“Cả con người của cậu.”_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh lập tức cười khinh bỉ.
“Anh hai lại muốn chơi trò gì đây?”_
Lãng Minh nói khích
Tần Thiên Lăng bùng nổ, cả thân thể nóng ran. Hắn nhìn chằm chằm vào xương quai xanh đang lấp ló qua lớp áo.
Lãng Minh thật sự đã phát hiện một chú hổ đứng trước y.
“Đừng qua đây…”_Giọng điệu sợ sệt của Lãng Minh lộ rõ
Tần Thiên Lăng choáng váng, cái bệnh của hắn tái phát khi Lãng Minh khiêu khích. Không được rồi, hắn không kiềm chế được nữa.
Sau phút quằn quại ở trên giường, Tần Thiên Lăng kéo gìm người Lãng Minh vào hắn.
“Tôi nói cho em biết, em đã từng thuộc về tôi.”_Tần Thiên Lăng gằng giọng khẳng định.
Dòng sữa trắng được Tần Thiên Lăng rót đầy vào trong Lãng Minh. Tần Thiên Lăng ngạo mạn ngấm vào trong Lãng Minh một lúc lâu mới chịu lấy ra.
“Thoải mái thật…”
Tần Thiên Lăng chỉnh quần áo, đóng sầm cửa. Lãng Minh căm phẫn, những giọt lệ ứ đọng ở nơi khoé mắt. Có lẽ, y chẳng còn sức để khóc.
Lãng Minh trên người không có một mảnh vải. Hơn cả thế, chi chít những dấu hôn mạnh bạo của Tần Thiên Lăng. Lãng Minh bất lực, mắt khóc đến đỏ hoe, y biết dù khóc đến đâu thì cái tên xấu xa khi cũng không mảy may bận tâm đến y.
Cứ như thế không ai chạm mặt ai đến khi mặt trời đã lên cao.
Lãng Minh nằm la liệt dưới chiếc chăn được đắp lại cẩn thận. Có vẻ, ai đó đã vào phòng vào lúc sáng sớm.
Lãng Minh ườn người dậy, thân thể y đau nhức cùng với cái bụng đói cồn cào. Anh lê bước, khó khăn di dời cái giá truyền nước biển vào phòng tắm.
Y thất thần nhìn nam nhân trong gương. Thân thể xơ xác, ánh mắt cứ trơi trơi thay đổi hoàn toàn với Lãng Minh của ngày trước.
Lãng Minh thức dậy thì mặt trời đã lưng lửng trên bầu trời, quá giờ ăn sáng vài tiếng. Tần Thiên Lăng cũng đã rời đi từ lâu.
Ngôi nhà lạnh lẽo nhưng vẫn luôn ồn ào, náo nhiệt do các người làm cứ đi đi lại lại. Lãng Minh đẩy cửa, bước ra khỏi phòng ngủ.
Cứ ngỡ, Tần Thiên Lăng đã thả tự do cho Lãng Minh. Và đúng là đã thả tự do, nhưng chỉ trong ngôi nhà này. Chỉ cần bước ra khỏi cửa, hàng người bảo vệ tứ phía ngôi nhà, một con chuột nhỏ cũng khó mà chui lọt, huống hồ là Lãng Minh.
Lãng Minh lạc lõng, bơ vơ trong cái nơi mà trước đây y đã từng rất hạnh phúc. Nói là cầm tù nhưng Tần Thiên Lăng vẫn cho Lãng Minh ăn uống ngày ba bữa đầy đủ.
Kì lạ lắm, lần nào bàn ăn cũng đủ các sơn hào hải vị, nhưng bản thân y nhìn chúng là muốn nôn mửa. Y ép bản thân ăn vào nhưng cũng nôn ra tất. Đến nỗi mà cả ngày, y chỉ ăn được vài thìa cháo.
