là sự cuốn hút không tả được. Trên người cô có sự hòa lẫn giữa phụ nữ thành thục với thiếu nữ trong sáng, trước mặt người khác cô luôn biểu hiện nghiêm trang nhưng lại luôn lơ đãng mà lộ ra bản tính trẻ con bướng bỉnh.
Cô không phải là người Cù thành, trong cơ quan nói là gia đình cô điều kiện không tốt, học phí học nghiên cứu sinh là tự mình làm việc dành dụm mà có.
Vệ Nhuy biết cô nói dối vậy thì mắng cô là đồ không lương tâm “Em làm công để dành được? Sao em không nói em đi xin luôn mà có đi? Em làm việc được bao nhiêu thì ăn cây táo rào cây sung cho người nhà hết! Cho anh em tiền cưới vợ lấy đâu ra? Đáng thương cho Hồ Duy số khổ nhà chúng ta…”
Hòa Tiểu Xuân dẫm cho Vệ Nhuy một phát. Nhìn vẻ mặt Nhị Nha nhanh chóng xìu xuống, Vệ Nhuy đem lời còn lại nuốt xuống.
Lại có người nói thật ra Nhị Nha là con cháu cán bộ cao cấp, đến đài truyền hình công tác chẳng qua để giết thời gian. Nếu không bình thường đến cơ quan tìm cô, đón cô tan tầm không phải xe thể thao xịn thì là xe tốt khác.
Còn có lời đồn là có tướng quân tới thăm cô.
Nhưng mà có con cháu cán bộ cao cấp nào lại ở cái nghõ Hồng tinh kia chứ?
Kiều Hằng Văn đoán không ra, lắc đầu.
Nhị Nha ngừng xe ở trước chỗ giữ, quay về cái viện nhỏ của mình. Bác đầu trọc năm nay còn trọc nhiều hơn, trong ngực ôm Lục Bảo. Nhị Nha kêu meo meo mấy tiếng, một con mèo con trắng nhanh chóng chạy về phía cô. Nhị Nha ôm Bát Bảo, cháu của Lục Bảo lên ngực.
“Về rồi hả con?”
“Dạ con mới về”
“Rau hẹ trộn đậu phộng, ăn không?”
“Mấy hôm nay con như sình bụng ăn không tiêu đó, con không ăn đâu”
“Hôm nay chiến đấu thế nào, có bị quân địch tiến đánh bất ngờ?”
Nhị Nha ôm Bát Bảo rầu rĩ thở dài “Quân địch đã đến sát cổng thành, ý chí phá cổng thành mạnh mẽ, tánh mạng con rất nguy nan nha”
“Thế nào, không phải nói sẽ chờ người ta sao, haizz, ai cũng không đến gần được”
Nhị Nha đặt mông ngồi dưới đất.
Bác đầu trọc nhìn cô, thăm dò hỏi “So với cậu ấy tốt hơn? Muốn bác nói, điều kiện được thì cứ thử đồng ý, được hay không thì tính sau”
Nhị Nha vuốt ve Bát Bảo, vẫn lắc đầu.
Không tốt như anh.
Cô đã từng gặp rất nhiều người, những người đó đẹp hơn so với anh, soái hơn anh, giàu hơn anh.
Nhị Nha khi đối mặt với họ đều nghĩ:
Anh Tiểu Hồ của mình khi ăn cơm không phát ra tiếng như vậy…
Anh sẽ không để mình phải trả tiền…
Anh đi trên đường sẽ để mình đi bên trong…
Anh sẽ khoác cho mình cái áo bông khi trời lạnh…
Anh sẽ đưa cho mình chậu hoa lan quý giá do mẹ anh để lại…
Anh sẽ để mặc cô nghịch ngợm lấy nhíp nhổ chân mày của anh…
Anh sẽ đưa tất cả những gì anh tin tưởng nhất, quý trọng nhất, đáng giá nhất cho mình, anh sẽ gọi mình là Nhị Nha.
Không ai tốt như anh.