Sau khi không bị vướng bận bởi ánh nhìn của Tần Thiên Lăng, Lãng Minh yên tâm húp cháo rột rột. Anh vì bụng đói mà quên mất thể diện của bản thân, âm thanh này thì hơi quá đà.
Tần Thiên Lăng xoay lưng lại như vậy, mà lòng vẫn để ý đến phía sau, Lãng Minh chịu ăn uống thế này thì không phải tốn một đống công sức để dỗ dành rồi.
“Ăn xong rồi.”_Lãng Minh bỗng dưng nói ba tiếng lạnh ngắt đó
Tần Thiên Lăng như một cái máy, lập tức đứng dậy, xoay người đi về phía Lãng Minh. Anh nhẹ nhàng lấy hộp cháo ra khỏi tay Lãng Minh, đồng thời cũng nhấn nút ở đầu giường.
“Nghỉ ngơi đi.”_Tần Thiên Lăng
“Tôi khát…”_Lãng Minh sai vặt
Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh ngồi dậy, rót một cốc nước đầy đưa cho anh.
Lãng Minh ngoan ngoãn uống sạch rồi đưa cốc cho Tần Thiên Lăng. Anh đặt cốc nước xuống một cái cạch, lộ rõ sự khó chịu. Nhưng Tần Thiên Lăng vẫn dìu Lãng Minh nằm xuống.
Tần Thiên Lăng lạnh nhạt, cầm túi nylon với hộp cháo thẳng thừng bước ra ngoài. Lúc đó, Lãng Minh muốn hỏi Tần Thiên Lăng đi đâu nhưng có cái gì đó kẹt lại ở cổ họng của anh. Lãng Minh đành lặng lẽ nhìn bóng lưng Tần Thiên Lăng xa dần.
Lãng Minh dường như đã ỷ lại về sự chiều chuộng của Tần Thiên Lăng dành cho anh. Nay Tần Thiên Lăng mới tỏ vẻ lạnh lạnh lùng lùng thì đã tủi thân. Lãng Minh chịu cảnh nhìn trần nhà một lúc lâu. Khi bầu trời chuyển hẳn sang màu đen, Tần Thiên Lăng mới chịu trở lại.
Kể từ khi Tần Thiên Lăng trở lại, Lãng Minh nhìn theo anh chằm chằm, còn Tần Thiên Lăng chẳng đoái hoài gì đến anh. Tần Thiên Lăng ngồi thoải mái trên ghế sô pha, ngón tay thong dong chuyển từng kênh cho đến khi cảm thấy hài lòng.
Tần Thiên Lăng chọn ngay kênh tài chính kinh tế, trên đó chỉ toàn thông tin khó nuốt, nhàm chán. Lãng Minh ngáp ngắn ngáp dài trong khi Tần Thiên Lăng tập trung và còn rất hứng thú.
Cái ông chú trên TV cứ nói luyên thuyên suốt cả buổi, cuối cùng cũng chịu ngừng. Tần Thiên Lăng cởϊ áσ vest, tháo đồng hồ, kéo tay áo lên cao, tiến lại gần Lãng Minh.
“Định làm gì?”_Lãng Minh sợ hãi, tỏ ý chống cự
Tần Thiên Lăng ấn nút ở đầu giường. Rồi hai tay anh đỡ lấy người Lãng Minh.
“Ở yên…ngã bây giờ.”
Tần Thiên Lăng nhấc bổng Lãng Minh lên mặc kệ khuôn mặt đang hoang mang của Lãng Minh. Lãng Minh bị ép ngã vào người Tần Thiên Lăng. Hai tay Tần Thiên Lăng ôm chặt eo Lãng Minh.
Lãng Minh cự quậy nhưng bị tay Tần Thiên Lăng cố định lại, ép Lãng Minh thật gần vào người anh. Đến nỗi, nhịp tim của hai người đều bị đối phương nghe thấy được.
Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh vào phòng tắm. Anh vẫn giữ eo Lãng Minh vì Lãng Minh không thể đứng vững.
Lãng Minh nhăn mặt, khó chịu hất tay Tần Thiên Lăng.
“Vào đây làm gì?”
Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng đưa tay anh lên cúc áo của Lãng Minh, từng chút cởi từng cúc áo cho Lãng Minh.
Đến chiếc cúc áo cuối cùng thì bị Lãng Minh ngăn lại.
“Để tôi tự làm.”_Lãng Minh tránh chạm ánh mắt, nhìn ra hướng khác
Khoé miệng Tần Thiên Lăng nhếch lên nhưng anh cố giấu.
“Lưng cậu đau…để tôi giúp.”
Tay Tần Thiên Lăng thoăn thoắt một cái thì áo của Lãng Minh đã rơi xuống sàn. Lãng Minh giật nảy, hai tay vội che phần ngực đầy đặn lại.
Không gian nóng lên, ngăn cách với không khí ẩm ẩm bên ngoài. Phòng tắm của phòng bệnh Lãng Minh khá đơn giản. Tường được sơn màu xanh lam nhạt, dụng cụ thì chỉ có mấy thứ tối thiểu, đặc biệt cái vòi sen màu xam xám nổi bật hơn cả.
“Anh không định ra ngoài sao?”
Tần Thiên Lăng nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tôi vào đây để giúp cậu…tắm rửa…
Tại sao tôi phải ra ngoài?”
Tần Thiên Lăng dần dần, chiếm thế thượng phong ép Lãng Minh vào tường.