Cả ngày, Lãng Minh mệt mỏi, chạy đi chạy lại trong nhà vệ sinh, khó chịu đến phát bệnh. Dì Vương( người giúp việc lâu năm của nhà họ Tần) đành phải gọi cho Tần Thiên Lăng.
“Cạch…cạch…”_Tiếng bút của Tần Thiên Lăng liên tục nhấn xuống bàn
Tần Thiên Lăng nhìn qua thì thấy điện thoại hắn đang run lên.
“Có chuyện gì? Tôi đang bận, nói mau đi.”
“Cháu mau về đi. Cậu Lãng phát sốt rồi, chẳng chịu ăn uống gì cả.”
“Nhanh thật…Gọi bác sĩ đến. Cậu ta có thai rồi.”
Tần Thiên Lăng dửng dưng ngắt máy, sắp xếp các tài liệu rồi vứt sang cho Đặng Tiêu Tư.
“Cậu làm hết cho tôi.”
Dáng vẻ cao ngạo, gấp rút khiến người ta của chút nghi hoặc. Tần Thiên Lăng vừa về đến nhà thì bác sĩ cũng đến.
Tần Thiên Lăng cùng bác sĩ bước vào phòng ngủ, Lãng Minh xanh xao hướng mắt về phía hai người đó. Dáng vẻ này của Lãng Minh khác hẳn với lúc y mang thai A Bối.
“Khám cho em ấy.”_Tần Thiên Lăng đứng dựa vào cửa lên tiếng
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra nhịp tim, vết thương, ông ấy phát hiện tim thai.
“Lần gần nhất cậu thay băng vết thương là khi nào?”
“Lúc trưa…”_Giọng Lãng Minh yêu yếu thốt ra
“Nghe kĩ đây…”_Vị bác sĩ đó bỗng trở nên nghiêm mặt
Lãng Minh hơi run sợ.
“Cậu đang mang thai.”
“Tôi là…nam nhân mà.”
“Nhà họ Tần có khả năng làm bất cứ giới tính mang thai được.”
Hai hàng nước mắt của Lãng Minh chảy ra.
“Tôi không tin.”
“Như cậu cũng đã thấy, cậu có những triệu chứng của người mang thai. À còn nữa, với lần mang thai thứ hai, đúng ngày.”
“Nếu không tin nữa. Đây là hình dạng của con cậu.”_Bác sĩ đưa cho hình ảnh bào thai
“Vừa chụp từ bụng cậu.”
Tần Thiên Lăng đang dựa cửa, bỗng dưng tiến lại, lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn giật lấy tấm ảnh, nhìn vào đó một cách say mê. Hắn nhìn sang Lãng Minh, không kiềm được mà hôn lên môi y.
Vị bác sĩ bỗng trở nên sầm mặt, kéo Tần Thiên Lăng ra ngoài.
“Vui mừng sao?”
“Đương nhiên rồi.”_Tần Thiên Lăng cười sướng
“Tôi nói anh nghe, tình hình sức khoẻ của cậu Lãng không tốt như anh nghĩ.”
“Vì sao?”
“Vết thương của cậu ấy chưa khỏi hẳn, sức đề kháng còn chưa mạnh lên, thì làm sao có thể mang thai?”
“Hai chuyện đó thì có liên quan gì đến nhau?”
“Ây…da, bây giờ thì không sao. Một khi, thai nhi càng lớn dần, lưng của cậu Lãng sẽ chịu sức nặng rất lớn. Tình trạng xấu nhất, xương của cậu ấy bị chệch đâm thẳng vào phổi.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Tôi không biết…để tôi về bàn bạc với các bác sĩ khác.”
Tần Thiên Lăng trầm mặc.
“Tôi nghĩ anh bắt buộc lựa chọn giữa cậu Lãng và đứa bé.”_Vị bác sĩ bỗng lên tiếng
“Không còn cách khác sao?”
“Đúng vậy…”
“Tôi hiểu rồi…Không tiễn.”_Tần Thiên Lăng quay lại phòng với những bước đi nặng nề