*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Chí bị bịt miệng, trói gô lại ném bên chân Vân Khương Mịch.
Thấy nàng đến gần, cả người hẳn run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh ồ ồ không rõ, không biết là đang muốn nói gì.
Thế nhưng, có thể thấy được nỗi sợ hãi trong mắt gã.
“Vương Phi, tiếp theo..”.
Như Vân còn chưa nói hết đã thấy nàng khoát tay: “Ngươi lui ra đi, nơi này cứ giao cho ta”
“Thế nhưng, Vương Phi.”
Như Vân lo lắng Du Chí sẽ làm gì Vân Khương Mịch.
Vừa mở miệng, đã phải đối mặt với đôi mắt thanh tịnh của nàng: “Thế nào? Ngươi sợ ta không đối phó được với thứ rác rưởi này à?”
Thứ rác rưởi?
Thứ rác rưởi là gì?
Như Vân ngơ ngác.
Nhưng thấy thái độ kiên quyết của nàng, hắn ta cũng chỉ đành quay người đi ra.
Trong viện chỉ còn lại Vân Khương Mịch và Du Chí.
Nàng hăng hái ngồi xuống, nhìn thấy nét hoảng hốt trên mặt gã, đưa tay lấy xuống khối gỗ đen trên miệng gã
“Du Chí à Du Chí, có nhận ra ta không?”
Du Chí lắc đầu, biểu thị không biết.
“Không biết cũng không sao?
Vân Khương Mịch từ từ lấy thanh dao găm trong người ra.
Nàng rút dao ra khỏi vỏ, chậm rãi nhắm ngay yết hầu của Du Chí: “Bây giờ thế nào? Có nhận ra ta không?”
Du Chí run rẩy, khóc rống lên.
“Minh Vương Phi, tiểu nhận biết lỗi rồi, tiểu nhân biết lỗi rồi”
“Xem ra người vẫn nhận ra ta”
Vân Khương Mịch lúc này mới hài lòng gật đầu, kéo qua một cái ghế ngồi xuống trước mặt Du Chí, đạp chân lên ngực hắn
“Có một chuyện, bổn vương phi không rõ.
Lúc trước, là ta sai người tìm cách đe dọa Cửu Công Chúa”
Nói đến chuyện lúc trước, Vân Khương Mịch có chút nóng nảy.
Nguyên thân này thật đúng là ngu ngốc, bị Vân Ngọc Linh châm ngòi một chút, đã tin vào cái.
gọi là mưu kế hay, thế là đã hạ độc thủ với Mặc Lệ Nga.
Thế nhưng lúc ấy nàng ta cũng không phải muốn làm gì Mặc Lệ Nga thật, mà chỉ là muốn dọa Mặc Lệ Nga một chút.
Ai ngờ nàng ta tìm đến Du Chí, suýt chút nữa là đã thật sự làm Mặc Lệ Nga mất đi sự trong trång.
“Lúc ấy, bổn vương phi cho ngươi một số bạc lớn.
Không ngờ ngươi lại tìm đến những tên hồ bằng cẩu hữu kia, suýt chút nữa đã thật sự làm ô uế Cửu Công chúa”.
Nàng hơi nhún chân, xoay nghiền trên miệng Du Chí mấy vòng: “Nói! Là bị ai sai khiến?”
Du Chí bị đau, lập tức hét thảm thiết.
“Minh Vương Phi tha mạng! Lúc trước tiểu nhân ghi nhớ lời dạn của ngài, cũng không làm gì Cửu Công Chúa cả”
“Ngươi còn muốn giảo biện?”
Vân Khương Mịch tiếp tục dùng sức giẫm: “Nếu không phải Vương Gia đến kịp, kịp thời cứu Cửu Công Chúa.
Thế mà người còn dám ưỡn ngực nói với ta là người nhớ kĩ lời dặn của ta?”
Nếu không phải là vì muốn lấy được chứng cứ.
Nàng thật sự muốn lao đến giẫm chết tên khốn không biết xấu hổ này.
Du Chí lại hét thảm lên lần nữa.
“Nói! Là ai sai người làm như thế?”
Vân Khương Mịch tức giận chất vấn.
Du Chí cắn chặt răng, trừ việc hết thảm ra thì gã cũng không hé răng một chữ nào.
“Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Vân Khương Mịch rút chân về, dao găm trong tay, vô tình hoặc cố ý nhẹ nhàng gõ vào thành ghế.
“Thế thì ta phải nghĩ xem làm cách nào để cạy cái miệng này của người ra”
Du Chí nhìn con dao găm kia lóe sáng dưới ánh mặt trời, trái tim của gã cũng run rẩy theo.
