Tiểu Hạ

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối diện với Cố Hành Chấp như vậy, Tiểu Hạ có chút bối rối.

- --Đọc FULL tại

May mà em bé rất nhanh đã uống sữa xong, bé chưa thỏa mãn mà cắn miệng bình sữa, không cảm giác được gì chuyện ngoài nhân gian. Em bé thân mình nhỏ nhắn đôi chân mập mạp, nghiêng đầu về phía mẹ cười, giơ bình sữa lên như khoe khoang, con rất giỏi đã uống sữa xong rồi.

Tiểu Hạ thu dọn một chút, đứng lên nói: "Em phải về."

Anh cũng đứng lên, nói: "Anh đưa em về."

Tiểu Hạ trước giờ không từ chối anh, thậm chí một lời quá đáng chút cũng chưa từng nói. Cô không hề nghi ngờ anh sẽ cướp mất con của cô, cũng không oán hận anh. Anh có ý tốt, cô đều biết, chỉ là cô có suy nghĩ của riêng mình mà thôi.

Cố Hành Chấp đưa Tiểu Hạ về đến nhà Phong Lam, trước khi anh đi, Tiểu Hạ nói: "Em sẽ không trở về cùng anh, nhưng anh có thời gian thì có thể đến thăm con."

Tiểu Hạ biết anh rất quan tâm đến em bé, cô không có quyền ngăn bọn họ gặp nhau.

"Cảm ơn em, Tiểu Hạ."

- --Đọc FULL tại

Cô luôn tốt như vậy, làm người khác phải mặc cảm tự ti.

- --Đọc FULL tại

Tiểu Hạ nói: "Đừng khách khí, anh đi đường cẩn thận, tạm biệt."

Cô cũng chào tạm biệt chú tài xế, ôm em bé xuống xe, đến tận khi bóng lưng của cô đã biến mất sau cửa, người trong xe vẫn chưa rời đi.

Phong Lam đang uống trà với một người ở hậu viện, thấy Tiểu Hạ quay lại, quay về phía cô ngoắc ngoắc tay, Tiểu Hạ ôm em bé đi tới, thấy một người đàn ông trẻ tuổi có chút quen thuộc.

Nụ cười của anh ta dịu dàng, trong mắt có ánh sáng, cười hỏi thăm sức khỏe với cô: "Tiểu Hạ, anh là Mộ Phong, em còn nhớ anh không?"

Tiểu Hạ nghĩ nghĩ, hơi ngượng ngùng cười một tiếng: "Thật xin lỗi, trí nhớ của em không tốt lắm."

Mộ Phong khẽ lắc đầu, cười nói: "Không sao cả, em trở lại là tốt rồi."

Tiểu Hạ nghe không hiểu thâm ý của anh ta, không biết thời gian hơn một năm qua ở nơi này, có rất nhiều người vì cô mà đêm không hề chợp mắt, trong đó bao gồm cả một người mà cô mới chỉ gặp đôi ba lần.

Phong Lam vỗ vỗ mông Tiểu Hạ Quân, cảm thấy em bé lại mập lên một chút rồi. Ông nhìn Mộ Phong một cái, thầm thở dài trong lòng, ôm đứa nhỏ ngồi xuống, yên lặng uống trà.

Tìm được Bạch Tịch, Tiểu Hạ thấy yên lòng hơn nhiều. Cô nói chuyện với Phong Lam một lúc về việc Bạch Tịch nằm viện, rồi chỉ ở lại nhà Phong Lam một lát, lại thu xếp vài thứ đồ để đến bệnh viện. Lúc đi, là Mộ Phong đưa cô đến tận phòng bệnh, gặp Mạnh Thanh Hòa ở đó, nhận lời cảm ơn của Tiểu Hạ rồi thức thời rời đi.

Bạch Tịch tỉnh lại, thấy Tiểu Hạ.

Hai người dường như vẫn còn dừng lại ở cuộc cãi vã lần trước, lúc đầu không ai nói gì.

