Chương
"Cửu U Huyền, đôi mắt này của ngươi rất đẹp, rất giống phụ thân ngươi!"
Ám Đế hơi ngửa đầu ra phía sau, đôi mắt huyết đồng nhìn Cửu U Huyền, khóe miệng cong lên một độ cong tà mị.
Cửu U Hoàng kinh ngạc nhìn Cửu U Huyền.
Hắn cứ nghĩ bởi vì nàng được chọn trở thành Thiên Đạo cho nên màu mắt mới là dị sắc.
Nhưng phụ thân bọn họ không phải Cửu Hoành sao, ý Ám Đế là nói hai người bọn họ thực chất không phải con ruột của Cửu Hoành.
Vậy phụ thân bọn họ là ai?
Cửu U Huyền mặt không biểu cảm, trong lòng như trôi nổi giữ đại dương vô tận.
Nàng đã sớm không quan tâm tới màu mắt khác biệt như thế nào, dù sao thì trên đời này, bộ phận trên cơ thể không giống với những người khác đa số là do đột biến gen mà thành.
Sống mấy trăm năm, gián tiếp hủy diệt đi nơi được gọi là cội nguồn, gián tiếp đưa người luôn được coi là phụ thân vào chỗ chết mãi mãi không được siêu sinh, nhưng bây giờ có người lại nói với nàng đó có thể không phải là cha ruột, nên có cảm giác gì bây giờ?
Bàng hoàng? Hoang mang? Bất ngờ? Hay là nên cảm thấy vui mừng vì người nhẫn tâm hận không thể bóp cht hai huynh muội bọn họ thực ra không phải là cha ruột? Có lẽ là tất cả đi!
"Nhìn phản ứng của các ngươi, Bạch Thần Phong, ngươi chẳng lẽ chưa từng nói cho bọn họ biết sao?"
Ám Đế cợt nhả nói.
Sắc mặt Bạch Thần Phong đã sớm trầm đi.
Không phải chưa từng muốn nói với hai người bọn họ sự thật nhưng mỗi khi muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.
Đây không phải là chuyện đơn giản như ăn một bữa cơm.
Bạch Thần Phong: "Ám Sở Giác, ta có nên cảm ơn vì ngươi đã thay ta nói ra hay không?"
Ám Sở Giác chính là tên thật của Ám Đế.
Hắn nghe vậy cười càng chói mắt, bộ dáng vô cùng ngứa đòn.
"Có lẽ ngươi thật sự nên cảm ơn bổn đế!"
Cửu U Huyền đặt tay lên vai Bạch Thần Phong, kéo hắn lui về sau, còn nàng tiến lên phía trước.
Bước đến gần Ám Sở Giác đến khi hai người chỉ cách nhau có khoảng một mét.
"Ta muốn tiếp tục nghe!"
"Được, ta sẽ kể cho ngươi nghe!"
Mẫu thân Cửu U Huyền và Cửu U Hoàng tên là Nhiếp Cảnh Lan, là tiểu thư của một gia tộc võ cổ thế gia.
Năm ấy tuổi hai mươi, thiếu nữ mới lớn như hoa như ngọc lần đầu tiên tới Cửu Tộc, gặp gỡ với một người nam nhân.
Nam nhân ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, đôi mắt dị sắc luôn nhìn nàng dịu dàng khiến cho tâm hồn thiếu nữ của rung ring.
Sau một thời gian tiếp xúc nam nhân đó cùng dần cảm nắng Nhiếp Cảnh Lan.
Không lâu sau đó hai người kết hôn và rất nhanh có đứa con đầu lòng chính là Cửu U Hoàng.
Chỉ là hạnh phúc kéo dài không được bao lâu liền bị hủy hoại.
Cửu Hoành cũng bị dung mạo Nhiếp Cảnh Lan cướp mất hồn phách vì muốn chiếm được nàng đã không tiếc lên kế hoạch giết nam nhân kia.
Vào ngày Nhiếp Cảnh Lan phát hiện bản thân mang thai lần hai, Cửu Hoành đã hành động.
Cửu Hoành bắt Cửu U Hoàng và Nhiếp Cảnh Lan uy hiếp nam nhân kia bắt phải tự sát.
Nhiếp Cảnh Lan không muốn gia đình đang hạnh phúc cứ như vậy bị hủy hoại, nàng liều mạng muốn git chết Cửu Hoành nhưng không làm được.
Nam nhân kia rất mạnh, đáng tiếc hắn bị nắm thóp điểm yếu.
Cuối cùng vong mạng.
Cửu Hoành mặc dù đã git chết nam nhân kia nhưng vẫn sợ Nhiếp gia tới đưa Nhiếp Cảnh Lan đi vì thế đã lên kế hoặc diệt cả Nhiếp gia.
Đến lúc Nhiếp Cảnh Lan biết tin, chỉ biết gào khóc trong nỗi tuyệt vọng.
