Mỗi sáng gần như đều nhờ việc luyện tập ngưng băng mà vượt qua, cho đến khi Minh Dập Hàn lại xuất hiện trước mặt Chỉ Yên thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Khi ấy, nhân nhi xinh xắn, tinh xảo vẫn chưa đùa giỡn xong, vẻ mặt còn chìm trong hứng thú và si mê. Trên mặt nhân nhi, những cảm xúc hưng phấn, thở dài, giật mình… Luân phiên nhau xuất hiện, khiến ai đó phải trợn mắt.
Minh Dập Hàn vẻ mặt hắc tuyến: Đây là tẩm cung của hắn sao?
Màn che bị rách từng mảnh, đồ bài trí quý giá bị đánh đổ, ngã trái ngã phải, trên tường bị phá ra vài cái hố, mặt đất thì hỗn loạn, ẩm ướt, rải rác không ít bông tuyết... Toàn bộ tẩm cung giống như bị kẻ thù tàn phá qua, hỗn loạn vô cùng, mà cái người khởi xướng chuyện này lại không có một chút giác ngộ nào, vẫn đùa giỡn bất diệc nhạc hồ như trước.
(vu vẻ không ngừng)
“Ngươi…” Khóe môi Minh Dập Hàn run rẩy, do dự hai giây, rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng: Chiếm giường của hắn, giờ lại hủy tẩm cung của hắn, nhưng sao nhân nhi này lại không hề có một chút giác ngộ mình là người ngoài vậy?
“Oa, cuối cùng ngươi đã về, ô ô, ngươi là đồ trứng thối, dám mặc kệ Yên Nhi ở đây một mình, ô ô…” Đột nhiên nhìn thấy băng sơn nam, đầu tiên, sắc mặt Chỉ Yên rất vui vẻ, nhưng sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên u ám, quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn thầm oán.
Ánh mắt Minh Dập Hàn bình tĩnh, thản nhiên nhìn Chỉ Yên diễn trò, con ngươi băng lam chiết xạ ra ánh sáng nhiều màu, rực rỡ. Bộ dạng hắn cao lớn như thần, thản nhiên đứng một chỗ lại có thể khiến người khác sinh ra cảm giác tôn quý không thể nhìn gần, giống như cường giả trời sinh, toàn thân cao thấp đều lộ ra cảm giác thần bí, cao quý mà tao nhã.
“Ô ô, ngươi thật đáng ghét, cũng không chịu an ủi ta!” Chỉ Yên xoa xoa mắt: Ai, hắn có phải là nam nhân không vậy, nàng đều đã tỏ vẻ thê thảm như thế mà hắn vẫn đứng im không chịu nhúc nhích.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi chọn lễ vật, trước khi trời tối sẽ đưa ngươi ra ngoài.” Minh Dập Hàn thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, ôm lấy nhân nhi, thân hình nhoáng lên một cái, hai người đã xuất hiện tại bảo thất (chỗ giữ bảo vật) của Băng cung.
Chỉ Yên chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vô số kim tệ, châu báu, đồ cổ, các loại tinh thạch, bảo khí khiến người khác hoảng sợ, lóa mắt không mở mắt ra được.
“Tùy tiện chọn.” Thản nhiên, không chút để ý nói. Thân mình Chỉ Yên khẽ run, đôi mắt trong suốt hiện xẹt qua cảm xúc thất vọng: Là lễ vật trước khi chia tay sao? Môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười châm chọc, lại ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng khôi phục sự lạnh nhạt như trước.
“Mấy thứ này ta đều không dùng được, nếu ngươi có dược đỉnh thì ta có thể xem xét một chút.” Ánh mắt đảo qua đống đồ vật trước mặt, Chỉ Yên không chút che giấu nói: Có tiện nghi mà không chiếm là đứa ngốc, nhưng nàng cũng sẽ không vì đống vàng bạc này mà hạ thấp giá trị bản thân.
“Dược đỉnh?” Ánh mắt Minh Dập Hàn nheo lại, phức tạp đánh giá nhân nhi trước mặt: Nàng muốn cái này để làm gì?
“Không có sao?”
“Đợi chút!” Nhìn vẻ lạnh nhạt xa cách trên mặt nàng, trái tim Minh Dập Hàn thoáng chốc đập mạnh một cái: Rõ ràng hắn nên cao hứng mới đúng, nhưng vì sao hắn lại không thể dậy nổi một chút cảm giác cao hứng nào?
cánh tay chàng phất một cái, “đông!” một tiếng, một cái dược đỉnh màu tím sậm cao nửa người, bị bụi che phủ, xuất hiện trước mặt Chỉ Yên, hơi thở lãnh lẽo không ngừng tràn ra từ dược đỉnh, thoạt nhìn thật bình thường.
“Tử thiết hàn đỉnh, từ quặng sắt màu tím cùng hàn thiết đúc thành, dung nhập linh khí, cần lấy máu nhận chủ mới có thể sử dụng.” Nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Chỉ Yên, Minh Dập Hàn giải thích.
Ánh mắt Chỉ Yên sáng ngời, hưng phấn đứng trước dược đỉnh, ý niệm vừa động, một cây kim bằng băng xuất hiện, hung hăng đâm vào ngón trỏ, máu tươi tràn ra, rơi trên dược đỉnh bị phủ đầy tro bụi. “Tăng!” một tiếng, một đạo ánh sáng màu tím lóng lánh lóe ra, dược đỉnh nhìn có vẻ bình thường lúc trước nay lại nhiễm lên một tầng ánh sáng màu tím lạnh lẽo, tử khí (hơi thở chết chóc) bức người.