Cuối cùng là Tiểu Hạ lên tiếng trước, nhẹ giọng hỏi: "Tịch Tịch, cậu còn khó chịu không?"

Bạch Tịch có chút oán giận, hai mắt hồng hồng, mắng cô: "Đồ ngốc nghếch này."

Chỉ có người ngốc nghếch như Tiểu Hạ mới có thể cứ âm thầm bỏ đi, cô đúng là đồ con lừa ngu ngốc, mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Cô ngốc như vậy, Bạch Tịch cho rằng cô đã chết rồi.

Tiểu Hạ biết không nên so đo với người bệnh, nhưng Bạch Tịch vừa mở miệng đã mắng cô, trong lòng có chút ấm ức. Cô còn nhớ đến cuộc cãi nhau lần trước, có chút mất hứng nói: "Tịch Tịch, cậu còn nói mình ngốc, mình sẽ không thèm nói chuyện với cậu."

Sau đó, Bạch Tịch khóc òa thành tiếng.

Lần đầu tiên Tiểu Hạ thấy Bạch Tịch khóc như vậy, hơi sững sờ, không biết phải làm sao muốn bước tới ôm lấy cô ấy, nhưng trong ngực cô còn ôm em bé nên không tiện tay, nhất thời không biết nên làm gì. Cho đến khi đứa bé bị tiếng khóc của Bạch Tịch làm cho òa lên theo, tiếng khóc so với Bạch Tịch đang sụt sùi còn bi thương hơn, Bạch Tịch mới giật mình nhìn thấy trong ngực Tiểu Hạ có một đứa trẻ.

Bé khóc rất thương tâm, Tiểu Hạ đành phải dỗ con trước: "Con ngoan, đừng khóc. Con nhìn xem đây là Tịch Tịch mà mẹ kể cho con, cô ấy có phải rất đẹp không?"

Hạ Quân dần dần ngừng khóc lóc, khóe mắt treo hai giọt lệ, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Tịch, Bạch Tịch cũng nhìn bé.

Cô ấy mới nói Tiểu Hạ là đồ ngu ngốc.

Ngu ngốc đến nỗi làm người ta đau lòng.

Mạnh Thanh Hòa không ở trong phòng bệnh, anh ta không cần tốn công đã tìm thấy xe Cố Hành Chấp ở cổng bệnh viện. Anh ta gõ gõ cửa kính, tài xế xuống xe, chào hỏi anh ta rồi yên lặng rời đi.

Anh ta mở cửa xe ra một cái, ánh mắt tức giận.

"Cố Hành Chấp!"

Ánh mắt Cố Hành Chấp đã khôi phục vẻ lạnh như băng: "Tôi biết mình đang làm gì, không cần anh nhắc nhở."

Hạ Quân thật ngoan ngoãn, khi tỉnh dậy cũng như một thiên thần nhỏ.

Bé ngồi trên ghế salon chơi một mình, một lúc lại gặm tay, một hồi lại khua chân, thỉnh thoảng muốn mẹ thì chui vào trong ngực Tiểu Hạ làm nũng.

Bạch Tịch còn rất yếu, nằm trên giường bệnh nghe Tiểu Hạ kể chuyện một năm vừa qua bằng giọng vui vẻ, bao gồm cả chuyện Cố Hành Chấp tìm được cô, hy vọng cô cùng anh trở về nhà.

Trong lời nói của cô không có oán hận, ánh mắt vẫn ngây thơ như ngày xưa, một chút cũng không giống một người đã làm mẹ.

Bạch Tịch nói: "Tiểu Hạ, cậu đúng là đồ ngu ngốc."

Tiểu Hạ thấy cô ấy vừa mới khóc, không muốn so đo chuyện cô ấy nói mình ngốc, xoay người chơi cùng Hạ Quân.

Bạch Tịch lại nói: "Nhưng như vậy mới là cậu."

