Câu chuyện giữa hai người, từ đầu tới cuối trong lòng Tiểu Hạ cùng chỉ là chuyện thích hay không thích, không hề lẫn lộn giữa oán hay hận.
Anh thích cô, cô rất vui vẻ.
- --Đọc FULL tại
Anh không thích cô, cô sẽ như anh mong muốn không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Thông cảm hay thương hại đều không phải là yêu, mọi người cho rằng cô không hiểu, thật ra cô đều hiểu hết.
Tờ mờ sáng, một chiếc xe nhỏ màu đen ngừng ở ven đường. Đèn đường chiếu xuống chập chờn, người ngồi trên xe từ đầu tới cuối không hề bước xuống. Cách một khoảng sân tối, trên giường có một cô gái cùng đứa bé ngủ thật say.
Tiểu Hạ tạm thời ở lại nhà Phong Lam.
Vì lo lắng cho Bạch Tịch, ngày hôm sau Tiểu Hạ lại đến nhà Bạch Tịch tìm cô ấy. Bảo vệ gác cổng nói cô ấy vẫn chưa trở về, trừ địa chỉ và số điện thoại, Tiểu Hạ không có cách nào khác liên lạc được với Bạch Tịch, cô chỉ có thể sử dụng phương pháp ngốc nhất, đi đến bệnh viện gần đó tìm cô ấy.
Cô ôm cục cưng đi không bao lâu, Cố Hành Chấp xuất hiện dẫn cô đi tìm được Bạch Tịch.
Lúc đầu, Tiểu Hạ ngẩn người ra.
Anh chậm rãi đi về phía cô, thân hình cao lớn che khuất mặt trời trên đỉnh đầu cô. Tiểu Hạ hơi ngước lên nhìn anh, thân thể im lặng lùi về sau hai bước, sau đó cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
- --Đọc FULL tại
Tiểu Hạ vừa muốn hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở đây, anh đã mở lời trước, âm thanh trầm thấp quanh quẩn trên đỉnh đầu cô: “Anh đưa em đi tìm cô ấy.”
Tiểu Hạ hiểu ra ngay, nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn.”
Lúc anh bế cục cưng lên, Tiểu Hạ cũng không cự tuyệt, cho đến khi ngồi lên xe, bọn họ cũng không nói gì thêm.
Chỗ ngồi phía sau không biết từ lúc nào có một chiếc ghế cho trẻ em, cục cưng ngồi lên rất vừa vặn. Cậu bé đang trong thời kỳ mọc răng, lại còn đang tập nói, trong miệng cứ bô ba không biết đang nói cái gì, chỉ trừ hai chữ mama nói rõ ràng, những từ khác không ai nghe rõ được. Cậu nhìn Cố Hành Chấp chằm chằm một lúc, rồi lại quay qua cười với mẹ, đưa bàn tay nhỏ xíu nhét vào miệng, nước dãi trong miệng theo bàn tay nhỏ xuống quần áo.
Lúc Tiểu Hạ xoay người tìm trong túi xách, Cố Hành Chấp đã cầm khăn giấy giúp cậu bé lau miệng. Cô chậm một bước, vừa nhỏ tiếng nói cảm ơn anh, vừa mất tự nhiên quay người ngồi ngay ngắn lại.
Anh vẫn luôn là người không nhiều lời, tuy nhiên Tiểu Hạ không còn giống như trước đây. Bọn họ giống như đã quay lại thật lâu về trước, khi đó cô rất sợ anh, mà anh lại có thói quen im lặng.
Cứ như vậy trầm mặc suốt một đường đến bệnh viện, lúc xuống xe thì cục cưng đã ngủ. Tiểu Hạ định ôm bé lên thì lại bị Cố Hành Chấp ngăn lại.
Anh nói: “Để cho con ngủ đi, trong bệnh viện đông người.”
Tiểu Hạ rụt tay về, lại nói cảm ơn anh rồi theo anh đi vào bệnh viện.
Bạch Tịch bị bệnh, mới vừa giải phẫu xong đang nằm trên giường bệnh. Lúc Tiểu Hạ đến cô còn đang ngủ, Mạnh Thanh Hòa nhìn thấy bọn họ thì bước ra đóng cửa lại.
Nhìn thấy Tiểu Hạ, Mạnh Thanh Hòa thật sự bất ngờ.
Tiểu Hạ có hơi gấp gáp hỏi anh ta: “Bác sĩ Mạnh, Tịch Tịch sao rồi? Cậu ấy bị bệnh gì vậy?”
Mạnh Thanh Hòa chỉ đơn giản nói là bệnh dạ dày, không muốn làm cho Tiểu Hạ lo sợ, anh ta tin rằng Bạch Tịch cũng không muốn để Tiểu Hạ lo lắng. Cũng may là phẫu thuật thành công, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi, đến khi cô ấy tỉnh lại nhìn thấy Tiểu Hạ chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Sự xuất hiện của Tiểu Hạ đã khiến công lao tìm kiếm mấy ngày nay của Mạnh Thanh Hòa có kết quả.
Anh ta nhìn Cố Hành Chấp, rồi nói với Tiểu Hạ: “Tiểu Hạ, chờ Bạch Tịch khỏi rồi, hai người đi Mỹ cùng với anh đi.”
