“Ô, ôm một cái!” Chỉ Yên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhìn nam nhân đang ngây ngốc kia. Tính trẻ con của nàng nổi lên, lại kèm theo vẻ ngây thơ vươn hai tay nói, khiến ai đó cháng váng, ngạc nhiên nhìn nhân nhi không sợ chết là nàng.
Ánh mắt Minh Dập Hàn chợt lóe, ngồi xổm xuống, ôm vật nhỏ mềm mại, thơm ngào ngạt vào trong ngực: Một người luôn lạnh lẽo, cứng nhắc như hắn mà lại cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị. Đôi mắt lơ đãng hiện lên giảo hoạt và đắc ý, không coi hắn vào đâu, tự cho động tác nhỏ của mình không bị hắn phát hiện, tất cả đều khiến hắn này sinh hứng thú nồng đậm. Có lẽ nhặt đứa nhỏ này về chơi đùa cũng không tồi.
Nếu Chỉ Yên biết ý tưởng của chàng lúc này, nhất định sẽ tức giận đến hộc máu. Nàng là cô gái thanh xuân xinh đẹp sao có thể bị xem thành búp bê chứ?
Vì thế, Chỉ yên bị Minh Dập hàn ôm, dọc đường nhìn ngắm các loại kiến trúc được khắc ra từ băng, cùng một loại cảnh sắc, xem nhiều, Chỉ Yên mệt mỏi vùi mặt vào gáy Minh Dập Hàn, trong lòng lại tính toán: Băng cung và trận pháp này đều không phải là vật phàm, không cần nghĩ cũng biết nam nhân này có thân phận đặc thù. Ừm, trước cứ tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau.
“Đưa nàng về tẩm cung, cẩn thận chiếu cố.” Chỉ Yên bị nam nhân ôm vào đặt trong một tấm vải đen lạnh lẽo, chàng thản nhiên phân phó một tiếng, sau đó nàng bị một người có thân thể cường tráng ôm lấy, lọt vào một cái ôm ấp tràn ngập mùi máu tươi.
“Ở yên nơi đó, không được đi lại lung tung.” Thanh âm lãnh khốc của nam nhân cường trán truyền đến, Chỉ yên bị người nọ đặt xuống giường, miếng vải đen lạnh lẽo bị kéo ra, thoáng chốc nàng nhìn thấy được ánh sáng lóa mắt. Thì ra trên đỉnh đầu nàng có gắn rất nhiều khối thủy tinh trong suốt, phát sáng, nhiều màu lóng lánh, khiến không gian u ám bên trong lập tức được chiếu sáng như ban ngày.
Nhìn hoàn cảnh trước mắt, dù kiếp trước nàng đã gặp nhiều trường hợp kỳ lạ nhưng cũng không nhịn được sợ hãi than.
Sàn nhà được tạo thành từ thủy tinh đen thuần sắc, tường là ngọc lưu linh màu trắng, dựa vào tường là một chiếc giường hàn băng cực lớn, màn giường màu tím nhẹ lay động. Xung quanh ẩn hiện hàn khí, tất cả đều mang lại một sắc thái thần bí, đại khí (đại loại khí thế của người có địa vị). Đứng ở chỗ này, Chỉ Yên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Bài trí trong phòng đều mang theo hơi thở thần bí. Cột màu vàng, hoa văn rườm rà, các vật bài trí có vẻ đều là đồ cổ. Trên đỉnh đầu nàng có có một viên thủy tinh rất lớn, sáng rọi. Mấy đồ vật này tùy tiện mang đi bán cũng có giá trên trời. Dùng trọn mười phút, Chỉ Yên mới dạo hết toàn bộ gian phòng này.
“Đây là nơi nào?” Chỉ Yên nhìn gã nam tử mới cư xử vô lễ với mình, a, là thiếu niên mới đúng. Màu mắt của hắn lại là màu đỏ, làn da có phần trắng đến trong suốt, vẻ mặt rất lạnh, trong mắt đều là ánh sáng sắc bén.
“Ma cung!” Thiếu niên nhìn cũng không thèm nhìn Chỉ Yên một cái, vẻ mặt ghét bỏ trả lời. Thân là một thành viên thuộc Ma tộc, toàn thân cao thấp đều chảy huyết mạch cao quý. Để cho hắn đến chiếu cố một đứa trẻ của nhân loại, điều này không thể nghi ngờ là đã hạ thấp giá trị của hắn.
“Ma cung? Vậy người vừa mới ôm ta vào…?” Chỉ Yên gật gật đầu, chuyển đề tài lên người Minh Dập Hàn: Người nọ không phải là…
“Đứng đầu Ma tộc, Ma đế!” Thiếu niên thản nhiên liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
“Nực cười, ngươi cho là ngươi rất giỏi sao, cũng dám vô lễ với bổn tiểu thư!” Thiếu niên chỉ cảm thấy hai má tê rần, giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, mềm mại đã phóng đại trước mặt hắn. Vẻ mặt của đứa nhỏ này hiện lên tức giận, hung tợn nhìn chính hắn, đôi mắt trong suốt như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
Nhân loại không phải đều là những kẻ tham lam, giả dối sao, nhân nhi trước mắt sao lại có thể có một đôi mắt sạch sẽ như vậy?