Nhưng vì Cửu U Hoàng và đưa con trong bụng sắp chài đời, nàng chỉ có thể sống tiếp trong nỗi uất hận.
Ngày Cửu U Huyền chào đời, Cửu Hoành sau khi nhìn thấy đôi mắt nàng liền nhớ tới nam nhân kia, sát tâm nổi lên muốn giết nàng.
Nhiếp Cảnh Lan mặc kệ bản thân dùng tính mạng bảo vệ Cửu U Huyền, cuối cùng cũng vong mạng.
"Năm đó trước khi đại chiến xảy ra, bổn đế đã tiên đoán được Cửu U Hoàng và Cửu U Huyền chính là Thiên Đạo, vì thế đã sớm có giám sát ngay sau khi Cửu tộc được hình thành.
Toàn bộ mọi chuyện bổn đế đều chứng kiến được.
Nhiếp Cảnh Lan năm ấy tuyệt vọng, ôm xác phu quân, thật là khiến người ta đau lòng!"
Cửu U Hoàng trong lòng run lên.
Lúc đó hắn rõ ràng đã có thể nhận thức, tại sao lại không hề có một chút kí ức nà liên quan?
Cửu U Huyền hai mắt tĩnh lặng như nước, nhưng hai bàn tay giấu dưới áo đã sớm nắm chặt lại, cảm thấy cổ họng như có gì đó mắc nghẹn lại, nặng nề hỏi.
"Hắn...!tên là gì?"
"Hắn sao, hắn tên là Cửu Vấn Ảnh, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Cửu Hoành!"
Nàng hối hận rồi! Hối hận vì để người khác giết Cửu Hoành, hối hận vì để người khác diệt Cửu tộc!
Nếu biết sớm hơn, mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ giết Cửu Hoành!
Cửu Hoành còn tàn nhẫn hơn nàng nghĩ.
Dùng linh hồn người khác tăng tuổi thọ, giết đệ đoạt thê, thậm chí diệt cả một gia tộc chưa từng đắc tội hắn.
Chương
Cửu U Hoàng trong lòng như sắp sụp đổ tới nơi, hận Cửu Hoành nhưng lại hận bản thân nhiều hơn.
Lúc đó hắn đã sáu tuổi tại sao lại không có một chút kí ức liên quan nào tới cha ruột. Là ai đã thay đổi kí ức của hắn?
Cửu Hoành sao? Không! Dựa vào tính cách của Cửu Hoành trực tiếp giết hắn luôn là xong. Vậy thì khả năng chỉ còn một người, mẫu thân hắn Nhiếp Cảnh Lan!
Cửu U Hoàng đứng không vững, may mắn Bạch Thần Phong đứng gần hắn nhất đỡ lấy.
Đem kí ức của con ruột mình thay đổi khiến nó nghĩ kẻ thù của mình chính là cha ruột nó, làm vậy chỉ vì muốn nó được an toàn. Thử hỏi mẫu thân đã đau khổ đến nhường nào!
Phu quân chết, gia tộc cũng bị người khác diệt, cho dù là con ruột cũng phải nhân tâm để nó nhận kẻ thù làm cha, cuối cùng vì để bảo vệ đứa con mới chào đời được vài tiếng mà hi sinh. Gia đình của hắn bị người khác hủy hoại vậy mà hắn lại không nhớ một chút gì!
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh mơ hồ, nhưng cái gì cũng không rõ, như một chiếc TV bị nhiễu sóng.
Cửu U Huyền tim như có cả ngàn mũi tên xuyên qua. Nhưng nàng biết lúc này không phải là lúc để đau thương.
"Vậy chuyện tin bọn ta đột nhiên trở lên đau có liên quan tới bọn họ?"
"Các ngươi đoán xem!"
Ám Sở Giác vẻ mặt rất tận hưởng nhìn biểu cảm của hai người Cửu U Huyền và Cửu U Hoàng.
Bàn tay Cửu U Huyền đột nhiên bị nắm lấy, kéo nàng đi. Hàn Dạ Minh sắc mặt lạnh lẽo, liếc nhìn Ám Sở Giác một cái, ánh mắt như muốn giết hắn.
Ám Sở Giác chẳng những không sợ mà còn khẽ cười một cái, thản nhiên nói.
"Có lẽ không bao lâu nữa các ngươi có thể gặp lại bọn họ!"
Cửu U Huyền quay người lại nhìn Ám Sở Giác. Cửu U Hoàng hai mắt đột nhiên sáng trở lại như nhìn thấy hi vọng nhưng nhanh chóng nghĩ tới gì đó.
"Xác của bọn họ! Ám Sở Giác, xác của hai người họ ngươi giấu ở đâu?"
