Ngày hôm sau cậu đang định bắt xe đến trường thì Dật Bất Ôn từ gara chạy đến, anh ngồi trên chiếc xe thể thao bản giới hạn, tóc được kính vắt lên đỉnh đầu, vừa soái vừa ngông.
Anh bóp kèn gọi cậu, ngoắt đầu ý bảo cậu lên xe, Dật Tinh Vọng cũng chẳng ngu đến nỗi từ chối, đỡ tốn tiền đi xe mà, phải lên ngay chứ.
Cậu từ tốn ngồi vào, cười nụ cười thương hiệu với anh.
Chân mài trái của anh đá lên cao thầm nghĩ nhóc con này dám coi mình như tài xế à, gan cũng to lắm.
Xe lăn bánh thoáng cái cũng đến trường, chiếc xe thể thao bắt mắt đậu trước cổng làm ai nấy đi qua cũng phải cố tình liếc nhìn hơn nhiều chút.
Trong đó lại vô tình có Vũ Miêu, cô gái thường theo đuôi sùng bái Chu Trình, cô vốn nghĩ cậu là con cái của một gia đình khá giả, đủ ăn đủ mặc, may mắn thi vào trường với điểm xuýt xoát, ngày thường cậu đều mặc áo không có thương hiệu, giày dép hay phụ kiện cũng thế, lại tự bắt xe đi học, chẳng có bộ dáng con nhà giàu tí nào, chì như kiểu công tử bột da trắng toát thôi.
Nào ngờ hôm nay đập vào mắt Vũ Miêu lại là một Dật Tinh Vọng bước từ trên chiếc xe thể thao giới hạn xuống, giày lẫn quần áo trên người đều là hàng hiệu một cây, những thương hiệu nổi tiếng tề tựu trên người cậu như nâng thêm mấy phần cao lãnh khó gần, lại càng thêm xinh đẹp.
Sự thu hút của cậu còn mạnh hơn cả chiếc xe nổi bật, Dật Bất Ôn thấy thế thì nhếch môi rồi đạp ga chạy đi.
Vũ Miêu nhẹ nhàng đi đến gần cậu, kè kè theo hỏi
Vũ Miêu:"Cậu hôm nay là sao thế"
Dật Tinh Vọng:"Tôi có làm sao đâu"
Vũ Miêu:"Chiếc xe vừa nãy là gì thế, đừng bảo là của cậu đấy"
Dật Tinh Vọng:"Không phải của tôi"
Vũ Miêu "Quả nhiên cậu không thể..." chữ là người có tiền chưa ra khỏi miệng cô liền lập tức nuốt vào
Dật Tinh Vọng:"Xe đấy của anh hai tôi, tôi không có xe, chưa đủ tuổi"
Tròng mắt cô như sắp, miệng há ra một khoảng to, cậu thấy thế liền nhíu mài, người thiểu năng, cậu không muốn tiếp xúc, sẽ lây.
Vũ Miêu mãi mới lại lắp bắp hỏi
"Vậy...vậy tại sao ngày thường cậu lại bắt xe đi, rõ là nhà có xe mà"
Dật Tinh Vọng:"Vì anh tôi không thích tôi"
Vũ Miêu:"Thế còn quần áo, hoàn toàn không có thương hiệu gì"
Dật Tinh Vọng:"Quần áo thiết kế riêng, chỉ có logo của người thiết kế"
Vũ Miêu cảm thấy tai cô ù ù không nghe rõ, những gì cô luôn cho là đúng bị sụp đổ trong nháy mắt, tất thảy hóa thành tro bụi.
Dật Tinh Vọng ngáp ngáp đi vào lớp, hoàn toàn không nhận ra sự hoảng loạn của cô bạn Vũ Miêu
Tại trường đua xe, Dật Bất Ôn thay bộ đồ bảo hộ, ngồi lên chiếc xe đua yêu thích rồi đi đến chỗ vạch, một người khác ríu rít
"Này anh Dật, đua không đấy"
Dật Bất Ôn:"Đến đây không đua chả lẽ đến để đi dạo"
Người nọ lại nói:"Đua thì dĩ nhiên, nhưng em muốn cược cơ"
Dật Bất Ôn nghe thế liền ngước mắt nhìn:"cược gì"
"Nghe nói anh có một cậu em trai vừa đáng yêu vừa xinh đẹp lại nghe lời, lấy em ấy đi, anh mà thua thì em ấy trở thành em trai của em nhé"
Dật Bất Ôn:"Không được"
"Sao lại không, lúc trước anh toàn bảo ghét cay ghét đắng nó, thế thì anh cho em đi, em sẽ chăm sóc tử tế, nuôi còn tốt hơn nhà họ Dật"
Người nọ đây là đang nói thật, vốn biết tình cảm gia đình này phức tạp nên không muốn chen vào, chỉ là muốn xem phản ứng của Dật Bất Ôn thế nài mà thôi.
Ai ngờ vừa lúc đấy anh nhíu mài khẳng định
Dật Bất Ôn:"Còn nói nữa tôi điều cậu đến khảo sát ở Châu Phi"
Người đó lúc này im bặt, một tiếng cũng không dám nói.
Dật Bất Ôn thầm nghĩ, em trai của ông đây, các ngươi xứng à, tên em ấy cũng không cho các ngươi kêu, cũng đừng hòng em ấy kêu các ngươi hai tiếng ca ca.
Dật Tinh Vọng chỉ có thể làm bé ngoan nhà họ Dật thôi, mang thêm họ khác.
Không được!.