Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

chương 425

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cửu Hoành kia đúng là đáng chết! Cho dù lúc đó các ngươi chưa biết sự thật nhưng cũng không thể nào dễ dàng tha cho hắn như vậy được!"

"Tẩu tẩu cho dù hiện tại có muốn thế nào thì cũng không thể thay đổi được những chuyện đã qua.

Hiện tại ta chỉ lo cho hắn.

Ta thì chưa gặp bọn họ lần nào, cảm giác đau thương sẽ giảm bớt một chút.

Nhưng hắn thì khác.

Rõ ràng lúc đó đã sáu tuổi nhưng lại không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra, lúc này chắc hẳn là đã đả kích không nhỏ!"

Hắn trong lời Cửu U Huyền đương nhiên là Cửu U Hoàng.

Lam Tiên cứ nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Cửu U Hoàng, lại đau lòng.

"Nói thật, nghe ngươi kể chuyện quá khứ của cha mẹ hai người, ta thật sự rất ngưỡng mộ!"

Ngưỡng mộ?

"Sao lại nói như vậy?"

"Ta chỉ sợ cả đời này sẽ không được cảm nhận được sự hi sinh của cha mẹ.

Ta là một đóa Bích Nguyệt Liên Hoa, linh khí trời đất dưỡng thành, trước khi thành hình người đã sống cả vạn năm.

Cả đời này của ta điều may mắn nhất chính là gặp được các ngươi!"

Thánh Nữ Thời Không Giới đời đời chính là đóa Bích Nguyệt Liên Hoa.

Số phận ngay từ khi sinh ra chính là đã được định sẵn.

Nếu không phải gặp được bọn họ nàng hiện tại cũng không biết cái gọi là hạnh phúc là thế nào.

Tiếng khóc tuyệt vọng cùng tiếng khóc trẻ sơ sinh luôn văng vẳng bên tai, trong đầu xuất hiện vô số cảnh tượng xa lạ.

Cửu U Hoàng hai mắt nhắm nghiền, cơ thể nằm co lại, đầu tóc rối bời, sắc mặt hiện lên biểu cảm đau khổ.

"Mẫu thân, muội muội khi nào sẽ chào đời?"

Giọng nói có non nớt, bàn tay nhỏ cẩn thận đặt lên bụng nữ nhân cảm nhận.

Nữ nhân khẽ cười duyên dáng, dịu dàng xoa đầu hài tử.

"Sắp rồi! Hoàng Nhi, sau này lớn lên nhất định phải bảo vệ muội muội, không được để ai bắt nạt muội muội!"

"Nếu có người dám bắt nạt muội muội, con sẽ đánh hắn!"

Cảnh tượng khác lại hiện lên, lần này là một nam nhân với đôi mắt dị sắc, xoa đầu hài tử.

"Hoàng Nhi giỏi lắm, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại cao thủ cho xem!"

"Đến lúc đó con sẽ đánh bại người!"

"Ha ha ha! Được, ta sẽ chờ!"

Máu từ khóe miệng Cửu U Hoàng chảy ra, nước mắt chảy xuống.

Cấm chế cuối cùng trong người hắn đã được giải, đồng thời cũng nhớ ra mọi chuyện.

Kết giới đột nhiên dao động, cánh cửa được mở ra, căn phòng tối om không có ánh sáng giờ đây như được cứu rỗi.

Cơ thể mềm mại ôm trầm lấy hắn, tay vỗ lưng an ủi hắn.

"Tiên Nhi!"

Sao nàng vào được?

"Huyền Nhi giúp ta đi vào.

Nàng đã kể ta nghe mọi chuyện.

Thay vì tự trách bản thân mình, chi bằng sống tốt cho tương lai!"

Cửu U Hoàng ôm chặt lấy Lam Tiên, khóc như một đứa trẻ trong lòng nàng.

Tiếng khóc nấc truyền đến tai nàng.

Lam Tiên không nói gì nữa, dịu dàng vuốt lưng hắn.

Cửu U Huyền cùng Hàn Dạ Minh đứng bên ngoài nhìn cảnh này, nhẹ nhàng đóng cửa để lại không gian riêng cho hai người họ.

Đột nhiên cơ thể bị người khác ôm lấy từ phía sau.

Cửu U Huyền chạm lên cánh tay đang ôm lấy vai mình, ánh mắt nhu hòa xuống.

"A Dạ!"

"Ta ở đây!"

"Ngươi nói xem cha mẹ ta trông như thế nào?"

"Ngươi và Cửu U Hoàng đều đẹp như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu cũng rất đẹp! Và chắn chắn khi gặp lại, họ sẽ rất vui khi nhìn thấy hai người của bây giờ!"

Lúc đầu nàng chưa từng nghĩ tới việc khao khát gặp mặt mẫu thân.

Đừng nói nàng vô tâm, nên nhớ cho dù là người thân ruột thịt nhưng nếu không có bất kì tình cảm nào tình cũng chỉ là người dưng.

Chỉ là hiện tại nàng muốn gặp họ.

Có điều cứ nghĩ đến lời Ám Sở Giác nói, trong lòng liền trầm xuống.

Ám Sở Giác không phải đang dọa, bởi vì người như hắn chưa từng chữ dọa viết như thế nào.

Hàn Dạ Minh cảm nhận được cảm xúc của nàng thoáng chốc đã thay đổi, biết nàng đang nghĩ tới chuyện gì.

Ánh mắt dịu dàng, kéo nàng đi.

"Ngươi muốn kéo ta đi đâu?"

"Đi giải tỏa tâm trạng! Tiểu cô nương nên có dáng vẻ của một tiểu cô nương!"

Cửu U Huyền nghe vậy bất mãn nhíu mày, phản bác nói.

"Ta đã sống mấy trăm năm rồi, không còn là một tiểu cô nương nữa!"

"Đúng vậy! Nhưng mà tuổi của ngươi so với ta còn không bằng một phần!"

"Ngươi là lão yêu quái sống trăm vạn năm, không tính!"

Hàn Dạ Minh khẽ cười, Cửu U Huyền tức đến phồng má, đấm hắn một cái.

Hàn Dạ Minh chẳng những không giận mà còn cười lớn hơn.

"Không được cười!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio