Hai phát súng nổ ra, một vào ngay lưng Lãng Minh, một phát vào ngay bụng của tên hắc bang. Tên khốn đó định dùng hai phát súng để bắn chết cả Tần Thiên Lăng và Lãng Minh, nhưng kịp bấm còi lần thứ hai thì thân thể đã bị thương.
Lưng Lãng Minh đầy máu, ướt đẫm cả một mảng áo. Mắt của anh chẳng nhìn rõ thứ gì nữa, mí mắt rơi xuống, đóng chặt.
Tần Thiên Lăng nhấc Lãng Minh lên, ôm gọn anh trên tay. Bọn đàn em của Tần Thiên Lăng xếp quanh hai người họ thành một vòng tròn. Bây giờ, thêm một đoàn người được A Cung gọi tới đã đến.
Lợi thế lập tức về phía Tần Thiên Lăng.
“Xử lí bọn chúng.”
Tần Thiên Lăng tức giận hét lớn, trên tay bế Lãng Minh, bước đi vững vàng làm cho vòng tròn người được tạo từ trước tự động tách ra. Tần Thiên Lăng được hộ tống bởi một vài người, thuận lợi đưa Lãng Minh vào viện.
Do không được cầm máu, Lãng Minh đã ngất đi lịm đi. Lãng Minh còn phải làm phẫu thuật vì viên đạn đã tổn thương đến phổi. Bên ngoài phòng phẫu thuật, Tần Thiên Lăng lo lắng đến đứng ngồi không yên. Từng phút từng giây trôi qua đối với Tần Thiên Lăng cũng là quá nhiều.
Tần Thiên Lăng mặc kệ cho bọn đàn em đánh đấm ở hắc bang. Bây giờ, anh quan tâm đến Lãng Minh của anh. Sắc mặt của Tần Thiên Lăng tái đi thấy rõ, anh gục đầu xuống, hai bàn tay đan chặt nhau tự như cầu nguyện.
Lãng Minh được đưa vào lúc bệnh viện từ lúc trưa, bây giờ là xế chiều rồi. Do viên đạn bắn vào rất sâu, cuộc phẫu thuật kéo dài hơn dự kiến. Tần Thiên Lăng phải đợi bên ngoài thêm một giờ đồng hồ nữa.
Kết thúc phẫu thuật, mắt Lãng Minh vẫn nhắm chặt do thuốc mê vẫn chưa tan hết. Nhìn qua thì biết, anh đã chiến đấu rất dũng cảm trong phòng phẫu thuật. Chỉ cần chậm chút nữa thôi, Lãng Minh sẽ mất mạng vì mất máu quá nhiều.
Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh xót xa. Thân thể của anh toàn vết thương, khắp lưng bị băng trắng quấn chặt, nhìn cũng biết rất khó chịu. Lãng Minh đương nhiên sẽ được chuyển đến phòng sang xịn nhất của bệnh viện.
Tần Thiên Lăng còn bố trí thêm vài tên làm vệ sĩ đứng canh gác trước cửa phòng. Lãng Minh đến tận h chiều, anh mới tỉnh dậy.
Lãng Minh khó khăn mở mắt, khung cảnh xung quanh cứ lờ mờ, một lúc sau mới trở nên rõ nét. Căn phòng trống không, Tần Thiên Lăng đã rời đi từ lúc nào. Lãng Minh muốn ngồi dậy nhưng cái lưng của anh không cho phép, muốn xoay người một cái cũng rất khó.
Chỉ sau vài phút Lãng Minh tỉnh dậy, đã có người vào phòng giúp anh làm một số việc. Những người này đương nhiên là do Tần Thiên Lăng sắp xếp đến.
Bác sĩ thì xem tình trạng những vết thương trên người Lãng Minh, các điều dưỡng chu đáo giúp anh rửa vết thương rồi thay băng mới cho vết thương. Trên bàn, bát cơm nóng hổi cùng với vài món ăn phụ được chuẩn bị đầy đủ.
Cô điều dưỡng nhấc nút ở đầu giường, phần đầu giường tự động nâng lên, đồng thời chiếc bàn chiếc bên trong cái khe giường bật ra, vừa vặn để ngay trước mặt Lãng Minh.
Lãng Minh có thể ngồi ngay trên giường mà dùng bữa. Sau khi làm xong nhiệm vụ, tất cả rời đi, bỏ Lãng Minh lại.
Đáng lẽ Lãng Minh phải vui khi được phục vụ đến tận răng như thế này, nhưng không, anh cực kỳ khó chịu. Anh cảm giác, anh như một con thú bị chủ nhốt lại, khi nào chán rồi thì lập tức bị đá đi.
Lãng Minh nhìn xuống khay thức ăn rồi lại nhìn qua cửa. Mấy tên to con đứng thù lù ở trước cửa. Lãng Minh hất mạnh khay thức ăn xuống sàn. Thức ăn nằm vương vãi trên sàn, mấy cái bát vỡ vụn tạo ra âm thanh to khiến đám vệ sĩ bên ngoài chú ý, bước vào phòng.
“Có chuyện gì vậy ạ?”_Tên vệ sĩ lễ phép hỏi
“Tôi muốn rời khỏi đây.”
“Không được đâu ạ. Đại ca đã dặn tôi trông chừng cậu cẩn thận.”
“Tần Thiên Lăng đâu?”
“Đại ca có việc nên đi giải quyết rồi ạ.”
