Chương
“Hừ, tên Tần Khải khốn kiếp, dám chống lại tao, hôm nay ông đây phải cho mày thấy sống không được mà chết cũng không xong”.
Uông Hộ Ngưng nghiến răng nghiến lợi, cười mỉa như thể đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tần Khải.
Anh ta muốn chặt cánh tay Tần Khải, bắt anh quỳ xuống trước mặt mình cầu xin, muốn chơi người phụ nữ đê tiện Chu Tư Tư đó trước mặt Tần Khải.
Chu Tư Tư, đây là do cô tự tìm lấy, có muốn trách cũng đừng trách tôi!
Phụt…
Thế nhưng Tôn Tấn Khôn đang uống rượu vừa nghe đến hai chữ Tần Khải đã phun hết rượu trong miệng ra đầy mặt Uông Hộ Ngưng.
“Tần… Tần Khải, Tần Khải nào?”
Tôn Tấn Khôn đứng thẳng người dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, trợn to mắt.
Lòng không khỏi đánh trống, lẽ nào lại trùng hợp thế sao?
Bây giờ anh ta chỉ mong Tần Khải mà tên ngốc Uông Hộ Ngưng này chọc phải không phải là Tần Khải mà anh ta nghĩ.
“Anh Tôn, anh đây là…”. Gương mặt bị rượu bắn lên, Uông Hộ Ngưng lập tức ngây người.
Chẳng phải cũng chỉ là một kẻ quê mùa sao? Có cần phải phản ứng mạnh vậy không?
Nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị âm thanh lạnh nhạt cắt ngang.
“Ồ, tôi nói Anh Tôn nào mà quen tai đến vậy, ra là tên nhóc này đây à. Chậc chậc… Sống cũng không tệ nhỉ, chẳng trách có thể bỏ tiền thuê người đến chỗ tôi gây rối”.
Tôn Tấn Khôn vẫn đang cầu nguyện, nhất định đừng để anh ta đụng vào Tang Môn Tinh đáng chết kia.
Nhưng đáng tiếc, giống như dạo này làm chuyện thất đức quá nhiều nên ngay cả Bồ Tát cũng không phù hộ cho anh ta.
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị người ta đá một cước.
Tôn Tấn Khôn vừa nghe thấy âm thanh, vẻ mặt đã thay đổi, lại nhìn sang Tần Khải đang khoanh tay đứng ngay cửa.
Anh ta giống như nhìn thấy kẻ ác, vẻ mặt trông rất khó coi.
Anh ta cũng chẳng phải sợ Tần Khải, mà chỉ là từ lần trước sau khi quay về từ bệnh viện, anh ta đã bị ông già nhà mình hung hăng mắng một trận.
Từ đó đã thể, nếu gặp phải Tần Khải thì phải đi vòng, tránh tức giận.
Nhưng cứ sợ thứ gì thì lại gặp thứ đó.
Vẻ mặt Tôn Tấn Khôn u ám, chỉ hận muốn tát hai cái vào miệng mình, không có chuyện gì cứ đồng ý bậy với người ta thì thôi đây, bây giờ thì hay rồi, còn thỉnh cả vị đại Phật – Tần Khải này đến rồi.
Không quan tâm đến vẻ mặt Tôn Tấn Khôn, Tần Khải cười như không cười đi vào phòng bao.
Tiện tay đóng cửa lại, nghênh ngang ngồi xuống sô pha đối diện Tôn Tấn Khôn.
Cũng không nói gì, thuận tay cầm lấy một nắm đậu phộng trên bàn trà, tự mình ngồi ăn.
Thấy Tần Khải nghênh ngang hống hách như vậy, Uông Hộ Ngưng vốn còn đang kinh sợ, giờ lại âm thầm cười gian.
Tuy anh ta không biết tại sao Tần Khải lại đến đây, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng nữa.
Dám ngông cuồng như vậy trước mặt Anh Tôn, cho dù là Thiên Vương lão tử thì cũng phải lột da, huống hồ là cái tên nhà quê Tần Khải này?