Chỉ Yên nhìn chằm chằm thiếu niên, hai tay dùng sức nắm hai má thiếu niên. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ muốn hả giận, nhưng đến cuối cùng lại có chút cảm giác yêu thích không muốn buông ta: Oa, da thịt thật mềm mại, vừa nắm một chút đã hiện lên hồng hồng, so với nàng còn tốt hơn. Vì thế người nào đó, sờ một chút, nắm một chút, đem mặt mũi của một tên thần khiết, thô bạo thành đỏ bừng.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm uy nghiêm, khí phách bỗng nhiên vang lên, Minh Dập Hàn vừa mới trở về chính là nhìn thấy một màn như vậy. Thiếu niên không biết khi nào đã cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bộ dáng thuận theo, mặc quân hái (mặc người hái =]]]) còn Chỉ Yên thì bày ra vẻ mặt cười dâm đãng, hai tay nhỏ bé không ngừng chà đạp hai má của thiếu niên. Hình ảnh này, mặc cho ai đều sẽ có những suy nghĩ miên man bất định.
Ánh mắt Minh Dập Hàn càng trở nên u ám, nhìn cảnh đó, chàng cảm thấy quá mức chói mắt, trong ngực cũng không hiểu sao lại có chút khó chịu.
Cả người Thiên Lạc run lên, từ trong thất thần phản ứng lại, nhìn vẻ mặt Minh Dập Hàn, ánh mắt đỏ sậm hiện lên tia sáng kinh hãi.
“A, rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại.” Ánh mắt Chỉ Yên sáng ngời, cao hứng, phấn chấn nhào về phía người nào đó: Vẫn là băng sơn mỹ nhân này đẹp mắt hơn.
“Lại nghịch ngợm.” Minh Dập Hàn cúi người, vô cùng tự nhiên đón lấy Chỉ Yên, ánh mắt trở nên ôn nhu, giọng nói cũng không khỏi mang theo sủng nịch nhè nhẹ.
“Đâu có đâu?” Chỉ Yên lè lưỡi, bá đạo ôm lấy cổ của chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thoáng chốc tràn ra tươi cười xán lạn như hoa mùa xuân, xinh đẹp không gì sánh được.
Tâm Minh Dập Hàn không hiểu sao hơi căng thẳng. Chàng đã từng trải qua nhiều chuyện thăng trầm, những lại chưa bao giờ cảm thấy rung động như nụ cười này của nàng.
“Ngươi lui ra đi.” Ánh mắt chuyển qua, lạnh lùng nhìn Thiên Lạc bên cạnh, mệnh lệnh nói. Lúc này, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại hai người là chàng và Chỉ Yên.
“Ngươi là Ma đế?” Chỉ Yên không cam lòng nhìn Minh Dập Hàn lại khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước, nàng quyệt cái miệng nhỏ nhắn hỏi: Nha, không phải người này vừa rồi rất ôn nhu sao, sao bây giờ lại biến thành một khối băng rồi.
“Ừm.” Nam nhân thản nhiên đáp lại một tiếng, sau đó mới tiếp tục lật xem bái thiếp màu vàng trước mặt, chữ trên đó vô cùng rườm rà, không phải là thứ mà Chỉ Yên có thể xem hiểu.
“Ma cung vậy mà lại giấu trong Vân Vụ sơn.” Chỉ Yên có chút suy nghĩ, lẩm bẩm nói. Từ trước đến nay, nhân loại và Ma tộc luôn có một khúc mắc, mỗi lần Ma tộc xuất hiện người đứng đầu, thì nhất định sẽ mang kiếp nạn đến cho nhân loại. Cừu hận của nhân ma đã là thề không đội trời chung, vậy mà không có ai biết rằng, Ma tộc cường đại thần bí lại ẩn tàng trong thế giới của nhân loại.
Nếu tin tức này được truyền ra thì không biết sẽ làm khiếp sợ bao nhiêu người?
“Đúng, mà cũng không phải tất cả đều đúng.” Minh Dập Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái. Thế lực của Ma tộc to lớn vô cùng, chỉ một ngọn Vân Vụ sơn nhỏ bé này làm sao có thể chứa nổi…
“…” Chỉ Yên không nói gì, những lời đối thoại kế tiếp đều không mặn không nhạt.
Sáng sớm này hôn sau, khi Chỉ Yên tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường hàn băng. Sau một đêm hấp thu, âm chi tuyến trong cơ thể đã trở nên tráng kiện không ít, trong đầu cũng tràn ngập cảnh tượng hàn băng tuyết.
Bên trong gian phòng trống trải và lạnh lùng, Minh Dập Hàn không bết đã chạy đi đâu, Chỉ Yên cảm thấy nhàm chán vô cùng, lại đột nhiên nghĩ đến dương khí trong cơ thể nàng có thể biến ảo ra ngọn lửa, vậy âm khí sẽ ngưng kết ra vật gì?
Tinh thần Chỉ Yên run lên một cái, thúc dục ý niệm. Âm khí trong cơ thể dần di chuyển đến ngón trỏ, vừa chạm đến móng tay, lại ẩn lui trở về.
Xem ra vẫn có hy vọng! Ánh mắt Chỉ Yên vui vẻ, lại lần nữa tập trung tinh thần. Một luồng khí lãnh lẽo từ ngón trỏ ra ngoài. Một đoạn dây màu bạc thoáng chốc bắn ra, giống như một thanh lợi khiếm, đem màn che trước mặt cắt rời.
Loại tốc độ này, loại hiệu quả này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng. Tụ khí thành kiếm, hóa băng thành lưỡi kiếm, loại công kích ẩn nấp này, ở thời điểm giao thủ với người khác tất nhiên sẽ trở thành một chiêu thức bất ngờ, hiệu quả không tưởng. Khóe môi khẽ nâng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút tươi cười yếu ớt: Thế giới này quả nhiên rất kỳ diệu.