Chương
Mẹ kiếp!
Hắn ta thầm chửi thề một câu, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Dao Dao, nếu đã là khách quý thì chắc phải có lai lịch lắm đúng không? Anh kém hiểu biết nên em giới thiệu cho anh nhé, so ra thì tuổi tác của hai bên cũng xêm xêm nhau, có gì thì làm quen luôn”.
Ngô Quảng không phải tên ngốc, dẫu sao đây cũng là nhà họ Vương nên không thể động thủ được.
Vì thế, hắn ta sẽ thăm dò Tần Khải trước để ủ mưu.
“Ồ, anh hỏi đúng người rồi đấy”, Vương Dao mỉm cười để lộ cái răng nanh.
Cô ta rất mong được thấy Ngô Quảng và Tần Khải so găng.
Tần Khải ngồi cạnh đó nhếch mép cười.
Vương Dao còn non và xanh lắm.
Ngô Quảng không hỏi Vương Tuyết, mà lại chọn Vương Dao, đó là vì thấy Vương Dao dễ gợi chuyện.
Cô ngốc này bị người ta lợi dụng mà chẳng hay.
“Điểm xuất sắc nhất của thần y Tần đương nhiên là y thuật rồi, đương nhiên cái này em cũng nghe bà kể thôi, còn lợi hại ra sao thì em không rõ”.
“Anh rể, em nghe nói anh cũng giỏi lắm, hay anh thử tài hắn ta đi?”
Vừa nói, Vương Dao vừa nhìn Tần Khải bằng vẻ khích bác.
“Ra là lang băm, anh còn tưởng là có điểm nào hơn người. Ngưỡng cửa nhà mình ngày càng thấp nhỉ, sao ai cũng được bước qua thế”, Ngô Quảng vừa nghe xong thì lập tức lẩm bẩm.
Hắn ta cố ý nói sao cho mọi người đều nghe thấy.
Vì như thế thì Kỳ Mai Hoa cũng không thể trách hắn ta được.
Bây giờ, cả nhà họ Vương đều đứng về phía của hắn ta, Ngô Quảng càng không sợ gì hết.
Nhà ăn không quá to nên Tần Khải cũng nghe rõ lời nói của Ngô Quảng.
Kỳ Mai Hoa bắt đầu có vẻ khó xử.
Tần Khải là khách mà bà ấy mời đến, mà cũng là người mà bà ấy kết thân.
Ngô Quảng làm thế này đúng là quá đáng.
Nhưng Kỳ Mai Hoa lại không ngăn cản.
Tuy bà ấy có vai vế cao, nhưng cũng chỉ là dâu nhà họ Vương, địa vị vẫn sau chủ nhà.
Ngoài ra, bà ấy cũng muốn xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào khi bị người khác khiêu khích.
“Ngô Quảng, anh nói ít thôi được không? Chẳng dễ gì mọi người mới tập trung ăn một bữa cơm, anh không sợ làm bà mất vui à?”, đúng lúc này, Vương Tuyết đã bỏ đũa xuống rồi trách cứ.
Tần Khải thấy hơi ngạc nhiên khi Vương Tuyết đứng về phía mình.
Đương nhiên, cô ấy làm vậy không phải vì Tần Khải, mà là muốn giữ thể diện cho nhà họ Vương.
“Tuyết Nhi, anh chỉ buột miệng vậy thôi! Chúng ta mới là người một nhà, em nói thế có khác nào đứng về phía người ngoài đâu?”
Ngô Quảng nghiêng đầu nói, tuy giọng điệu có vẻ dịu dàng, nhưng câu nói của hắn ta đã đẩy Vương Tuyết vào thế bí.
Tần Khải thì chỉ mỉm cười quan sát.