Tần Thiên Lăng nhanh chóng đưa tay vào trong áo của Lãng Minh thì bị y chặn lại.
“Bao nhiêu đây đủ rồi?”
“Em đùa tôi à?”_Tần Thiên Lăng siết người Lãng Minh
“A…đau.”_Tần Thiên Lăng lỡ chạm mạnh vào vết thương của Lãng Minh
“Tôi xin lỗi.”
Trong vòng tay của Tần Thiên Lăng, mắt Lãng Minh nhìn xuống sàn.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra, tôi có cảm giác gì với anh không?”
“Vậy em có cảm giác không?”_Tần Thiên Lăng nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi
“Tôi có…”
Tần Thiên Lăng cười suиɠ sướиɠ.
“Tôi không biết lúc trước tôi với anh đã từng sống như thế nào. Nếu anh chịu hứa với tôi, tôi sẽ chấp nhận sống với anh.”
“Nói đi, điều kiện của em là gì?”
“Thứ nhất, anh không được chạm vào thân thể tôi nếu tôi chưa cho phép.”
“Điều này thì…tôi sẽ cố gắng thực hiện. Còn nữa không?”
“Tôi muốn tự do như trước đây.”
“Không được. Nếu như thế, em lại chạy mất.”
“Vậy anh có thể cử người của anh đi theo tôi. Tôi ở nhà hoài cũng thấy chán.”
Chính vì cái chữ “nhà” mà Tần Thiên Lăng mê muội đồng ý.
“Em ấy vẫn dễ dãi như lúc trước. Khía cạnh này thì mình thích thật.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
“Này…buông tôi ra được chưa?”
“Okay.”_Tần Thiên Lăng đưa hai tay lên làm dáng vẻ đầu hàng
“Đừng có làm trò nữa.”
Tần Thiên Lăng cười nhẹ.
“Chúng ta ra đón A Bối.”
Tần Thiên Lăng không nắm cổ tay Lãng Minh nữa mà trực tiếp đan tay vào nhau.
Dáng vẻ đáng yêu do cái chân có phần ngắn ngủn, đôi mắt tròn xoe, đôi gò má phúng phính được bố Lăng bế xuống xe.
“Để xem nào…A Bối béo lên sao?”
“Haha…chỗ chú Thiên Phong…ăn tốt.”
Tần Thiên Lăng đặt A Bối xuống, hướng mắt nhìn Lãng Minh làm A Bối nhìn theo.
Do là trẻ con, nên ngoại hình Lãng Minh có phần làm A Bối sợ hãi. Thằng bé bước lùi ra phía sau, rồi chạy xuống bám lấy chân bố Lăng.
“Đáng…sợ.”_A Bối rụt rè đòi bế
Tần Thiên Lăng đành chiều thằng bé.
“Con thử nhìn xem là ai kia kìa?”
A Bối ép bản thân nhìn về phía trước. Thằng bé bỗng chốc cảm giác sự quen thuộc, vùng vẫy đòi bố Lăng tiền về phía trước.
Trong lúc đó, Lãng Minh vẫn đứng chôn chân xuống đất. Y tự dưng cảm nhận được tình cảm đặc biệt nào đó từ thằng bé. Y ngước mặt lên thì A Bối cùng Tần Thiên Lăng đã đứng ngay trước mặt.
Thằng bé A Bối không còn chút sợ hãi nữa, mà sinh ra cảm giác tò mò, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Lãng Minh.
“Baba…có phải không?”_A Bối khóc nấc lên, nhào vào vòng tay Lãng Minh
Lãng Minh cũng bất giác đón lấy A Bối, ôm vào lòng. Thật sự, y cũng không hiểu rõ tình cảnh lúc này lắm, chỉ muốn dịu dàng dỗ dành A Bối.
“A Bối của chúng ta đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa…”_A Bối mặt toàn nước mắt nhìn Lãng Minh
“Được rồi…lên phòng thay đồ trước cái đã.”
Lãng Minh bế A Bối vào trong, Tần Thiên Lăng thì lẽo đẽo theo sau.
Lãng Minh vừa đặt A Bối xuống thì y cảm thấy choáng váng, ngã ào ra nền đất.