Vách tường mát lạnh chạm vào lưng Lãng Minh, đồng thời lưng bị đập vào tường khiến vết thương của Lãng Minh đau nhói.
“Aaa…”_Lãng Minh nhăn mặt
Âm thanh trong phòng kín nên trở nên to và rõ hơn. Cái thứ âm thanh quyến rũ đó bất giác khiến Tần Thiên Lăng run rẩy, xoay lưng lại.
“Xin lỗi…Làm cậu đau rồi.”
“Không sao…Ra ngoài lấy hộ tôi cái khăn tắm.”
Tần Thiên Lăng ngượng thì Lãng Minh cũng ngượng. Lãng Minh nhà ta muốn tìm cái hố nào đó để trốn nữa kìa.
Tần Thiên Lăng với những bước đi chạy ùa ra ngoài, với đại một chiếc khăn bất kỳ. Khăn thì đã lấy xong, chỉ có điều chân Tần Thiên Lăng như chôn xuống đất vậy, không dám mở cửa bước vào.
Do trên cái cửa gỗ của phòng tắm có một tấm kính đục hình chữ nhật, chiều dài lẫn chiều rộng đủ để thấy được dáng người nhỏ Lãng Minh đang làm gì.
Tần Thiên Lăng gian xảo tiến lại gần khung kính, mắt cố gắng mở to nhất có thể cũng chẳng nhìn thêm được gì.
“Ay…da…”_Lãng Minh vô tình tạo ra tiếng động
Tần Thiên Lăng nắm lấy tay nắm cửa, vặn một phát thì cảnh đẹp xuất hiện trước mắt anh. Làn da đó chưa chạm thì đã biết mềm mại đến cỡ nào, ánh mắt hốt hoảng cùng với đôi môi đã bỗng dưng đỏ lên vì tình huống bất đắc dĩ đó chăng.
“Anh vào đây làm gì?”_Lãng Minh vội vã ma sát gót chân xuống sàn xoay một góc độ
“Đưa…khăn tắm cho cậu.”
Lãng Minh xoay lưng lại, cứ ngỡ Tần Thiên Lăng sẽ biết điều một chút mà đóng cửa lại. Đằng này, Lãng Minh nghe thấy bước chân tiến tới cạnh anh, đem cái khăn to đã lấy trước đó quấn quanh lưng của Lãng Minh.
“Cậu muốn vết thương của cậu thấm nước đến cỡ nào nữa…Không làm được thì gọi tôi giúp.”
Tần Thiên Lăng vừa thả ra một tràn lời vừa kéo kéo cái khăn, tạo ra cái nút thắt ngay giữa lưng. Bây giờ, từ khuỷu tay đến vai đã bị khăn quấn chặt nên căn bản cử động là điều không thể.
“Không lẽ anh ta…tắm…tắm…cho mình thật hả trời.”_Nội tâm khóc thét của Lãng Minh
Tần Thiên Lăng ngó nghiêng rồi chạy ra ngoài tìm một cái ghế đẩu.
“Này…ngồi xuống đây.”
Lãng Minh ngoan ngoãn ngồi xuống, Tần Thiên Lăng lo việc đo nhiệt độ của nước. Tần Thiên Lăng chuyên nghiệp xả nước vào một cái chậu, rút nhẹ cái khăn lau mặt được vắt trên cái móc sắt gần đó.
Tần Thiên Lăng kéo cao tay áo như đang làm chuyện trọng đại lắm. Lãng Minh nhìn thế thôi chứ để ý đến từng hành động nhỏ của Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng làm gì cũng khiến tim Lãng Minh đập mạnh, muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Tần Thiên Lăng nhúng cái khăn vào chậu nước, nắm lấy tay Lãng Minh. Hai ánh mắt chạm nhau, tự dưng có một thứ cảm xúc bao lấy cả hai.
Tần Thiên Lăng chậm rãi đặt cái khăn ấm ấm lên da thịt nhạy cảm của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng cảm nhận rõ sự run rẩy kiềm nén của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng dùng khăn lau cả hai chân, hai tay, kéo lên phần cổ, Lãng Minh trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Lãng Minh như bị bật trúng cái nút ngừng hoạt động, anh cam chịu sự trêu ghẹo của Tần Thiên Lăng. Bỗng dưng tay Tần Thiên Lăng cùng khăn nằm ngay trên ngực Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh thăm dò, tay anh ngày càng hư hỏng trên ngực Lãng Minh. Tần Thiên Lăng chạm nhẹ một cái trúng ngay “nụ hoa” trước ngực của Tần Thiên Lăng.
“Aa…”_Người giật nảy
Tần Thiên Lăng giữ vẻ mặt tỉnh như trái táo.
“Chỗ này còn chưa lau sạch?”
Tần Thiên Lăng lấy tay ra khỏi ngực Lãng Minh, vứt cái khăn xuống đất. Tay anh vuốt ve đôi gò má có phần đỏ ửng của Lãng Minh.
Lãng Minh bị cuốn theo cái cảm xúc lạ lùng chạy khắp người anh. Anh ngước mặt, khoảng cách giữa Tần Thiên Lăng và mặt Lãng Minh thu hẹp.
Lãng Minh giương ánh mắt ngây thơ nhìn Tần Thiên Lăng. Phút chốc, môi Tần Thiên Lăng không thể kiềm chế dán chặt vào má Lãng Minh.
- Continue_