Tần Thiên Lăng hít một hơi sâu rồi đi đến chỗ Lãng Minh, ngồi xuống giường.
“Không phải sợ…”_Tần Thiên Lăng dịu dàng xoa đầu Lãng Minh
“Anh là anh trai của tôi mà.”
“Em bị ngốc hả? Đã nói là không phải. Cái danh em trai dùng để bảo vệ em.”
“Bảo vệ tôi? Tại sao?”
“Em không cần biết nhiều làm gì. Nghe lời tôi là được.”
Lãng Minh chẳng những không ngoan ngoãn, mà ngồi bật dậy, cắn lấy môi của Tần Thiên Lăng.
“Em có ý gì đây?”_Tần Thiên Lăng ghì eo Lãng Minh
“Tôi không biết. Thả ra.”
Tần Thiên Lăng ngày càng tiến gần, sóng mũi của hắn chạm vào mũi của Lãng Minh.
“Tôi muốn hôn em.”
“Tên điên này…Buông tôi ra.”_Lãng Minh yếu đuối cựa quậy
“Được rồi…không hôn thì không hôn.”_Tần Thiên Lăng miễn cưỡng buông Lãng Minh ra
Lãng Minh cau mày.
“Con tôi mà biết anh đối xử với baba của nó như này, nó từ mặt anh cho mà xem.”
“Này…chưa gì khẩu khí của em khá lắm.”
“Tôi không đùa với anh. Đứa con này tôi nuôi, không cần tới anh.”
“Em nói cái gì? Đâu ra cái thói giành con với tôi?”_Tần Thiên Lăng đột ngột đưa tay lên cao
Lãng Minh hốt hoảng co rúm người lại, thở gấp. Y chợt nhớ đến cái lúc ở nhà kho, y sợ hãi.
“Đừng đánh tôi…”_Lãng Minh ôm đầu thút thít
Tần Thiên Lăng kéo mạnh Lãng Minh vào vòng tay của hắn.
“Tôi xin lỗi…tôi không đánh em…tôi sẽ cưng chiều em. Làm ơn đừng ghét tôi.”_Tần Thiên Lăng vuốt nhẹ cái gáy của Lãng Minh
“Tại sao anh làm mọi chuyện thành ra thế này? Tại sao anh ép tôi mang thai con của anh?”_Lãng Minh ấm ức hét lên, vùng vẫy
Tần Thiên Lăng gắng sức, kéo chặt Lãng Minh lại.
“Em thật sự muốn biết câu trả lời?”
“Anh nói ra xem. Anh dựa vào đâu mà hành hạ tôi?”
“Đơn giản lắm…Tại em là vợ tôi.”_
Tần Thiên Lăng hét vào mặt Lãng Minh
“Anh dựa vào đâu?”
“Tôi ghét phải giải thích. Đi theo tôi.”
Tần Thiên Lăng bất chấp kéo tay anh vợ ngốc nghếch của mình, kéo theo cả giá truyền nước biển. Hai người đến một căn phòng ở cuối dãy hành lang. Hắn ta gấp rút mở cái ổ khoá dính đầy bụi.
“Vào trong rồi nhìn cho kĩ.”
Lãng Minh bước vào, y bị bụi ở nơi đây mà làm cho ho khan.
“Vào đây làm gì?”_Lãng Minh vừa nói vừa xem xung quanh
Mọi đồ đạc ở đây đều đã từng là đồ dùng của Lãng Minh. Hơn thế nữa, bộ ảnh cưới của Tần Thiên Lăng và y của được treo ở đó.
“Đây…Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta.”
Lãng Minh cầm lấy mà không tin vào mắt mình.
“Tôi không tin anh. Anh là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp mà, mấy thứ này bịa ra đâu có khó.”
Tần Thiên Lăng bị Lãng Minh làm cho ức chế mà không làm được gì y.
“Thôi bỏ đi…Cho em ăn uống rồi tính tiếp.”
Tần Thiên Lăng nói là làm, ngạo mạn bế Lãng Minh xuống phòng ăn.
“Không ăn được cái gì thì cũng phải ăn cháo.”
“Tôi không hứng ăn uống ở đây.”
“Lại lên mặt, em muốn cái gì? Cứ nói.”
“Thả tôi ra.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Hỏi mãi. Em là vợ tôi, đương nhiên em phải sống ở đây.”
Lãng Minh làm vẻ mặt tức tối.
“Tôi muốn hỏi.”
“Ăn xong mới được hỏi.”
“Tôi đã nói không có hứng ăn.”
“Cãi lắm. Vậy thì không được hỏi.”
“Được tôi ăn.”
“Ai không biết, chắc họ tưởng em rất khoẻ. Miệng cãi luyên thuyên.”
Lãng Minh vội vàng quá mà, cháo chưa thổi đã đưa thẳng vào miệng.
“Nóng…”
“Đưa đây.”
“Không cần.”
Lãng Minh ngồi ăn cháo, Tần Thiên Lăng không thiết động vào, mặc kệ y luôn.
“Ngoan…”_Tần Thiên Lăng đắc chí khiêu khích
“Vào thẳng vấn đề. Có phải tôi đã từng sinh con cho anh không?”
Tần Thiên Lăng giật mình, nhướng mày.
“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Tôi hỏi anh trước, anh phải trả lời tôi trước.”
“Ừa…thì đúng là vậy.”
“Vị Bác sĩ lúc nãy nói tôi sinh lần thứ hai?”
“Được lắm. Em tin lời của người ngoài hơn tôi.”
“Vậy con tôi đâu?”
“Không chịu làm vợ tôi. Bây giờ đòi con, em có thấy quá đáng không?”
“Tôi không đùa anh.”_Lãng Minh nghiêm mặt
“Vẫn là tôi nên nhường em.”
Tần Thiên Lăng lấy điện thoại cho Tần Thiên Phong.
“Này, gọi người đưa A Bối đến chỗ của tôi.”
“Vâng, anh trai.”
Tần Thiên Lăng quay sang thì Lãng Minh đã ngẩn ngơ. Hiện thực tàn khốc cứ vồ lấy Lãng Minh. Từ chuyện nam nhân có thể có thai, đến chuyện y là vợ của tên cầm thú bắt nhốt y, rồi đến y đã có con với hắn nữa cơ.
Không thể nào Lãng Minh chấp nhận được tất cả những chuyện hoang đường này trong một thời gian ngắn.
Y ngồi thẫn thờ, cố gắng vắt hết những gì, những kí ức còn sót lại, cũng không tài nào nhớ lại được những chuyện đã xảy ra. Lãng Minh đang trong một vòng xoáy nhiễu loạn kí ức.
Tần Thiên Lăng bỗng nhiên lay người Lãng Minh.
“Em không sao phải không?”
Đột ngột, Lãng Minh bạo dạn lấy tay kèo cằm Tần Thiên Lăng, mút lấy môi hắn. Y không có dấu hiệu muốn nhả môi hắn ta ra, y còn hấp tấp đưa lưỡi vào lượn xung quanh lưỡi Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng không kiềm lòng, đặt y lên đùi của mình, tay nhẹ nhàng đỡ sau gáy của y. Hắn ta hào phóng để Lãng Minh mút mát lấy môi hắn. Cả hai bị cuộn sâu vào vòng ham muốn.