Trước khi đi, y quá vội vã nên quên nghĩ đến việc đổi mật khẩu cửa, nên hậu quả Tần Thiên Lăng có thể tuỳ tiện ra vào.
“Tôi hỏi, em vừa đi đâu về?”
Lãng Minh giữ im lặng, hai tay đang cầm đơn kiện Mễ Thị và Tần Thị, đành giấu sau lưng.
“Tôi mệt rồi. Muốn nghỉ ngơi.”
“Cư xử không tốt thì đừng mong tôi đối xử tốt với em.”
Lãng Minh vừa bị đe doạ, nhịp tim đã tăng lên nhanh chóng.
“Anh đến đây làm gì?”
“Vì cái tệp giấy này.”_Tần Thiên đứng dậy, tiến gần lại Lãng Minh
“Anh đã xem chưa?”
“Xem rồi. Nhưng mà…tại sao bảo bối nhỏ của anh có những thứ này?”_
Tần Thiên Lăng cắn nhẹ vào tai Lãng Minh
“Tôi…do…”_Lãng Minh ngập ngừng mãi chẳng nói được
Tần Thiên Lăng cúi người, kéo cằm mút lấy môi Lãng Minh một cách ngọt ngào.
“Em vẫn còn bận tâm tới tôi.”_Tần Thiên Lăng mỉm cười nhìn Lãng Minh
Trông Tần Thiên Lăng rất dịu dàng nhưng trong tâm trí Lãng Minh, những ký ức ghê rợn kia vẫn luôn còn ở đó, y bối rối cực độ.
Nhưng rồi không gian xung quanh trở nên mờ ảo, chân y vô lực, bất giác ngã vào người Tần Thiên Lăng.
“Trả thù được em rồi. Ai bảo lúc trước, em đánh tôi đến ngất.”
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh lên, bỏ vào trong xe. Nhưng rất may, Tần Thiên Lăng lại vô ý, không thấy tệp hồ sơ. Do là Lãng Minh cố tình ném ở trước cửa, khi bị Tần Thiên Lăng bế đi.
Tần Thiên Lăng nhốt Lãng Minh vào một tầng hầm tối tăm. Căn hầm này chỉ mới xây dựng gần đây, phục vụ nhu cầu giam giữ Lãng Minh của Tần Thiên Lăng. Căn hầm chỉ có vài món đồ dùng cần thiết nhất, có vẻ Tần Thiên Lăng rất thích đày đoạ Lãng Minh.
Lãng Minh tỉnh dậy trong một căn hầm tối tăm, chỉ một ánh đèn vàng le lói ở bên ngoài, lọt qua khe cửa thì chỉ còn là một khe sáng. Y ngồi dậy, tìm một ly nước nhưng lần này không phải còng tay mà y bị xích cổ.
Lãng Minh bất lực khóc thét, nhưng lần này, ít nhất, y vẫn đang mặc quần áo.
“Nếu ở đây thì hỏng chuyện…”_Lãng Minh bình tĩnh, nói với chính bản thân
Lãng Minh liều mạng định kéo đứt dây xích sắt trên cổ. Y không biết lượng sức bản thân, còng sắt miết vào cổ y đau đến thấu xương. Y kiệt sức, ngất ra.
Lãng Minh mê man nhưng vẫn có thể cảm nhận bên dưới của anh đang bị xâm hại cực độ.
“Dừng lại đi mà…tôi đau quá…Tha cho tôi…Là lỗi của tôi…tôi xin nhận lỗi mà.”_Lãng Minh khóc lóc van xin
“Vậy em phải nhận lấy sự trừng phạt này.”
Lãng Minh uất ức vô cùng. Y đã làm gì sai chứ? Người đàn ông kia không yêu y nữa hay sao? Sao phải gây ra đau đớn lên người y?
Người Lãng Minh rã rời, ngủ thiếp đi. Khi Lãng Minh tỉnh dậy, y nằm hoàn toàn trong lồng ngực Tần Thiên Lăng. Lãng Minh định xoay người, nhưng bên dưới đau điếng.
“A…”
“Cảm thấy thế nào?”_Tần Thiên Lăng siết chặt Lãng Minh
Tần Thiên Lăng chỉ nhận được sự một im lặng. Hắn bực tức kéo mặt Lãng Minh bóp lấy. Không gian xung quanh tối lắm, Lãng Minh chỉ cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn. Chính vì thế, y sợ hãi, run bần bật, liền bật chế độ van xin.
“Tôi xin anh tha cho tôi…Cơ thể tôi không chịu được nữa…”_Lãng Minh nói mà môi anh vẫn bị Tần Thiên Lăng mút lấy
“Phiền phức…Mất hứng.”
Tần Thiên Lăng mạnh tay hất Lãng Minh ra.
“Anh định…rời khỏi đây sao?”_Lãng Minh hoảng loạn nắm lấy cổ tay Tần Thiên Lăng
“Sao nào? Em sợ sao?”_Giọng điệu ranh mãnh
Lãng Minh cần ngăn Tần Thiên Lăng đến cuối ký kết kia, y đành hạ thấp bản thân.
“Đúng…tôi sợ.”_Lãng Minh cố nhẹ giọng
Từ đâu, một bàn tay tát mạnh vào mặt y, làm y choáng voáng, cảm nhận mùi vị của địa ngục.
“Đây không phải là câu trả lời đúng.”
_Tần Thiên Lăng phủi tay
Tần Thiên Lăng phát ra một điệu cười man rợ. Phải chẳng đoạn tình yêu này của Tần Thiên Lăng và Lãng Minh rơi vào ngõ cụt rồi sao? Hay là do mùi vị của tình yêu trước đây quá nhạt nhẽo nên Tần Thiên Lăng muốn hâm nóng nó lên? Nhưng thật tiếc là, hắn lại dùng bản tính quái dị, hung tàn để thoả mãn hắn. Trong khi đó, Lãng Minh phải chịu bao nhiêu uất ức về thân xác và còn làm cho sứt mẻ trái tim chân thành dành cho hắn.
Đến lúc này, Lãng Minh suy nghĩ kĩ rồi. Tại sao y phải hy sinh vì người đàn ông chỉ biết đánh đập y? Y tự hứa với lòng mình, chỉ cần ngăn hắn không kí với hợp đồng hợp tác với Mễ Thị, y sẽ cùng A Bối bỏ đi một nơi thật xa. Điều đó coi như một ân xá cuối cùng y muốn dành cho hắn, không chấp nhất với hắn, vì còn coi hắn là bố của A Bối.
“Anh hơi quá tay nhỉ, bảo bối.”_Tần Thiên Lăng bóp chặt lấy hằm dưới của Lãng Minh
Lãng Minh cắn răng chịu đựng trong nước mắt. Y chính thức sợ sệt người đàn ông kia-người mà y đã từng yêu say đắm
“Anh đánh em có đau không?”
Lãng Minh sợ hãi đến nỗi không dám trả lời vì y biết, y có làm thế nào thì hắn cũng tìm cách đánh y.
“Có lẽ em không muốn ở đây? Anh đưa em ra ngoài nhé.”_Tần Thiên Lăng