Bạch Tịch chẳng buồn hỏi vì sao cô lại không hận Cố Hành Chấp, chỉ hỏi: "Sau này cậu định làm thế nào?"

Tiểu Hạ nói: "Mình đã nghĩ rồi, mình phải cố gắng kiếm tiền nuôi con, sau đó cho con một mái nhà. Tịch Tịch cậu phải khỏe nhanh lên một chút, nếu không mình bận lo lắng cho cậu, sẽ không có cách nào đi kiếm tiền."

Tiểu Hạ vốn muốn vay tiền Bạch Tịch để đi thuê nhà, cô không muốn ở mãi trong nhà chú Phong, như vậy sẽ thấy áy náy lắm. Nhưng Bạch Tịch không đồng ý cho cô ra ngoài thuê nhà, mà đưa cô chìa khóa nhà cô ấy. Tiểu Hạ do dự một hồi, nói: "Ban đêm có khi em bé sẽ quấy khóc."

Bạch Tịch nói: "Không sao cả, mình cùng cậu chăm sóc bé."

Tiểu Hạ suy nghĩ một chút, nhận lấy chìa khóa, nói: "Vậy cậu phải nghe lời bác sĩ, nhanh khỏe lên nha."

Buổi tối, Tiểu Hạ ôm em bé đã ngủ say trở về nhà Phong Lam. Mạnh Thanh Hòa lái xe đưa cô về, lại một lần nữa nói với cô: "Tiểu Hạ, em không muốn ra nước ngoài cùng anh cũng được, anh giúp em sắp xếp một nơi ở, sẽ không để cậu ta tới quấy rầy em."

Tiểu Hạ từ chối ý tốt của anh ta, hỏi ngược lại: "Bác sĩ Mạnh, anh đối xử tốt với em như vậy là vì dì Mạnh sao?"

Mạnh Thanh Hòa trầm mặc, Tiểu Hạ nói: "Dì Mạnh không nợ em gì cả, anh cũng không nợ em. Anh không cần tội nghiệp cho em như vậy, em có thể tự chăm sóc bản thân mình."

Lời nói đó, không phải chỉ là lời khách sáo của Tiểu Hạ.

Buổi tối, chờ Hạ Quân ngủ rồi, cô cầm quyển sổ ghi chú những chuyện phải làm, tính tính toán toán hết sức nghiêm túc.

Dù cô không có tiền, nhưng cô có tay nghề, không phải lo không kiếm được tiền.

Biết Tiểu Hạ muốn chuyển đến nhà Bạch Tịch, Phong Lam cũng không giữ cô lại. Ông là đàn ông, giữ Tiểu Hạ ở đây quá lâu cũng không tốt.

Ông đưa cho Tiểu Hạ một tấm thẻ, nói: "Đây là tiền bán tượng gỗ của cháu mấy năm nay. Trước kia cháu không nhận, chú đưa mà viện trưởng Hạ cũng không cần, chú bèn giữ lại cho cháu. Bây giờ cháu đã có con, cần phải tiêu nhiều tiền, đây đều là tiền cháu kiếm được, cầm đi. Cả năm nay cháu cũng không khắc thêm tượng gỗ nào nữa, mà nuôi trẻ con thì tốn kém rất nhiều. Cháu nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe rồi làm lại, đã có người hỏi chú sao cả năm qua không thấy tác phẩm của cháu nữa."

Phong Lam không có năng khiếu của nghệ nhân vì ông thật ra là một thương nhân nhạy bén. Ngoài cửa hàng tượng gỗ, ông còn mở một phòng triển lãm tranh và tác phẩm nghệ thuật, thỉnh thoảng liên kết với viện mỹ thuật cùng các nghệ thuật gia nổi tiếng mở triển lãm.

Tượng gỗ của Tiểu Hạ cũng không phải là bán ở cửa hàng tượng gỗ này.

