Chương
“Xấc xược, thằng khốn nạn, có biết đây là ai không? Tôn Tấn Khôn đường đường là thiếu gia nhà họ Tôn, mày giương oai như vậy cũng không nhìn xem đối tượng là ai sao?” Uông Hộ Ngưng nổi giận, tỏ vẻ trượng nghĩa mắng chửi.
Hiện tại, thậm chí anh ta còn mong sao Tần Khải ngông cuồng thêm.
Chỉ cần đắc tội với Tôn Tấn Khôn thì dù Tần Khải có ba đầu sáu tay, chắc chắn cũng chết chắc thôi.
“Anh đang nói anh ta sao?”, Tần Khải liếc nhìn Tôn Tấn Khôn, khẽ nhếch miệng cười châm chọc.
Còn về Tôn Tấn Khôn, lúc này sắc mặt anh ta càng thêm khó coi, chỉ hận bóp chết Uông Hộ Ngưng mà thôi.
Tên phế vật này, không thể nói ít đi hai câu sao.
Đáng tiếc, Uông Hộ Ngưng trong lòng tự cho là đúng, căn bản không chú ý đến vẻ khác thường của Tôn Tấn Khôn.
“Đương nhiên, chẳng lẽ đang khen mày sao? Đồ ngu, tao thấy mày căn bản chỉ là tên úng não”. Uông Hộ Ngưng cười khinh.
“Ồ, thì ra đúng thật là anh ta sao? Cậu em à, nào nào, hay là cậu làm theo lời anh ta nói, để đại ca là tôi đây xem thử đi?”, Tần Khải nhếch miệng cười, lộ cả răng, mỉm cười vô hại.
Gương mặt Tôn Tấn Khôn lúc đen lúc trắng.
Tại bệnh viện số một Trung Hải, vẫn là do Tần Khải ra tay, chữa khỏi cho bố anh ta.
Bây giờ ông ấy hễ gặp ai cũng cứ nói về thần y Tần, ấn tượng đối với Tần Khải cực kỳ tốt, thậm chí còn thân hơn cả con trai ruột như anh ta.
Lúc đầu anh ta và Tần Khải đánh cược, còn tự mình gọi Tần Khải một tiếng đại ca.
Vốn nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại Tần Khải, ai ngờ…
Đầu óc mê muội, Tôn Tấn Không nào biết phải mở lời ra sao?
Hiện tại nếu đắc tội với Tần Khải, vậy chẳng khác gì đắc tội với cha rồi.
Tần Khải bên này trước không nói đến, nhưng cha anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tên nghịch tử này.
“Mẹ nó, mày còn dám giả ngây giả dại? Anh Tôn là người mà mày có thể đắc tội được sao?”
Uông Hộ Ngưng vừa nghe lời này, lập tức nổi giận, trong lòng cười lạnh không thôi.
Tần Khải à Tần Khải, đây là do mày tự tìm đường chết, đừng trách tao.
“Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, hôm nay tôi sẽ thay Anh Tôn, dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày như anh một trận!” Uông Hộ Ngưng cầm chai rượu trên bàn, bộ dạng như muốn liều mạng với Tần Khải.
Cứ nghĩ có Tôn Tấn Khôn chống đỡ sau lưng, Uông Hộ Ngưng giống như một con chó dữ, chó cậy gần nhà, ngông cuồng “sủa” với Tần Khải.
“Anh nhầm rồi, phải sửa lại. Loại người như tôi, cho dù thấy quan tài cũng sẽ không đổ lệ, bởi vì tôi căn bản không cần quan tài”.
“Cho nên, tôi khuyên anh trước khi ra tay, tốt nhất phải hỏi chủ của anh trước, đừng làm một con chó không biết nghe lời”.
Ném một hạt đậu phộng lên, Tần Khải khẽ há miệng, không những ăn trúng mà còn chơi đùa, căn bản không quan tâm đến anh ta.
Uông Hộ Ngưng cầm chai rượu, tức giận muốn nổ cả phổi.