Chương 411 Gặm cánh gà xong, nàng lại coi trọng một thứ khác trên bàn, đó là một miếng móng heo còn sót lại. Thấy tay của tiểu béo lại động, Mặc Lệ Nga lại lần nữa nhanh hơn cô bé một bước, gắp lấy móng heo: “Con nuôi, cho con ăn!” Chu Điềm Nguyệt nhìn chén đ ĩa trống không trên bàn, ngây ngẩn cả người. Một hồi lâu sau mới “Oa” một tiếng khóc lên. Tiếng khóc kinh động đến Chu Vũ Oanh và Mặc Hàn Vũ ngồi bên cạnh: “Điềm Nguyệt, làm sao vậy?” Chu Vũ Oanh mơ hồ không rõ hỏi. “Nàng!” Chu Điềm Nguyệt duỗõi tay chỉ vào Mặc Lệ Nga: “Nàng không cho con ăn!” Vẻ mặt Mặc Lệ Nga vô tội: “Nhị tẩu, không phải muội không cho nàng ăn! Tỷ xem tiểu nha đầu béo này đi, nếu bây giờ lại ăn thì tương lai sẽ phải giảm béo. Bổn công chúa đang nghĩ cho nàng thôi.” Vừa nghe Mặc Lệ Nga nói mình béo, Chu Điềm Nguyệt khóc còn to hơn! Mặc Lệ Nga tiếp tục gắp thức ăn cho Phong Bảo. Cho đến khi đồ ăn trong chén cậu bé chất thành một ngọn núi nhỏ mới chịu buông đôi đũa. Mặc Lệ Nga cảm thấy mỹ mãn nhìn Phong Bảo dùng bữa. Dường như chỉ cần nhìn cậu nhóc ăn thì nàng ta đã no. Chuyện này đại khái là người làm cô cô đau lòng cháu mình đi. Vân Khương Mịch bất đắc dĩ lắc đầu, Mặc Lệ Nga đêm nay có hơi… Nàng ta đối xử tốt như vậy với Phong Bảo, trái lại sẽ khiến Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh hoài nghỉ. Chẳng qua, chỉ là do Vân Khương Mịch lo lắng quá nhiều! Bởi vì sau khi thức ăn được bưng lên, Chu Vũ Oanh và Mặc Hàn Vũ lại ăn lấy ăn để. Nếu không phải Vân Khương Mịch biết xưa nay hai vợ chồng này không phải là người nói chuyện quy củ, nàng còn thật sự cho rằng, bọn họ đang nghiêm khắc tuân thủ quy củ trên bàn ăn của hoàng thất: Không nói chuyện khi đang ăn. Hai người này, ngày thường giỏi nhất là nói chuyện vô nghĩa. Chẳng qua trước mắt là vì đồ ăn quá mỹ vị quá ngon miệng nên chuyên tâm dùng bữa, không rảnh phân tâm mà thôi! Ngay cả Chu Điềm Nguyệt cũng tự mình ăn, Chu Vũ Oanh căn bản không chú ý tới cô bé. Bởi vậy cho dù Mặc Lệ Nga tiếp tục “Khi dễ” tiểu nha đầu Chu Điềm Nguyệt này. Đám người Chu Vũ Oanh cũng không cảm thấy có gì không đúng, trái lại còn hồ nghỉ nhìn các nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?” “Nhị tẩu, không có chuyện gì hết!” Mặc Lệ Nga dùng tay chống mặt: “Nhanh ăn đi, đồ ăn sắp lạnh rồi” Nghe vậy Chu Vũ Oanh lại tiếp tục ăn uống thỏa thích với Mặc Hàn Vũ. Hai người “Vùi đầu khổ ăn”, Mặc Lệ Nga quay sang làm mặt quỷ với Chu Điềm Nguyệt… Tiểu nha đầu tức giận bất bình trừng mắt nhìn nàng ta. Sau đó lại dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn móng heo nhỏ trong chén Phong Bảo. “Phong Bảo ca ca, có thể cho muội ăn một miếng được không?” Phong Bảo lớn lên theo từng ngày… Mặc dù vẫn là một tiểu hài tử ba tuổi, nhưng lễ nghỉ trên bàn ăn của cậu bé rất tuyệt. Tư thái dùng bữa ưu nhã, rất có phong phạm hoàng gia. Ít nhất, ưu nhã hơn nhiều so với nhị thúc Mặc Hàn Vũ. “Cho ngươi ăn đó” Phong Bảo gắp móng heo cho Chu Điềm Nguyệt: “Ăn xong bữa này, ngươi nên giảm béo” Chu Điềm Nguyệt chớp chớp mắt, vừa nghe Phong Bảo ca ca nói cô bé nên giảm béo, sơn hào hải vị trước mắt lập tức không còn hấp dẫn nữa. Cô nhóc uể oải gắp móng heo lại cho. Phong Bảo, nhảy xuống khỏi ghế ngồi. Thấy cô bé đi về phía ngoài cửa, Vân Khương Mịch vội đuổi theo: “Điềm Nguyệt, cháu muốn làm gì vậy?”