“Là tôi.”
Dáng người mảnh khảnh thu hút mọi sự chú ý trong phòng. Tần Thiên Lăng tối sầm mặt chết lặng.
“Bằng cách nào để em ấy có thể xuất hiện ở đây?”_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Trước đó, cách đây vài tiếng, Lãng Minh thức dậy, y ngạc nhiên cực độ khi y nằm trên chiếc giường của phòng ngủ của hắn, chứ không phải là căn hầm tối tăm. Hơn thế, xung quanh y chẳng có bất kì xiềng xích hay còng sắt nào, y cứ ngỡ bản thân y đang mơ vậy.
Trên cổ Lãng Minh vẫn còn ở đó, rõ ràng những dấu tay của Tần Thiên Lăng, bằng chứng cho những đau đớn Lãng Minh phải chịu.
“Tại sao vẫn còn sống chứ?”_Lãng Minh thầm trách
Trong cơn thịnh nộ, Tần Thiên Lăng vẫn giữ được lý trí, vẫn biết đau lòng khi thấy Lãng Minh bóp cổ đến ngạt. Tâm tình bình ổn, hắn gọi bác sĩ đến khám cho Lãng Minh, chỉ là y hôn mê nên không biết gì.
Lãng Minh xuống nhà thì quản gia lập tức hỏi han.
“Cậu Lãng có đói không? Để tôi hâm nóng thức ăn cho cậu.”
“Không cần đâu…”
Lãng Minh nhìn thấy đồng hồ điểm h chiều, vội vã gọi cho luật sư Hàn. Mọi chuyện thông qua một cuộc điện thoại mà trao đổi, chỉ còn lại một vấn đề. Trước cửa nhà, hàng rào “thép” luôn thường trực, đám người
đó đi qua đi lại, dáng vẻ đáng sợ khiến người khác không dám động vào.
Lãng Minh chỉ còn cách nhờ cậy người làm trong nhà cải trang thành y, đánh lạc hướng bọn chúng. Ở đường lớn, luật sư Hàn đã đợi sẵn ở đó từ lâu.
Mọi chuyện cứ diễn ra vừa vặn như vậy, Lãng Minh cùng luật sự Hàn có mặt đúng lúc tại phòng hội thảo.
Trở lại tình huống lúc nãy, Lãng Minh tiến lại gần Tần Thiên Lăng. Y chăm chú, ánh mắt y đá xoáy sâu vào đáy mắt Tần Thiên Lăng.
“Thấy thế nào? Cảm giác bị chơi đểu như thế nào?”_Lãng Minh khiêu khích, rải những lời cay độc đó vào tai Tần Thiên Lăng
“Tôi không sao…Cơ thể của em vẫn chưa khoẻ hẳn, mau về nhà nghỉ ngơi.”
Lãng Minh không thể dự đoán được tình huống lúc này, hắn bỗng dưng dịu dàng đến khó chịu. Tâm can người đàn ông này y chẳng thể nắm bắt được nữa.
“Tự lo bản thân anh đi.”_Lãng Minh lạnh lùng
Lãng Minh thờ ơ nhìn Tần Thiên Lăng bị đám cảnh sát lôi đi. Đến lúc này, Tần Thị và Mễ Thị đã bị lục tung cả lên, tất cả các hồ sơ, dự án, và tất tần tật những thứ khác đều bị đem đi để điều tra.
Lãng Minh thẫn thờ bước khỏi phòng hội thảo. Y đã được tự do nhưng y lại thấy tâm trạng có chút khó tả. Y dành chút thời gian đi dạo quanh khu phố.
Đã h chiều, gió thổi cực kì dịu nhẹ, ánh nắng đã bớt gắt gao đi. Thế nên, khung cảnh quanh đó đột ngột trầm lặng đi. Không biết khung cảnh có cảm giác u sầu đấy của y không? Hay là do tâm trạng của con người y ảnh hưởng đến khung cảnh, sầu buồn, ảo não đều có đủ.
Tài sản của Tần Thiên Lăng theo luật sẽ bị niêm phong nên Lãng Minh phải nhanh chóng trở lại để lấy đồ dùng của A Bối. Chuyện đến nước này, quyền nuôi A Bối chắc chắn thuộc về Lãng Minh.
Thu dọn đồ đạc về đến căn hộ thì đến giờ đón A Bối. Tạm thời, về vấn đề tài sản của Tần Thiên Lăng vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, nhưng nửa phần tài sản, Lãng Minh nắm chắc, theo luật thì là vậy.
Tuy nhiên, Lãng Minh vẫn muốn tiết kiệm một chút bắt xe buýt đến trường A Bối, lúc về thì bắt taxi cho A Bối ngồi thoải mái.
Lãng Minh cho A Bối tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái rồi cho thằng bé dùng bữa. Phần y, y đi sắp xếp đồ đạc của A Bối vào ngăn tủ còn trống, thu dọn xong thì A Bối đã cười tươi đứng trước mặt y.
“A Bối đã ăn xong rồi…”
“Ngoan…đợi baba một tí.”_Lãng Minh
Lãng Minh chui vào phòng tắm, cả ngày lăn lộn, y thư giãn một chút. Hoà mình vào dòng mát lạnh, thân thể có chút đau buốt, bất giác gợi nhớ đến khuôn mặt của Tần Thiên Lăng. Y tự cười mỉm mai bản thân y.
“Người ta đã làm mày thành như thế này rồi, còn lưu luyến làm gì chứ?”_
Nét mặt cười khổ đến đáng thương
A Bối ở bên ngoài đang vui vẻ chơi với chiếc xe hơi con con, thấy Lãng Minh bước ra.
“Hôm nay, con ở đây hả baba?”
“Ừm…tối nay, con ngủ ở đây.”_Lãng Minh đang dùng khăn tắm lau tóc
“Vậy bố Lăng đâu?”_Ánh mắt ngây ngô hỏi
“Bố Lăng phải đến một nơi rất xa, không thể quay trở lại.”_Giọng Lãng Minh êm êm
Nói một cách đúng hơn là Lãng Minh muốn giấu A Bối chuyện về Tần Thiên Lăng. Thằng bé còn rất nhỏ, sẽ không hiểu được chuyện này. Vả lại, Tần Thiên Lăng còn nhận án tù năm, A Bối sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này, tâm lí thằng bé cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều nếu như nghe được tin này.
“Vậy con không thể gặp được bố Lăng nữa sao?”
“Có lẽ là vậy rồi.”
A Bối bỗng dưng khóc toáng lên, làm mắt y cũng ứa lệ. Y cảm thấy tình cảnh thật giống trong mấy bộ phim, tình yêu tan vỡ, hạnh phúc gia đình cũng tan tành theo mấy khói.