Trong đầu nàng đột nhiên có thêm một cỗ hơi thở lạnh lẽo đến từ dược đỉnh trước mắt. “Thu!” quát nhẹ một tiếng, dược đỉnh cao nửa người thoáng chốc biến mất, ẩn vào cơ thể của Chỉ Yên, “Phóng!” một tiếng, trong nháy mắt, dược đỉnh lại xuất hiện tại vị trí ban đầu, thao tác đơn giản, thoải mái, không khác vòng tay càng khôn mấy.
Thu hồi lại thả ra, đại khái chơi hơn mười lần, Chỉ Yên mới dừng cái trò nhàm chán này lại.
“Từ nơi này, đi thẳng một đường thì có thể ra ngoài.” Chỉ vào phương hướng trước mặt, Minh Dập Hàn khó được ôn nhu nói.
“Thật sự không thể giữ ta ở lại sao?” Chỉ Yên ôm lấy chiếc cổ trắng nõn duyên dáng như thiên nga kia, đáng thương nói.
“Đi thôi, nơi này không thích hợp với ngươi.” Ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt, Minh Dập Hàn nhìn vào đôi mắt trong suốt của Chỉ Yên cự tuyệt nói, hai tay để hai bên người thoáng nắm chặt, lam mâu (đôi mắt màu xanh) hiện lên một tia sáng kỳ dị.
“Vậy ta đi đây, tạm biệt.” Nhìn vẻ kiên trì trên mặt hắn, Chỉ Yên thoải mái cười: Chẳng qua bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, tất cả là do nàng cưỡng cầu, cho nên cánh tay nhỏ bé vung lên, vô cùng lưu loát xoay người rời đi. Phía sau, Minh Dập Hàn đứng ngóng nhìn thật lâu, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng phấn hồng kia nữa, lúc này, mới lắc mình rời đi, theo chàng rời đi, một trời tuyết trắng cũng biến mất không dấu vết, cây vẫn là cây, núi vẫn là núi, nhưng nơi đó đã không còn một nơi gọi là Băng cung nữa!
“Như vậy là tốt nhất!” Phi lão đột nhiên nhẹ nhàng toát ra một câu: Ma giới và nhân loại vốn có mối liên hệ rất phức tạp, hơn nữa hắn có thân phận là Ma đế, sớm một chút rời đi, cũng tốt.
“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không quen thuộc, vốn nên như thế.” Giẫm chân lên lá rụng trên mặt đất, Chỉ Yên tức giận nói: Kiếp trước cũng không phải không gặp loại tình cảnh này, nhưng đây là lần đầu nàng cảm thấy trong lòng có một cảm giác không rõ.
Có điều người này rất lạnh nhạt khiến nàng nhịn không được muốn phát điên.
Trong Vân Vụ sợ ngây người nửa tháng, nói đến cũng kỳ quái, bởi vận khí lúc này vận khí của nàng tốt đến hoảng sợ, không chỉ gặp được một đầu ma thú, còn thu thập không ít dược liệu trân quý, có điều muốn luyện chế đan dược tam phẩm vẫn còn thiếu rất nhiều, dược liệu có dược tính trụ cột càng không cần phải nói.
Hiện tại đã có dược đỉnh, dược liệu cũng có thể xem là đủ, nếu cứ ngây người như trước cũng không có hiệu quả. Hạ Hầu Không từng lấy U Lam họ viện làm cái cớ để chiêu dụ nàng, đến tháng chín năm nay cũng vừa vặn là kỳ khai giảng của U Lam học viện. Ý niệm trong đầu chợt lóe, Chỉ Yên hạ quyết định, thân thể này còn trẻ, thể nghiệm cuộc sống trường học cũng không tồi.
Vào đầu tháng chín, trên ngã tư đường, nơi nơi đều là bóng dáng của những vị học trò trẻ tuổi, tụm năm tụm ba, trong mắt, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. Bọn họ hoặc đang trò chuyện vui vẻ, hoặc đang nói về mấy tin đồn thú vị, nhất thời nơi nơi đều là những cảnh tượng tưng bừng phấn chấn, mà bên trong đó, mười người thì có chín người mặc cẩm bào, vừa thấy đã biết là gia thế bất phàm. Chỉ Yên mặt một bộ váy áo màu hồng phấn, thân hình nhỏ nhắn, yêu kiều xuyên qua xuyên lại trong đám người, nhìn có vẻ không hợp nhau cho lắm.
Tháng chín hàng năm đều là khoảng thời gian nóng nhất trong năm, cũng là thời cơ tốt để mấy người buôn bán nhỏ kiếm tiền. Liếc mắt một cái, nhìn lại, đầy đường đều là các loại hàng quán, có không ít học sinh ngồi xổm trước quầy hàng chọn lựa, chuẩn bị vì cuộc thi trắc nghiệm nhập học sắp đến.
( nóng này còn chỉ thời gian có sự kiện đặc biệt, được nhiều người quan tâm)
“Nghe nói năm nay số lượng trúng tuyển có thể sẽ nhiều hơn năm ngoái phải không?” Một thiếu niên mặc hoa bào, vẻ mặt thần bí, nói thầm với đồng bạn của mình.
“Thật sao? Nếu quả thật như thế thì tốt rồi. Cứ như vậy, khả năng chúng ta trúng tuyển lại nhiều hơn một phần.” Vẻ mặt của thiếu niên lam bào run lên, kích động vô cùng: U Lam học viện, học viện có danh tiếng đứng đầu trong mười học viện của đại lục, có thể tiến vào nơi này học tập là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu người!