“A Bối…con kêu dì Vương gọi bác sĩ giúp bố.”
Tần Thiên Lăng nhanh nhẹn bế Lãng Minh vào phòng. May mắn, một người trong đội ngũ bác sĩ đã từng khám cho Lãng Minh đang ở gần đó, nên kịp thời đến.
“Ngài Tần…làm ơn tránh ra một chút.”
Đầu tiên, vị bác sĩ đó đo nhiệt độ cơ thể.
“Sốt nhẹ rồi…Hạ đường huyết…Cả nghén đầu thai kì.”_Vị bác sĩ đó giật cả mình
“Sao rồi? Làm cái gì mà chậm chạp thế hả?”_Tần Thiên Lăng sốt ruột
“Ờ…cậu Lãng đây, chỉ có những triệu chứng thường gặp khi mang thai. Cứ làm theo đơn thuốc cũ thì sẽ khỏi. Hôm nay, cậu ấy chưa dùng thuốc.”
“À thì ra là vậy.”
“Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép.”
Tần Thiên Lăng vẫy tay. Hắn vừa ngồi xuống giường thì Lãng Minh đã tỉnh dậy.
“Em ở nhà làm gì?”
Lãng Minh vừa tỉnh dậy đã bị Tần Thiên Lăng tra hỏi.
“Anh muốn tôi trả lời thế nào?”
“Hôm nay, em chưa dùng thuốc.”
“À…thì tôi quên.”
“Em đang mang thai con của tôi. Có trách nhiệm vào.”
Tần Thiên Lăng rót cốc nước, lấy từng viên thuốc đưa cho Lãng Minh.
“Em thích ngất xủi nhỉ? Suốt ngày cứ thích ngã ra sàn.”
“Anh ngừng trách móc tôi đi.”
Lãng Minh nằm xuống, đắp chăn trùm kín người.
“Sao em lại dễ giận dỗi thế?”
“Ra ngoài. Không muốn nghe giọng của anh.”
“Ờ.”
Tần Thiên Lăng cứ thế đi thẳng ra ngoài, còn không thèm đóng cửa lại.
“Xừ…chọc tức tôi xong rồi bỏ đi.”
Không lâu sau, Tần Thiên Lăng quay lại với trợ thủ đắc lực, A Bối.
“Baba…”
Lãng Minh xoay người lại.
“A Bối đến đây làm gì vậy?”
“Ngủ chung~~~”
“Được thôi.”
Tần Thiên Lăng chộp lấy cơ hội, từ phía sau cánh cửa bước vào.
“Cả tôi nữa.”
Lãng Minh nhíu mày.
“Ý của A Bối là cả ba chúng ta đúng không?”_Tần Thiên Lăng cố ý nhắc nhẹ A Bối
Lãng Minh nhìn qua A Bối.
“Thôi được rồi, tôi không chấp hai bố con nhà các người.”_Lãng Minh bĩu môi
Tần Thiên Lăng khoái chí cười.
“A Bối, con đến đây…”_Lãng Minh vẫy tay
A Bối ngoan ngoãn trèo lên giường, nhào vào vòng tay Lãng Minh.
“Khoan đã…”_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng định ngồi xuống giường thì bị khựng lại.
“A Bối, con đánh răng chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con muốn ngủ bây giờ, thật sao? Mới có h tối thôi?”
“h là…A Bối đi ngủ rồi.”
“À vậy à.”
Lúc này thì, Tần Thiên Lăng mới yên tâm, lặng lẽ nằm xuống giường. Chỉ muốn nằm xuống giường mà cũng hao tâm tổn sức.
“Đắp chăn không?”_Lãng Minh
“Cảm ơn em.”
Tần Thiên Lăng lấy cớ nằm sát lại. A Bối nằm giữa hai ông bố này có phần hơi ngột ngạt.
“Bố Lăng, tránh ra…”
“Này…anh nhích ra một tí. A Bối khó chịu kìa.”
“Ừa, tôi biết rồi.”
Tần Thiên Lăng khổ tâm, tự mình nhích ra xa hai bố con đó.