*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời của Du Chỉ là sự thật.
Bốn năm trước, những tên hồ bằng cẩu hữu đi theo gã đến hù dọa Mặc Lệ Nga đã sớm bị Mặc Phùng Dương ra lệnh đánh chết.
Mà không biết tại sao Du Chí lại thoát được ra ngoài.
Những năm gần đây, gã trốn đông trốn tây, trốn cả Tần Nghiên Tuyết.
Cho đến đoạn thời gian gần đây, Vân Khương Mịch đi đến miếu hoang ở tìm Du Chí mới biết được hắn còn sống...!Nếu đã còn sống, thì vẫn còn có khả năng kể lại câu chuyện này.
Thế là Tần Nghiên Tuyết cũng đang muốn đuổi giết Du Chí.
Nếu lần này không phải Như Minh kịp thời bắt kịp gã, sợ rằng gã sẽ lại rơi xuống tay Tần Nghiên Tuyết.
Vân Khương Mịch thu hồi dao găm, âm u nhìn gã một chút: “Việc này, ta sẽ dẫn người tiến cung, tự ngươi sẽ phải nói cho Cửu Công Chúa.
Đến lúc đó, nếu người có nửa câu nói dối, ta sẽ khiến người sống không bằng chết”
Du Chí đương nhiên là sẽ sợ hãi mà đáp ứng.
Vân Khương Mịch lúc này mới đem nhốt gã vào kho củi ở hậu viện.
Ngày tiếp theo, nàng dâng lên thẻ bài, bảo muốn tiến cung.
Biết nàng đã hết cấm túc, Đế Hậu cũng có hơi kinh ngạc, nhưng Triệu Hoàng Hậu vẫn ân chuẩn cho nàng tiến cung.
Chỉ là Vân Khương Mịch cũng không tiến cũng gặp Triệu Hoàng Hậu hay Đức Phi.
Người nàng muốn gặp là Mặc Lệ Nga.
Thái độ của Mặc Phùng Dương với Phong Bảo cũng khiến nàng an tâm để cậu bé lại trong phủ.
Hơn nữa ông ngoại cũng ở đó, nàng càng không có gì phải lo lắng.
Sau khi tiến cung, nàng đi ngay đến thỉnh an Triệu Hoàng Hậu.
Triệu Hoàng Hậu có hai con trai.
Con trai đầu là đại hoàng tử Sở Vương Mặc Vân Đức, con thứ là tạm hoàng tử Doanh Vương Mặc Vân Khinh.
Trước kia Vân Khương Mịch đã gặp qua Triệu Hoàng Hậu vài lần, biết rõ nữ nhân này cũng là thâm tàng bất lộ.
Nếu không sao có thể ngồi vững trên ngai Hoàng Hậu bao nhiêu năm? Mẹ chồng chân chính của nàng là Đức Phi, cho nên cũng không có gì để nói nhiều với Triệu Hoàng Hậu.
Thỉnh an xong nàng cũng lui ra ngoài Mặc Lệ Nga cũng chưa gả đi, đang ở cung Vị Ương.
Từ khi xảy ra việc của bốn năm trước, nàng ta vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài.
Bây giờ đã qua tuổi mười chín, nhưng vẫn chưa thành thần.
Vân Khương Mịch đến cung Vị Ương, bảo cung nhân vào truyền lời, nàng đứng bên ngoài kiên nhẫn chờ.
Cung nhân đi ngang qua, thấy vị Minh Vương Phi này, đường đường là chị dâu của Cửu Công Chúa, thế nhưng lại bị chặn lại ngoài cửa, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi nhìn nhiều vài lần.
Vân Khương Mịch cũng không nổi giận.
Chuyện của Mặc Lệ Nga là nàng không đúng trước.
Món nợ năm đó, đến bây giờ cũng phải trả thôi.
Cung nhân rất lâu sau mới ra đáp lơi.
Nể mặt Mặc Phùng Dương, sắc mặt của cung nhân cũng không dễ nhìn lắm, nhưng ngữ khí vẫn tính là cung kính.
"Minh Vương phi xin về cho Công Chúa không muốn gặp ngài”
Nguyên thoại của Mặc Lệ Nga vốn là không khách sáo như thế.
Nghe nói là Vân Khương Mịch đến, nàng ta còn có chút kinh ngạc, sau đó sai người bảo Vân Khương Mịch cút
“Ngươi vào nói cho Cửu Công Chúa, hôm nay bổn vương phi không gặp được nàng thì sẽ không đi”
Vân Khương Mịch cười cười, lấy ra một thỏi bạc đưa sang: “Bổn vương phi đến tìm Cửu Công Chúa, thật sự là có chuyện quan trọng cần trao đổi”
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần.
Cung nhân cũng không tiện từ chối, thế là đành phải đi vào lần nữa.
Lần này đi ra, cả người đầy bụi đất.
Không chỉ thể, trên trán còn bị chén trà ném ra một rãnh máu, trên mặt còn có nước trà hòa với máu chảy xuống, nhìn chật vật vô cùng.
“Vương Phi, ngài vẫn là nên về đi thôi”
Cung nhân vẻ mặt đau đớn: "Cho dù có chuyện quan trọng đến thế nào đi nữa thì cũng xin ngài ngày mai hãy lại đến”.
Nếu bây giờ hắn lại vào truyền lời, không chừng còn phải truyền theo cả cái mạng nhỏ này.
Nhìn bộ dạng của cung nhân thảm thương như thế, Vân Khương Mịch có chút áy náy, đành phải đưa thêm một thỏi bạc.
“Thôi được, ngày mai ta lại đến! Ngươi mau đi băng bó một chút đi.” Lần thứ nhất đi gặp Mặc Lệ Nga, thất vọng mà về.
Đêm nay, Vân Khương Mịch xoay tới xoay lui cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Phong Bảo đã ngủ cũng bị nàng xoay tới xoay lui mà đánh thức: “Mẫu thân, nương cứ lật qua lật lại như bánh nướng, nương làm sao thế?”
"Chẳng lẽ là lại bị ca ca ức hiếp?” Người cậu bé chỉ là Mặc Phùng Dương.
“Nếu huynh ấy ăn hiếp nương, con nhất định sẽ thay nướng trút giận” Trong bóng tối, thịt viên nhỏ giơ lên nắm tay tròn tròn, hung hăng nói như thế.
Cái áo bông nhỏ này, đúng là vừa tri kỉ vừa ấm áp.
Vân Khương Mịch bình tâm lại, kéo cậu bé vào lòng: “Phong Bảo, nương gặp một đề bài khó”
Nàng cũng không có ai để tâm sự chuyện trong lòng, nhưng những chuyện này giấu lâu trong lòng, chỉ sợ sẽ mang đến tâm bệnh.
Trước mắt cũng chỉ có thể tâm sự với con trai một chút.
“Vấn đề gì mà khó ạ?”
Phong Bảo tròn mắt nhìn, nghiêm túc nói: “Ngoại tổ phụ còn khen con thông minh nữa.
Nói con là thần đồng hiểm thấy! Cho dù mẫu thân gặp phải vấn đề nào khó, con nhất định sẽ giúp mẫu thân giải quyết”
Ngữ khí của cậu bé vô cùng tự hào.
Vân Khương Mịch cũng tự hào vì thịt viên nhỏ.
Nàng sờ lên cái đầu nhỏ, vừa cười vừa nói: “Đúng, Phong Báo nhà chúng ta là thông minh nhất! Là thần đồng hiếm thấy xưa nay
Đây cũng không phải là nói khoác, Phong Bảo mặc dù mới ba tuổi, nhưng cho dù là EQ hay IQ cũng đều bỏ xa những đứa trẻ cùng lứa.
Thậm chí có thể nói là chèn ép được những đứa trẻ cùng lứa.
“Vậy nương có chuyện gì phiền lòng thế?” Phong Bảo nằm lên ngực nàng, nhỏ giọng nũng nịu hỏi.
"Con nói xem, nếu lúc trước nương phạm lỗi.
Bây giờ đã biết được lỗi lầm của mình, đồng thời muốn nhận lỗi thỉnh tội, nhưng người kia từ đầu đến cuối vẫn không muốn gặp nương, vậy nương nên làm gì đây?”
Vân Khương Mịch do dự, nói ra.
Trong bóng tối, nàng không thấy được sắc mặt của Phong Bảo.
Vân Khương Mịch bèn chống người dậy, đốt nến trên đầu giường.
Chỉ thấy Phong Bảo quay đầu, đang nghiêm túc suy nghĩ.
Một lát sau, cậu bé nghiêm túc nói: “Biết sai mà chịu nhận ra là đã đáng quý! Nương đã sai, nhưng lại còn muốn nhận lỗi thỉnh tội, tấm lòng này lại còn đáng quý hơn.”
Cậu nhé cứ như ông cụ non, bày mưu tính kế cho Vân Khương Mịch.
“Như thế này đi, người kia đã không muốn gặp nương, thế thì nương cứ đi kiên nhẫn xin lỗi” Ánh mắt của trẻ con luôn rất thanh tịnh.
Ánh mắt của cậu bé như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng, đối con người thanh tịnh, trong suốt, thuần khiết.
Phong Bảo trầm ngâm, tiếp tục nói: “Ngày nào người kia còn chưa chịu gặp, thì ngày ấy nương cứ kiên trì không từ bỏ”.
"Chắc chắn rằng người kia nhìn thấy nương chân thành như thế, cũng sẽ cảm động.
Không phải có câu nói rằng chân thành tận cùng, sắt dời đá đổi hay sao?”
Nghe những lời này của con trai, Vân Khương Mịch mở mang tầm mắt.
Đúng thế!
.