Lý Kính nhao nhao:"Ôn ca, chúng ta cứ cược đi, dù sao anh cũng không thích em nó.
Cho bọn tôi mượn ẻm một ngày thôi cũng được"
Dật Bất Ôn không nói gì trực tiếp ngồi lên xe, theo hiệu lệnh cuộc đua bắt đầu diễn ra.
Anh chạy trên chiếc moto màu đỏ rượu còn có mấy chỗ bằng bạc lấp lánh.
Xe của lý kính là một loại siêu xe bốn bánh cực kỳ đắt tiền, trên thế giới chỉ sản xuất chiếc, phải đi đấu giá mới mua được.
Dĩ nhiên giá cả đi kèm chất lượng.
Xe đang chạy vùn vụt trên đường, bỗng người ngồi xe phía sau Lý Kính hô lên mấy tiếng thất thanh oai oái
"Anh Ôn áaaaa"
Vừa nhìn vào kính xe để xem có chuyện gì liền bị tốc độ của Dật Bất Ôn làm cho hoảng, chạy quái gì mà kinh thế, không cần mạng nữa à.
Chưa kịp nghĩ hết câu, oành một cái va chạm vào nhau, chỉ là sượt qua, vừa hay Lý Kính né kịp, định nhìn vào kính chiếu hậu xem Dật Bất Ôn có làm sao không thì hắn chết sững...Cái kính chiếu hậu...biến mất rồi!!
Vội đậu xe vào lề, hắn phóng vèo ra ngoài nhìn chiếc xe yêu quý của mình, lòng quặng đau khi thấy mấy sợi dây còn đang lủng lẳng, người ban nãy chạy phía sau hắn cũng vội tấp vào, hắn nhìn sang thì quả nhiên cũng y hệt.
Dật Bất Ôn rì rì chạy tới, quăng hai cái kính vào góc đường, đậu xe lại cởi mũ.
Lý Kính lúc này muốn nhào lên
Lý Kính:"Ôn caaa!!! Kính xe của emmm!!! Chiếc xe quý giá của emm"
Người nọ cũng tiếp tới:"Sao anh không nói không rằng trực tiếp hái đi vậy hả, cái kính đó đủ để em mua một căn hộ đó Ôn ca à"
Dật Bất Ôn lên tiếng răn đe:"Đừng lấy em tôi ra làm đồ cược, đấy là em tôi, không phải đồ vật"
Lý Kính:"Anh không thích thì có thể nói mà, đừng hành động nhanh như thế có được không"
Dật Bất Ôn bấy giờ cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế, chỉ là ban nãy có một cỗ tức giận sôi sục rồi trào ra đến mất kiểm soát
Dật Bất Ôn:"Tôi đền cho các cậu"
Lý Kính:"Nó là nó, tình yêu của em dành cho nó đâu thể muốn bỏ là bỏ được"
Dật Bất Ôn:"Đền cho cậu chiếc xe mới"
Nghe vậy, hắn lập tức vứt cái kính xe cũ đi, thảy luôn cả chìa khóa cho anh, cười thật sán lán
"Được, nể mặt anh em mới nhận"
Thấy Lý Kính vứt đi hết liêm sĩ của mình, người nọ tặc lưỡi chê bai.
Hắn cùng người nọ lao vào nhau cấu xé một trận loạn xào đến khi đầu bù tóc rối.
Dật Bất Ôn leo lên xe quay trở về nhà, trên đường đi chẳng hiểu sao lại chạy ngang khu trường học, cũng vừa hay đứng trước cổng trường của Dật Tinh Vọng, anh có hơi lúng túng.
Không biết nên về hay nên chờ đợi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã hết reo lên thật lớn, tiếng ồn ào xôn xao như bầy ong đang lạo rạo ngày một to dần, ngày một rõ hơn, đợi tầm gần phút, học sinh bắt đầu ùa ra đông đến nghẹt thở, chen chúc thi xem ai về trước nhất.
Qua phút đầu sân trường đã vơi đi rất nhiều, còn loáng thoáng hình bóng của vài người chậm chạp bước ra, trong đó có Dật Tinh Vọng, sóng bước cùng cậu có Chu Trình và Vũ Miêu.
Đi đến cổng trường, sau khi vẫy tay chào tạm biệt, cậu theo thói quen lấy điện thoại ra để gọi xe về thì có một âm thanh trầm ổn quen thuộc vang lên
"Vừa hay đi ngang, có về không" Dật Bất Ôn hơi lúng túng, còn cậu thì ngỡ ngàng đến suýt rớt cả điện thoại.
Cớ sao anh hai cậu lại ở đây, trùng hợp hay cố ý thế?.
Anh đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời bèn đổi sang câu khác
"Em biết Diệp Vong Lệnh à"
Dật Tinh Vọng:"Sao thế ạ"
Dật Bất Ôn:"Không có gì"
Anh nhíu mài thật lâu, nghĩ mông lung...Có lẽ mình đã nhìn lầm..ánh mắt đó..không như mình nghĩ.