Trong lòng Lãng Minh chợt loé lên một hy vọng, Tần Thiên Lăng sẽ đối xử tốt với y, nhận lỗi để y tha thứ. Nhưng đó chỉ là một mơ tưởng viễn vông, mãi mãi không thể biến thành sự thật.
Tần Thiên Lăng nắm lấy phần tóc sau gáy Lãng Minh.
“Em tưởng tôi sẽ đưa em ra ngoài sao? Mơ đi, cún con à.”
“Đau quá…Thả tay ra.”_Lãng Minh van xin
“Hừm…Nói cho tôi biết, tại sao em đến chỗ của tên họ Mễ kia làm việc?”_Giọng Tần Thiên Lăng khàn khàn, lộ rõ vẻ tức giận
Bây giờ, tóc Lãng Minh vẫn đang bị nắm lấy, từng cơn đau thẩm thấu vào bên trong tâm hồn của y, y chết lặng.
“Hả? Nói xem nào.”_Tay Tần Thiên Lăng kéo mạnh hơn
“Tôi…muốn thoát khỏi anh.”
Vì những cơn đau tràn vào trong tâm trí của y nên đã cho y một dũng khí, một dũng khí để hận người đàn ông này, một dũng khí để xé nát cái thứ tình yêu mà y đã dành cho hắn, và một dũng khí để đối đầu với hắn.
“Em nói cái gì?”_Tần Thiên Lăng tức giận đến nóng ran cả người
Vỗn dĩ, hắn thành thật muốn nhận một câu trả lời không liên quan đến hắn, nay y muốn rời khỏi hắn thì không thể khoan nhượng. Chỉ có cách, Lãng Minh chết đi, y mới thoát khỏi con quỷ đội lớp người này.
“Anh mau gϊếŧ tôi đi…Để tôi có thể chết đi…Này đánh tôi mạnh vào…để tôi thoát khỏi anh.”_Nơi đáy mắt hiện lên một sự bất lực
“Là em thử thách tôi.”
Tần Thiên Lăng nóng vội lấy từ trong túi quần chiếc chìa khoá, tháo xích cổ cho Lãng Minh. Hắn điên rồ bóp chặt lấy chỗ Lãng Minh, dùng hết sức của hắn để gϊếŧ người hắn yêu.
Lãng Minh bắt đầu cảm thấy nghẹt thở nhưng vẫn chẳng có tí chống cự nào, cứ phó mặc hắn. Gân tay Tần Thiên Lăng nổi lên thì cũng cho thấy hắn bóp cổ y mạnh đến mức nào.
Lãng Minh rơi vào trạng thái vô định,
y có thể tự cảm nhận được, giờ khắc y lên thiên đường sắp đến gần rồi. Y thủng thẳng khép chặt mi mắt lại.
Tần Thiên Lăng rời khỏi căn hầm, thay y phục, đưa A Bối đi học.
“Chiều nay…đến thăm baba đi bố Lăng.”_A Bối hào hứng nói
Trái ngược với A Bối, Tần Thiên Lăng chau mày lại, ánh mắt khó chịu đến cực độ.
“Ngồi cho ngay ngắn. Thắt dây an toàn vào.”
Tần Thiên Lăng đưa A Bối đến trường thì đến công ty. Hắn đem một vẻ mặt lạnh tanh cùng với dáng vẻ đáng sợ đến đơ người. Đặng Tiêu Tư đáng thương bị hắn gọi vào văn phòng.
“Có chuyện gì vậy, Boss?”
“Chiều nay, có rất nhiều nhân vật lớn. Cậu chuẩn bị cho kỹ càng.”_Tần Thiên Lăng nói nhưng tay vẫn liên tục đánh máy
“Vâng…Tôi rời khỏi…”
“Khoan…Xin cho Lãng Minh nghỉ phép ở Mễ Thị.”
“Vâng…”_Đặng Tiêu Tư chuồn ra như một cơn gió
“Giật cả mình. Cứ tưởng bị phát hiện gì rồi?”_Đặng Tiêu Tư
Ở căn hộ Lãng Minh mới thuê, luật sự Hàn, ông ấy đến tìm Lãng Minh. Ông ta phát hiện được tệp giấy nằm cạnh bên cánh cửa, với việc ông nhấn chuông cách mấy thì cũng không có ai mở cửa, ông đã lờ mờ nhận ra điều bất trắc.
“Không có cậu ấy ở đây, mình hoàn thành giúp cậu ấy trước khi quá trễ.”
Luật sư Hàn nhặt lấy tệp giấy, ông ta dành cả buổi sáng để hoàn thành xong các thủ tục, đến bây giờ, ông đã hoàn thàng nhiệm vụ. Chỉ có điều, về phần Tần Thiên Lăng có nhận án tù năm không thì chỉ có trời mới biết.
Phía Tần Thị chuẩn bị kỹ càng về phần trình bày dự án. Mọi việc chuẩn bị đâu vào đó, Tần Thiên Lăng thay y phục, cùng với một đôi ngũ nhân viên hùng hậu đi đến một phòng hội thảo có sức chứa tầm một trăm người.
Mễ Thị phụ tránh set up phòng hội thảo, mời các nhà báo đến dự. Dự án lần này có thể nói là chấn động cả nước, phá vỡ kỉ lục số tiền cần góp vốn với tỷ đô la.
Đội ngũ nhân viên Tần Thị trình bày xong dự án. Đúng h chiều, Mễ Khắc Hoàng và Tần Thiên Lăng phải làm một việc quan trọng nhất buổi hôm nay, kí vào bản hợp đồng. Họ sẽ đứng ra, chịu trách nhiệm về pháp lý đối với dự án này.
“Hợp tác vui vẻ.”
Mễ Khắc Hoàng bắt tay Tần Thiên Lăng cùng với nụ cười đầy ẩn ý. Tần Thiên Lăng thấy vậy liền đáp trả.
“Đặng Tiêu Tư, tôi tặng cậu ta cho cậu, làm quà hợp tác.”
Mễ Khắc Hoàng giật thót, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Được thôi, vậy cảm ơn Boss Tần nhiều. Tôi rất thích cậu ấy.”
Mễ Khắc Hoàng và Tần Thiên Lăng ngồi xuống bàn, đặt bút kí tên. Căn phòng hội thảo vỗ tay chúc mừng nhưng họ đâu biết chuyện gì sắp xảy ra. Khi giới phóng viên vừa mới chụp một bức ảnh. Từ đâu, các nhân viên cảnh sát lũ lượt tràn vào phòng.
Không khí phòng trở nên hỗn loạn, nháo nhào cả lên. Cả Tần Thiên Lăng và Mễ Khắc Hoàng đều cứng đơ hết người.
“Chúng tôi đến thi hành nhiệm vụ. Bất cứ ai cản trở hoặc chống lại sẽ bị quy vào tội cản trở thi hành công vụ.”_Vị cảnh sát trưởng
“Mấy người đến đây làm gì hả?”_Mễ Khắc Hoàng không thể giữ bình tĩnh mà hét toáng lên
“Có người kiện chủ tịch công ty Mễ Thị và Tần Thị hợp tác với nhau, huy động góp vốn bất hợp pháp. Tạm thời hai vị sẽ bị bắt giữ.”
Nghe thấy lời của vị cảnh sát trưởng, các cảnh sát khác liền bắt giữ lấy Mễ Khắc Hoàng và Tần Thiên Lăng.
“Là ai đã kiện chúng tôi.”_Tần Thiên Lăng gằng giọng
“Là người tên là…”
Cảnh sát trưởng chưa nói hết câu thì một người mở cửa bước vào phòng.
“Là tôi.”