Sau khi mẫu thân hạ sinh Huyền Nhi chết đi, hắn muốn đưa nàng đi an táng nhưng lại không thể tìm thấy. Ban đầu cứ nghĩ là Cửu Hoành đã hủy xác của mẫu thân chỉ là hiện tại dựa vào những lời của Ám Sở Giác, không chỉ xác của mẫu thân hắn mà ngay cả xác của người cha ruột hắn đã quên kia đã bị Ám Sở Giác trộm đi!
Cửu U Huyền luôn dặn bản thân phải bình tĩnh nhưng lúc này nàng đã tới cực điểm. Bàn tay vùng khỏi Hàn Dạ Minh, tiến tới bóp chặt cổ Ám Sở Giác, ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi làm gì hai người họ?"
Khi sống thì bị người khác hại, đến khi chết rồi cũng không được yên ổn!
Trong lòng Cửu U Huyền lần Cửu U Hoàng đều xuất hiện cảm giác bất an. Ám Sở Giác dường như không cảm nhận được đau đớn, miệng vẫn cười. Hàn Dạ Minh lập tức tiến tới kéo nàng lùi lại, nhẹ gióng nói.
"Chúng ta trở về rồi nói!"
Cửu U Huyền ít sâu lại bình tĩnh mà rời đi. Ra bên ngoài, Bạch Thần Phong ảm đạm nói.
"Xin lỗi! Đáng lẽ ta nên nói chuyện này sớm hơn!"
"Không sao, chuyện này không phải lỗi của ngươi!"
Chuyện này cũng không liên qua tới Ám Sở Giác, nói đến cùng Cửu Hoành mới là người có lỗi!
Cửu U Hoàng trở lại Thời Không Giới, tới Tiên Cung thì gặp Lam Tiên.
"Hoàng, ngươi về rồi!"
Lam Tiên khẽ cười gọi hắn nhưng Cửu U Hoàng lúc này chỉ muốn ở một mình. Mặc dù vậy nhưng hắn không có làm lơ Lam Tiên.
"Tiên Nhi, hiện tại ta chỉ muốn ở một mình!"
Lam Tiên nhìn thấy sắc mặt hắn rất xấu, tinh thần trở lên suy sụp, không khỏi lo lắng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Cửu U Hoàng không trả lời, đi thẳng vào trong đóng cửa lại, thậm chí còn thiết lập kết giới. Lam Tiên muốn gọi hắn nhưng lại thôi, quay người lại thì thấy Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh đang đi tới chỗ này.
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Cửu U Huyền nghe Lam Tiên hỏi, đôi mắt trở lên có chút đảm đạm. Nhìn phản ứng này của Cửu U Huyền, Lam Tiên chuyện chắc chắn không bình thường.
"Nếu đã không muốn nói đến thì ta không hỏi nữa. Chỉ là nhìn thấy hắn như vậy ta cũng đau lòng!"
Nàng gả cho hắn cũng đã mấy chục năm, gần cả một thế kỷ, thời gian lâu như vậy tình cảm đã sớm gắn bó vô cùng chặt. Mặc dù từ lúc gặp nhau đến lúc gả chỉ là một thời gian ngắn, tình cảm tiến triển có chút nhanh nhưng ít nhất bọn họ thật lòng.
"Tẩu tẩu, bọn ta đột nhiên phát hiện người mà bọn ta nghĩ là cha ruột lại không phải!"
"Có ý gì?"
Về chuyện quá khứ của Cửu U Huyền và Cửu U Hoàng nàng chưa từng thắc mắc, cũng chưa từng hỏi đến, Cửu U Hoàng cũng chưa từng kể cho nàng nghe đến một chữ, hắn chỉ nói chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua. Vì thế hai người trở thành phu thê mấy chục năm nhưng chưa từng hỏi đến quá khứ.
Cửu U Huyền kể cho Lam Tiên nghe mọi chuyện. Nàng nghe xong những gì Cửu U Huyền kể, chỉ hận không thể gặp mặt Cửu Hoành kia đâm cho hắn một nhát.
"Trên đời này lại có loại người đáng hận như vậy, loại người như vậy chỉ chết thôi cũng thật nhẹ nhàng! Đáng lẽ phải đem hắn nhốt vào Âm Ti, chịu mọi loại cực hình, rút gân lột da. Cho dù là như vậy, ta vẫn cảm thấy vẫn chưa là gì!"
Lam Tiên xưa nay tính tình rất dịu dàng, rất hiếm khi tức giận nhưng lúc này cũng không nhịn được mà buông lời tàn ác. Nói nàng độc ác cũng được nhưng loại người ngay cả huynh đệ của mình còn nhẫn tâm sát hại được thì tính là gì. Còn nữa, lấy linh hồn người khác tăng tuổi thọ, đấy là tà thuật! Chỉ nói là rút gân lột da đã là rất nhẹ.
Nhưng có lẽ thật sự may mắn vì người như vậy không phải cha ruột của Cửu U Huyền và Cửu U Hoàng!