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu như người không khai thật, hôm nay ta sẽ khiến người sống không được mà chết cũng không xong”
Nàng từ trên nhìn xuống gã, lạnh lùng nói ra mấy chữ.
Du Chí chắc chắn nàng chỉ là một người phụ nữ, cũng không dám làm gì gã.
Dù sao khắp kinh thành đều biết, Minh Vương Phi là một người đầu óc ngu si tử chi phát triển.
Thế là gã cứng cổ giả chết.
“Trước kia ta từng nghiên cứu qua làm cách nào để cắt thịt người ta từng miếng một mà vẫn
không tắt thở.
Những mãi vẫn chưa tìm được người để làm thí nghiệm, tự mình thực hành một chút.”
Giọng của nàng mạnh như băng như sương.
Ngữ khí cũng lạnh buốt, tựa như một cơn gió độc thổi qua sau lưng.
Du Chí lại rùng mình lần nữa, trong lòng run sợ, nhìn chằm chằm dao găm trong tay nàng “Minh Vương Phi, đừng nói là ngài, ngài muốn cắt thịt của ta xuống thật nhé!
“Sao lại không chứ?”
Vân Khương Mịch hỏi lại, cười tàn nhẫn: “Mà vừa hay, trong viện của ta có nuôi một con chó sói.
Một thân thịt này của ngươi, sợ là cũng chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng”.
Chó sói gì đó, đương nhiên là do nàng bịa ra, cố ý hù dọa Du Chí.
Thấy hắn thần sắc hoảng sợ, co quắp run rẩy trên mặt đất, Vân Khương Mịch mỉm cười.
“Ta vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này! Lát nữa mà ra tay có hơi nặng thì người cũng đừng kêu đau nhé!”
Nói xong, nàng vén tay áo lên, giả vờ như muốn bắt đầu từ hai cánh tay gã ta.
“Bắt đầu hạ dạo từ đây đi.”
"A....."
Nhìn Vân Khương Mịch đến gần mình, Du Chi hết thảm lên.
Sắc mặt gã xám trắng, hốt hoảng cầu xin tha thứ: “Minh Vương Phi, xin bỏ qua cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân tình nguyện nói, tình nguyện nói”
Đáng tiếc, trước mắt Vân Khương Mịch vẫn chưa muốn nghe.
“Nếu không thì bắt đầu từ tên đùi đi, trên đùi thịt nhiều.”
Nàng lấy dao găm ra, lướt tay trên hai bàn chân Du Chí.
Gã bị trói gô lại, nhưng vẫn điên cuồng giãy dụa trên đất, ý muốn thoát khỏi hai tay của Vân Khương Mịch.
“Minh Vương Phi, tất cả, tất cả là do Doanh Vương Phi đứng sau sai khiến!”
“Doanh Vương Phi?”
Vân Khương Mịch dừng động tác trên tay lại, cau mày nhìn về phía gã.
“Ngươi thật to gan! Dám nói xấu Doanh Vương Phi? Ngươi có biết đây là chuyện chém đầu không?”
“Không có! Tiểu nhân không dám nói xấu Doanh Vương Phi, tất cả những chuyện này đích thực là do Doanh Vương Phi sai khiến”
Du Chí sợ hãi đến mức giọng nói cũng đang run rẩy.
“Đúng không? Vậy người nói thử một chút, Doanh Vương Phi sai khiến người thế nào?”
Nàng lại ngồi xuống lại, vuốt vuốt dao găm trong tay: “Nếu ngươi dám nói dối nửa lời, ta sẽ cắt lưỡi của người cho chó ăn trước.”
Giọng nói của nàng tuy nhỏ, nhưng uy hiếp bên trong lại khiến người ta rùng mình.
Du Chí thấy cổ mình mát lạnh, nhanh chóng rụt cổ lại, thành thật kể lại chuyện năm đó.
“Lúc trước, ngài đến tìm ra, để ta hù dọa Cửu Công Chúa một chút.
Tiểu nhân, tiểu nhân vốn là làm việc theo sự căn dặn của ngài, nhưng ai biết được, ngài vừa đi ra, thì Doanh Vương Phi lại đến.”
Tân Nghiên Tuyết nói rằng hắn phải thực sự chiếm đoạt sự trong sạch của Mặc lệ Nga.
“Lúc ấy tiểu nhân không muốn làm, nhưng Doanh Vương Phi cho tiểu nhân rất nhiều bạc”
.