“Tôi muốn ra ngoài hóng gió, đưa tôi đi.”_Lãng Minh
“Vâng ạ.”
Lãng Minh với tâm trạng tức giận ra ngoài hóng gió. Anh sai bảo tên vệ sĩ đẩy xe lăn cho anh hết chỗ này đến chỗ khác. Lãng Minh ném chai nước ra đằng xa.
“Cậu…cậu…cậu…đi lấy cái chai về cho tôi.”
Ngay khi mấy tên vệ sĩ vừa bước đi. Lãng Minh vứt cả giày, dép, dùng hết sức chạy đi. Bọn người vệ sĩ định đuổi theo thì Tần Thiên Lăng xuất hiện, ngăn họ lại.
“Xong việc rồi…Mấy cậu trở về đi.”_
Tần Thiên Lăng nhanh tay lấy theo đôi dép của Lãng Minh
Với cái chân ngắn, cộng với cái vết thương ở lưng thì Lãng Minh làm sao có thể đọ lại Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng đứng chặn trước mặt Lãng Minh. Lãng Minh lườm Tần Thiên Lăng.
“Đồ cứng đầu này…”_Tần Thiên Lăng nhấc bổng Lãng Minh đặt xuống ghế đá
“Đi đứng thì mang giày dép vào, nhỡ chân bị đâm trúng thứ thì sao.”_Tần
Thiên Lăng vừa cằn nhằn vừa mang dép vào cho Lãng Minh
Lãng Minh rụt chân lại.
“Ai cần anh quan tâm.”
Tần Thiên Lăng buồn bã bảo.
“Tôi không phải người xấu. Cậu ngoan ngoãn một chút có được không?”
Tần Thiên Lăng dịu dịu nhìn vào sâu vào trong mắt Lãng Minh.
“Làm ơn tin tưởng tôi.”
Lãng Minh mím môi.
“Tạm thời…tôi không thể thuận theo ý của anh.”
Dựa vào kết quả ADN, Lãng Minh tin Tần Thiên Lăng là anh trai của anh. Nhưng hiện tại, anh vẫn cố chấp không chấp nhận hiện thực. Anh vẫn chưa có đủ lòng tin và dũng khí để đón nhận sự ân cần của Tần Thiên Lăng một cách vui vẻ.
“Không thuận theo cũng được…Chỉ cần điều trị xong vết thương, tôi trả tự do cho cậu.”
“Hứa thì phải làm được.”_Lãng Minh đứng dậy
Theo quán tính, hai tay Tần Thiên Lăng đỡ phía sau lưng Lãng Minh.
“Không cần dìu tôi.”_Lãng Minh lạnh nhạt bảo
Tần Thiên Lăng cười ngại, rút tay lại.
“Tôi chỉ muốn làm anh trai em đã như này. Nếu nhận em làm vợ, cả đời này chắc tôi không gặp được em nữa mất.”_Nội tâm không thể giải bãy của Tần Thiên Lăng
Lãng Minh đã bỏ Tần Thiên Lăng một quãng xa, mà Lãng Minh vẫn không mấy để ý, bỏ mặc Tần Thiên Lăng phải đuổi theo phía anh.
Quay trở lại phòng bệnh của Lãng Minh, mở cửa, một bãi chiến trường do Lãng Minh gây ra. Tần Thiên Lăng nhói ở tim.
“Không ăn thì cũng đừng làm thế này.”_Tần Thiên Lăng thở dài, anh đau lòng quá
Tần Thiên Lăng mệt mỏi, đến đó nhặt từ miếng sứ của mấy cái bát bị vỡ.
“Để tôi dọn sạch sẽ xong, cậu mới được phép xuống giường.”_Tần Thiên Lăng không dùng giọng ra lệnh nhưng vẫn rất có uy lực
Tần Thiên Lăng cố ý chuẩn bị thức ăn cho Lãng Minh nhưng bị Lãng Minh chẳng có chút trân trọng, hất đỗ hết cả xuống sàn. Tần Thiên Lăng nhặt mấy mảnh sứ, phần còn lại trên sàn do nhân viên bệnh viện lau dọn.
Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh.
“Đợi tôi một lát…sẽ trở lại ngay.”
Tần Thiên Lăng không muốn Lãng Minh phải lo lắng vì điều gì, kể cả là mấy thứ vặt vãnh. Chỉ là thông báo một tiếng, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Đúng như dự đoán, Tần Thiên Lăng trở lại với hộp cháo. Anh từ từ tiến lại gần Lãng Minh đang giả ngủ.
“Thức dậy đi…Bụng rỗng sẽ không ngủ được đâu.”_Tần Thiên Lăng bấm cái nút ở đầu giường
Lãng Minh bắt buộc phải thức dậy.
“Đừng có làm vẻ mặt oan ức đó. Không ăn tôi không cho cậu ngủ.”
“Tôi biết rồi.”_Lãng Minh miễn cưỡng đáp lời
“Vì cậu mới phẫu thuật nên cháo thịt bầm là tốt nhất.”
Tần Thiên Lăng chu đáo mở nắp hộp cháo, đưa cái muỗng cho Lãng Minh.
“Mau ăn đi. Không đói hả?”
Lãng Minh chợp lấy cái muỗng.
“Anh xoay mặt đi chỗ khác, không được nhìn tôi.”
“Phiền phức…”
Tần Thiên Lăng kiếm một cái ghế ngồi xuống, xoay lưng lại.
_Continue_