Chương
Việc phụ nữ ghét nhất là người đàn ông bắt họ phải lựa chọn.
Rõ ràng Ngô Quảng đã phạm vào điều ngu xuẩn này.
Ngô Quảng vừa nói dứt câu thì đám con cháu nhà họ Vương đều nhìn về phía Vương Tuyết.
Cả đám xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối, đến Tần Khải cũng không nhìn nổi.
Khụ khụ…
Anh ho khan một tiếng rồi thờ ơ nói với Ngô Quảng: “Cô ấy chỉ nói vậy thôi, lẽ nào anh Ngô tưởng vợ sắp cưới của mình thích tôi à? Chết dở, lẽ nào?”
“Ha ha… nào, Tuyết Nhi, ăn nhiều chứ không nên nói nhiều, chuyện của đàn ông thì để bọn anh tự xử lý”.
Tần Khải vừa cười vừa nói vui vẻ, ngoài ra còn không quên gắp ít thức ăn vào bát cho Vương Tuyết.
“Ừm”, Vương Tuyết đáp lời rồi cúi đầu xuống.
Ngô Quảng vốn đã không ưa Tần Khải rồi, vậy mà giờ vợ sắp cưới của mình còn thân thiết với Tần Khải hơn với hắn ta.
Hắn ta lập tức bùng lửa giận rồi đập mạnh tay xuống bàn.
“Khốn kiếp! Anh tránh xa Tiểu Tuyết ra ngay cho tôi, bà nội đánh giá cao anh thì anh coi mình là thành viên của nhà này chắc? Anh chỉ là một tên quê mùa thôi, không phải cái thá gì đâu, đừng có không biết điều!”
“Tôi không cần anh lo, còn Tuyết Nhi tự nguyện ngồi cạnh tôi, đó là quyền tự do của cô ấy. Tôi tốt bụng nhắc anh một câu, đừng tưởng đính hôn rồi thì chắc chắn sẽ cưới được. Phụ nữ là để yêu thương, nhưng anh thì…”
Tần Khải thong thả buông đũa rồi mỉm cười.
Tần Khải đã mấy lần bỏ qua cho Ngô Quảng là vì nể mặt Kỳ Mai Hoa.
Nực cười là Ngô Quảng hỏi thăm qua loa về anh xong thì lại ngây thơ tưởng anh dễ bị bắt nạt.
“Anh… tôi làm gì cần anh dạy chắc? Anh tưởng mình là ai hả?”, Ngô Quảng tức điên người.
Tần Khải nghe xong thì xua tay: “Tôi chẳng là ai hết, nhưng tôi chỉ có lòng tốt khuyên anh vậy thôi, anh nghe hay không thì tuỳ”.
“Anh…”
“Đủ rồi! Ngô Quảng, cháu tôi chưa gả vào nhà cậu đâu, cậu định chọc cho tôi tức điên lên hả?”
Kỳ Mai Hoa đập tay xuống bàn rồi lạnh mặt mắng.
Chuyện của tụi nhỏ, bà ấy không tiện xen vào.
Nhưng tiếc là Ngô Quảng ghen quá mất khôn, quên mất phép lịch sự tối thiểu nên bà ấy buộc phải lên tiếng.
So với Ngô Quảng đang bừng lửa giận thì Tần Khải lại rất từ tốn, dù cũng đã bực nhưng ăn nói vẫn điềm đạm.
Kỳ Mai Hoa chợt nảy ra một ý định.
Bà ấy cảm thấy ngày trước mình phản đối hôn sự của Vương Tuyết với Ngô Quảng là đúng đắn.
Nhưng tiếc là…
“Hừ!”
Ngô Quảng hừ lạnh một tiếng, thấy Kỳ Mai Hoa đã nổi giận, hắn ta đành bấm bụng nhịn cơn tức.
“Bà ơi, bà đừng giận, cháu chỉ đùa thôi ạ, mình là người một nhà mà đúng không bà?”