Cô coi như là học trò duy nhất của ông nội Phong, tác phẩm của Tiểu Hạ sớm đã được trưng bày trong triển lãm nghệ thuật rất nhiều năm về trước. Chẳng qua là cô không quan tâm đến những việc đó, vẫn chỉ lấy giá bán như giá ở thời kỳ học việc, nhiều hơn một chút cô cũng không nhận, bởi vì ngần đó tiền đã đủ dùng rồi, hơn nữa cô còn để dành được khá nhiều.

Viện trưởng Hạ từng rất ủng hộ cô học một món nghề gì đó, chỉ là cũng không hy vọng cô có thể kiếm được nhiều tiền, có lẽ bà cũng không biết trong tấm thẻ này có bao nhiều tiền, Tiểu Hạ cũng chưa từng để ý.

Nhưng bây giờ cô cần tiền nuôi con, cho nên cô nhận thẻ từ Phong Lam, nói: "Cảm ơn chú Phong, sau này cháu sẽ làm việc thật tốt."

Phong Lam cũng không phải người tốt bụng vô cớ, mà đã kiếm được không ít tiền từ Tiểu Hạ, nghe lời cô thì cười một tiếng, cho người giúp đưa cô về nhà Bạch Tịch.

Tiểu Hạ kiểm tra số tiền trong thẻ ngân hàng, phát hiện tiền không chỉ đủ dùng mà còn dư lại rất nhiều. Cô cười nhéo cái mũi nhỏ của Hạ Quân, ôn nhu nói: "Mẹ đưa con đi mua áo đẹp có được không?"

Tiểu Hạ cầm tiền mua rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng đến thăm Bạch Tịch, Bạch Tịch nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Nhìn xem, trên đời này có người như cô ấy vì tiền mà vất vả loay hoay, thì cũng có người giống Tiểu Hạ như cách xa thế tục vậy.

Bọn họ cho rằng Tiểu Hạ ngốc nghếch, thật ra thì có ai tuyệt đỉnh thông minh? Hoặc là bị kim tiền làm mờ mắt, hoặc là bị trói buộc vì quá khứ.

Tiến về phía trước, thật ra cũng không hề dễ dàng.

Xã hội thượng lưu có không ít người thích sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, không chỉ vậy mà còn đều đặn mở ra những buổi triển lãm tư nhân, mang những đồ tốt mình có được cùng chia sẻ cho mọi người.

Một yến hội tư nhân nào đó, Cố Hành Chấp bất ngờ lại đến,

Phàm là nhà có mặt mũi ở Hoài Thanh, bữa tiệc nào cùng có đưa thiệp mời đến Cố gia, dù biết đối phương sẽ không tới, thì giữ lễ phép mời mọc như vậy cũng là chuyện tốt.

Cố Hành Chấp vừa xuất hiện, chủ nhà lập tức ra đón tiếp. Hàn huyên một hồi, anh khách khí hỏi: "Tôi nghe nói Văn lão tiên sinh thích sưu tập tượng gỗ, tôi lại vừa có chút hứng thú với việc này, có thể dẫn tôi đi xem được không?"

Đối phương nào dám nói không, dẫn anh đến phòng trưng bày.

Ánh đèn trong phòng chiếu lên từng cái tượng gỗ lớn nhỏ, bọn họ tới trước từng món, chủ nhân mang từng câu chuyện, từng lời khen ngợi và nghiên cứu về đồ sưu tầm nói cho người khách.

Đi tới trước một cái bàn, người đàn ông dừng bước.

Văn lão tiên sinh nhìn theo ánh mắt anh, nói: "À, đây là tượng gỗ do học sinh của Phong lão điêu khắc. Mặc dù vật liệu không phải quá quý giá, kỹ thuật sử dụng cũng không quá cao siêu, nhưng lại đặc biệt vừa mắt tôi, cứ như là khúc gỗ này có sinh mệnh, kể chuyện cho tôi nghe. Nghe nói người làm là một cô gái trẻ, thật là thiên phú hiếm có."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio