Chương 410 Mẫu tử hai người đi vào phòng ăn, mấy người kia đã ngồi xuống trước. Vân Khương Mịch vừa mới ngồi xuống bên cạnh Mặc Phùng Dương thì thấy Mặc Lệ Nga kinh ngạc nhìn Phong Bảo: “Thất tẩu, nhóc con đáng yêu này là ai vậy?” “Ôi hài tử này thật đáng yêu! Có phải là con nuôi của tỷ không?” “Bổn công chúa thích cậu bé này quá! Nếu đã là con nuôi của Thất tẩu, vậy chính là con nuôi của muội!” Mặc Lệ Nga ôm Phong Bảo, nhéo nửa khuôn mặt lộ ra dưới lớp mặt nạ của cậu bé: “Con nuôi, mau tới hôn bổn công chúa một cái!” Vân Khương Mịch: “…” Có phải Lệ Nga diễn quá mức rồi không… Kỹ thuật diễn này quá… Đi! Có lẽ là bị kỹ sảo diễn kịch “tinh vi” của Mặc Lệ Nga hấp dẫn. Mặc Hàn Vũ tò mò hỏi: “Khương Mịch, vì sao đứa nhỏ này lại mang mặt nạ?” Vân Khương Mịch cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ Mặc Hàn Vũ đã nhìn ra điều gì? Hắn ta đang hoài nghỉ cái gì? (*kiểu điên cuồng truy thê bất chấp mọi thủ đoạn). Vân Khương Mịch còn chưa kịp trả lời, Mặc Lệ Nga đã như gà mẹ bảo vệ con, kéo Phong Bảo vào trong lồ ng ngực. “Thích mang mặt nạ không được sao?” Nàng ta trừng mắt nhìn Mặc Hàn Vũ: “Nhị ca, có phải huynh quản quá rộng rồi không? Rốt cuộc huynh tới là vì ăn chực hay là tới để hù dọa hài tử nhà người ta?” Ở bên Vân Khương Mịch một thời gian, Mặc Lệ Nga đã dần bỏ đi tính tình kiêu căng của công chúa. Cho dù là trên phương diện tính cách hay phương thức nói chuyện đều dựa vào Vân Khương Mịch. Thấy nàng ta như thế, Vân Khương Mịch tỏ vẻ rất vừa lòng. Nhưng Mặc Hàn Vũ lại sửng sốt, đưa tay gãi đầu: “Chẳng qua bổn vương chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, sao lại thành hù dọa tiểu hài tử?” “Sao huynh biết là không hù dọa hài tử?” Mặc Lệ Nga ôm Phong Bảo, không vui lên tiếng: “Đứa nhỏ này đã đủ đáng thương” “Huynh còn muốn rải muối lên miệng vết thương của thăng bé sao?” Mặc Hàn Vũ có chút vô tội. Chẳng qua hắn ta chỉ lắm miệng hỏi một câu, sao lại thành rải muối trên miệng vết thương? Trái lại, Chu Vũ Oanh buông đôi đũa, tò mò nhìn Mặc Lệ Nga: “Lệ Nga, không phải muội không biết đứa nhỏ này là ai sao? Sao muội lại biết đứa bé này đáng thương?” “Muội…” Cũng may đầu óc Mặc Lệ Nga lanh lợi, nàng ta vội vàng nói: “Lúc nãy khi ở trong phòng bếp làm trợ thủ cho Thất tẩu, tỷ ấy đã nói với muội” “Ra vây” Chu Vũ Oanh không hỏi thêm, chỉ gắp đồ ăn cho Chu Điềm Nguyệt. Chu Điềm Nguyệt và Phong Bảo mỗi người cầm một cái đùi gà, thỏa thích ăn uống. Tiểu nha đầu này trong tay cầm một cái đùi gà, nhưng đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm chân gà trên bàn. Mặc Lệ Nga nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc tiểu nha đầu duỗi tay định cầm lấy chân gà, nàng ta đã nhanh chóng gắp bỏ vào chén Phong Bảo: “Con nuôi, mau ăn!” Chu Điềm Nguyệt bắt phải không khí, đành phải ủy khuất lấy một cái cánh gà.