Tiểu Hạ là niềm hy vọng mà Mạnh Thanh Như để lại. Mạnh Thanh Hòa hối hận vì lúc đầu đã không kiên quyết đem cô đi, lại càng hối hận vì đã lợi dụng cô để thăm dò Cố Hành Chấp. Anh ta cho rằng dù thể nào thì Cố Hành Chấp cũng sẽ không làm tổn thương Tiểu Hạ, kết quả là anh ta đã đánh giá thấp sự vô tình của đứa cháu trai.
Cố Hành Chấp thản nhiên nhìn Mạnh Thanh Hòa, đôi mắt không một chút gợn sóng, anh lẳng lặng nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ cúi đầu trầm tư, cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu từ chối: “Em không đi đâu hết, em muốn ở lại đây.”
Lúc cô trở lại đã suy nghĩ kỹ, sau này cô sẽ không đi đâu nữa.
Tiểu Hạ chờ ở bệnh viện một lúc lâu, Bạch Tịch từ đó tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bác sĩ tới kiểm tra đã nói rằng tình hình của cô ấy rất tốt. Tiểu Hạ lúc này mới an tâm, cô sợ cục cưng lúc tỉnh dậy không thấy cô sẽ khóc, bèn nói với Mạnh Thanh Hòa cô phải đi trước, lần sau sẽ quay lại.
Lúc quay về, Cố Hành Chấp kiên trì muốn đưa cô về, Tiểu Hạ cũng không từ chối.
Trên đường đi, cục cưng tỉnh dậy muốn bú sữa. Bởi vì ra ngoài quá lâu nên sữa mang theo đã nguội, cô hơi cuống lại nghe thấy cục cưng không ngừng kêu mẹ, cô đành nhỏ giọng hỏi Cố Hành Chấp có thể nói tài xế lái nhanh một chút hay không, Cố Hành Chấp nhìn thấy cô đang tìm bình sữa, nói tài xế đổi hướng.
Vài phút sau, xe đậu phía dưới một tòa cao ốc, Cố Hành Chấp cởi dây an toàn ghế em bé ra, ôm cục cưng với chiếc bụng đói lên rồi đưa Tiểu Hạ cùng lên lầu.
Tiểu Hạ ngơ ngác đi theo anh, nhớ tới lúc nãy lái xe qua cổng vào, trong đầu cô thoáng qua một hình ảnh. Cô và Tiểu Lan canh ở cửa, xe hơi chạy tới, con dao lóe lên. Cô đã từng tới nơi này, nhưng chưa bao giờ bước vào cửa.
Thang máy lên thẳng lầu trên cùng, vừa mở cửa là nhìn thấy ánh nắng mặt trời từ cửa sổ sát mặt đất chiếu vào, cả căn phòng được bao phủ trong ánh nắng.
Cố Hành Chấp một tay ôm cục cưng, một tay đưa tới bên cô, thấp giọng nói: “Đưa cho anh đi, anh giúp con hâm lại.”
Tiểu Hạ cẩn thận đưa túi xách cho anh, sau đó nhận lấy cục cưng từ trong ngực anh ôm vào lòng. Cậu bé đói bụng có hơi nóng nảy, xoay người la lối, tủi thân kêu mẹ. Cố Hành Chấp xoay người vào nhà bếp, Tiểu Hạ ôm cục cưng kiên nhẫn dỗ dành.
“Cục cưng đừng nóng, có sữa cho con uống ngay đây, con đợi thêm một chút nữa thôi có được không?”
Giọng nói mềm mại của Tiểu Hạ vang lên, anh nhìn xuyên qua cửa, thấy trên người cô được bao bọc bởi một luồng ánh sáng, nét mặt tươi cười xinh đẹp lại hồn nhiên. Anh nhìn thật lâu, bàn tay đụng trúng nước nóng cũng không thấy đau.
Cậu bé la lối một lúc, cho đến khi được nhét bình sữa vào miệng mới im lặng trở lại. Hai tay bé nâng bình sữa, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng.
“Tiểu Hạ.” Cố Hành Chấp gọi tên cô từ trong im lặng.
Tiểu Hạ hơi mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chờ xem anh muốn nói gì.
“Cùng anh về nhà có được không?” Giọng nói của anh êm dịu, ánh mắt cũng không còn lạnh như băng nữa, Tiểu Hạ nhìn vào, giống như là đang ngắm nhìn một đại dương xanh thẳm.
Tiểu Hạ chậm rãi rũ mắt, nói: “Cảm ơn anh. Em biết anh lo lắng vì em không giống người bình thường, nhưng thật sự là em không ngốc đến vậy đâu, em có thể chăm sóc tốt cho mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho cục cưng.”
Tiểu Hạ nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt anh, nhẹ nhàng từ chối tấm lòng của anh.
Cố Hành Chấp muốn chạm tay vào mặt cô, lại bị cô né tránh. Lòng anh trùng xuống, kìm nén thấp giọng nói: “Tiểu Hạ, anh không biết em muốn như thế nào, trước kia là do anh ích kỷ, đừng sợ anh, sau này anh sẽ không làm tổn thương em nữa.”
Nghe được lời anh nói, Tiểu Hạ đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bao phủ bởi một lớp sương mù, có chút tủi thân nói: “Em không muốn gì cả.”
Cố Hành Chấp bị ánh mắt cô làm cho đau nhói, nhẹ giọng nói: “Anh biết, là anh sai rồi.”
Cô đương nhiên là không muốn gì cả, trước giờ đều là anh hưởng thụ sự ấm áp mà cô mang tới, cho tới khi cô rời đi, anh mới hay mình đã đánh mất thứ gì.
Cô là hy vọng của Mạnh Thanh Như, cũng là hy vọng của anh.